“Nhưng cậu đã lầm, từ đầu đến cuối cậu đều lầm. Trái tim An Di trước giờ không có chỗ cho cậu… trái tim cô vốn từ lâu đã thuộc về một người khác…”
“Du Thăng không tin hay chính cậu cũng không dám tin những gì mình vừa thấy?”
“Hi, An Di” – An Di từ trong nhà đi ra đã nhìn thấy Du Thăng lù lù đứng đợi ở cổng.
“Này, cậu sang đây khi nào thế?” – An Di bất ngờ.
“Tớ còn chưa hỏi cậu chuyện ông bệnh sao không nói với tớ mà đột nhiên một mình chạy về đây, làm tớ lo muốn chết”
“Đằng nào cậu chẳng đến đây rồi”
“Mà cậu định đi đâu?” – Du Thăng thắc mắc.
“Còn đi đâu, tớ vào viện thăm ông” – An Di gấp gáp trông về chiếc Audi đang đậu ở phía xa, chắc là Ngôn Hoa đã đợi cô lâu rồi, hết anh Vinh Hy giờ lại đến Du Thăng.
“Tớ cũng đi” – Du Thăng nhất quyết.
“Cậu?… Tớ đi trước” – An Di định bước tới nhưng đã bị Du Thăng nhanh chóng nắm tay kéo lại.
“Tớ đi cùng cậu, có gì phải vội”
“Tớ… tớ… tớ đi nhờ xe người ta mà” – An Di ngập ngừng.
“Thì tớ cũng đi nhờ có vạ gì đâu? Thái độ cậu lạ vậy? Sao không đi xe nhà mà lại đi nhờ?”
“Tớ cứ thích đi nhờ đấy, cậu muốn đi xe nhà tớ thì vào mà bảo tài xế, tớ đi trước đây cậu đừng có ở đó mà cản” – An Di khó chịu, vùng ra rồi đi đến chỗ Ngôn Hoa.
“Ây ây, tớ không có ý đó mà, mới vậy đã giận sao? Tớ chỉ muốn đi cùng cậu thôi” – Du Thăng cũng đuổi theo.
Vừa nhìn thấy chiếc Audi Du Thăng đã nhận ra ngay nhưng vẫn ngơ ra. An Di mà lại đi nhờ xe của người đó sao?
“Good morning sir, long time no see!!!”* – Du Thăng gõ cửa kính xe cất tiếng thăm dò.
*”Chào buổi sáng thầy, đã lâu không gặp”
“Có lên xe không?” – Ngôn Hoa hạ kính xe, lạnh lùng lên tiếng, từ xa anh đã nhìn thấy tên tiểu tử này kéo kéo đẩy đẩy An Di, trong lòng có chút khó chịu.
“Lên, tất nhiên là lên” – Du Thăng nhanh chóng mở cửa lên xe ngay.
“An Di này, tớ nhớ là quan hệ của hai người đâu có thân đến nỗi có thể đi nhờ xe” – Du Thăng hỏi An Di nhưng lại có ý muốn xem phản ứng của tên quái gỡ Ngôn Hoa, trước đây dù hai người là hàng xóm, cậu còn là học trò của anh ta nhưng khi xin đi nhờ xe anh ta đã phán ngay cho cậu một câu “Tôi và cậu đã thân đến mức có thể đi nhờ rồi sao?”, câu nói khiến cho cậu ngượng muốn chết trước mặt An Di lúc đó.
“Cậu có thôi nghịch ngợm đi không, Ngôn Hoa anh ấy… thầy ấy là bác sĩ của ông đấy, cho nên tớ mới đi nhờ thôi, người ta cho cậu đi cậu còn ở đó bắt bẻ” – An Di véo hông Du Thăng.
“Ồ, cậu không nhắc thì suýt chút tớ cũng quên mất chúng ta đang đi nhờ xe của bác sĩ thiên tài, hoá ra thầy không còn làm giáo viên à?” – Du Thăng đã ngợ ra nhưng vẫn cố chấp đùa.
“Cái cậu này” – An Di lại véo mạnh tay hơn.
“Ây đau tớ, sao cậu cứ thích véo tớ mãi như thế, đúng là trẻ con” – Du Thăng đau quá đành kêu lên, cậu lại nựng yêu vào má An Di khiến cho ai đấy đang nhìn vào gương chiếu hậu bỗng đanh mặt lại.
“Cậu mới trẻ con, ngồi yên một chút có được không” – An Di khó chịu ngồi dịch ra xa Du Thăng một chút.
“Thôi được thôi được tớ ngồi yên, cậu đừng có sáng sớm lại làm mặt giận với tớ nữa” – Du Thăng lại dịch người ngồi sát vào An Di. Người đang lái xe lúc này hai hàng chân mày rậm đã nhíu lại hết cỡ, tay thì nắm chặt vô lăng, đang cố gắng kìm nén cơn giận.
— —— —— —
An Di ở bên cạnh ông đến tận trưa. Du Thăng cậu ta cũng ở đấy ngồi nói vớ vẫn bên tai An Di mãi. Sau khi đầu bếp của An gia mang thức ăn tới cho ông bà và hai người ăn An Di liền nhớ tới Ngôn Hoa, không biết anh đã ăn gì chưa. Cô nói với mọi người là mình không đói, muốn đi dạo một chút nhưng Du Thăng cứ mãi đòi đi cùng cô, hết cách cô đành nói với cậu là do đồ ăn không hợp khẩu vị, nhờ cậu đi mua gì đó cho mình nên cậu mới vui vẻ đi ngay. An Di vội đi đến phòng làm việc của Ngôn Hoa.
“Em không làm phiền anh chứ?” – An Di thỏ thẻ.
“Lại đây” – Ngôn Hoa đang đứng ở cửa sổ nhìn ra khuôn viên bệnh viện, thấy An Di đến anh ngoắc tay gọi cô lại gần.
“Anh đã ăn gì chưa?” – An Di hỏi.
Anh không trả lời bất thình lình kéo An Di vào lòng: “Không có tâm trạng”
Bị anh làm cho giật mình, An Di không kịp tránh đã bị anh ôm siết đến ngạt thở, bình thường thân nhiệt của anh rất thấp nhưng bây giờ An Di có thể cảm nhận được cả người anh lại đang nóng ran khiến cô lo lắng: “Anh… sao vậy? Có chỗ nào không khoẻ à?”
Ngôn Hoa kéo tay An Di đặt lên ngực trái của mình dịu dàng nói: “Chỗ này”
“Chỗ này? Tim anh… tim anh làm sao?” – An Di hoảng hồn đẩy anh ra, vẻ mặt sốt sắng.
“Không sao” – Ngôn Hoa lại kéo An Di vào lòng, tì cằm trên đầu cô rồi nhắm nghiền mắt, im lặng một lúc lâu.
“Nói em nghe” – An Di xót xa.
“An Di, nói em yêu tôi” – Ngôn Hoa trầm mặc.
“Em yêu anh” – An Di cũng vòng tay sau lưng Ngôn Hoa ôm anh.
“Cảm ơn em” – Ngôn Hoa hé môi cười nhưng trong lòng suy tư ngổn ngang. Em yêu tôi, còn hôn ước của em với cậu ta thì sao? Câu hỏi này cứ đeo bám anh suốt từ sáng đến giờ khiến anh rất khó chịu.
“Anh sao thế? Đừng như vậy có được không anh?” – An Di cất giọng buồn buồn.
“Tay em chỉ tôi được nắm, má em chỉ tôi được sờ, người em chỉ tôi được gần gũi… chỉ tôi thôi… Em là của tôi” – giọng nói anh êm ái nhẹ nhàng như khẩn cầu lại như ra lệnh.
“Chỉ anh thôi” – An Di gật đầu. Cô áp tai vào lồng ngực anh nghe tiếng trái tim anh đang đập đều đều, cảm giác rất ấm áp, rất dịu dàng khiến cô không nỡ rời ra.
…
Trịnh Phong một tháng gần đây khi tên “bạn thân đại nhân” – Ngôn Hoa trở về thành phố D làm bác sĩ thì anh thường dành bữa trưa cùng đi ăn với anh ta. Hôm nay cũng vậy, anh quen thói không gõ cửa đã vào, vì vậy mà lại một lần nữa được tận mắt xem phim tình cảm lãng mạn của Ngôn Hoa, hai người một nam một nữ ôm chặt nhau đứng bên cửa sổ, ánh nắng dịu nhẹ soi sáng hình ảnh hạnh phúc của hai người.
“Này, bữa trưa hôm nay… Hm, hm… Bữa trưa hôm nay chắc tôi không đi với cậu được” – Trịnh Phong vừa vào định bàn xem hôm nay đi đâu ăn nhưng bị cảnh tượng ấy đập vào mắt đã liền nhanh chóng tế nhị ra ngoài đóng cửa lại ngay. Trong lòng không ngừng chửi rủa tên bạn quái đản của mình hết lần này đến lần khác hại mình trở thành bóng đèn*.
*bóng đèn = kì đà.
“Anh… mau buông em ra, người ta nhìn thấy rồi kìa!” – An Di bối rối khi có người đi vào vội đẩy Ngôn Hoa ra nhưng anh cứ cố chấp ôm chặt lấy cô.
“Nhìn thấy thì sao? Cũng không phải lần đầu tiên” – Ngôn Hoa lên tiếng.
“Ý anh là sao?” – An Di thắc mắc, họ chỉ mới bắt đầu chưa đầy hai ngày, chuyện này vốn chỉ có hai người họ biết nhưng anh lại nói đây không phải là lần đầu tiên họ bị nhìn thấy.
“Em không nhận ra người đó?”
“Hình như giọng có hơi quen… là thầy Trịnh Phong?” – Giọng nói của thầy Trịnh Phong rất trầm, trước đây thầy ấy còn có thói quen hay ghé đầu thì thầm vào tai cô trêu chọc những khi cuối tiết cho nên An Di đặc biệt có ấn tượng với giọng nói này.
“Ừ, trí nhớ rất tốt” – Ngôn Hoa nói giọng tán thưởng.
“Nhưng chuyện này là sao? Thầy ấy liên quan gì đến chúng ta?” – An Di khó hiểu.
“Còn nhớ lần tôi bệnh chứ? Em và tôi… cậu ta đã thấy rồi” – Ngôn Hoa lại cười.
“Aaaaaa… anh đáng ghét, rõ ràng rất tỉnh táo còn vờ cho em tưởng anh lúc đó chỉ là vô thức” – An Di tức giận thẹn thùng đánh túi bụi vào ngực Ngôn Hoa.
“Thì đã sao? Hối hận rồi à? Chẳng phải có người khi đó vẻ mặt rất hưởng thụ mà ôm chặt tôi ngủ say sưa sao?” – Ngôn Hoa trêu cô.
“Người ta… người ta là do chăm anh mệt quá nên mới như vậy” – An Di ngượng ngùng giải thích.
“Được, vậy bây giờ đưa em đi ăn đền đáp chịu không?” – Ngôn Hoa khẽ nói bên tai An Di.
“Bây giờ anh mới đền đáp có muộn quá không?” – An Di giận dỗi.
“Vậy có đi không?” – Ngôn Hoa chau mày.
“Đi… em đi mà”
Hai người vui vẻ nắm chặt tay nhau đi ra ngoài.
— —— —— ——-
Du Thăng đội nắng đi mua sandwich mà An Di thích ăn cho cô. Vừa đến cổng bệnh viện đã thấy An Di mặt mày rạng rỡ cùng với nụ cười như nắng ban mai trên môi… cô còn đang tay trong tay với một người đàn ông khác mà chẳng phải cậu, điều cậu luôn lo lắng nhưng mãi không dám nghĩ tới cuối cùng cậu cũng phải đối mặt. Bàn tay cậu luôn mong muốn được nắm giờ đang nắm tay người đàn ông đó, nụ cười mà cậu lâu rồi không được nhìn thấy giờ đang cười vì người đàn ông đó, người con gái mà cậu yêu thương… giờ đang ở bên cạnh người đàn ông đó…
An Di của cậu trước đây hồn nhiên, ngây thơ rất thích cười. Cậu đã ở bên cô hơn mười hai năm, từ khi cô mới chỉ là cô bé ngây ngô như cậu. Cậu yêu cô tiểu thư bướng bỉnh nhưng nhân hậu dịu dàng ấy. Cậu không thể nào để cô cách mình quá xa, cậu chấp nhận vứt bỏ tất cả chỉ cần được ở gần cô. Cô về thành phố D, cậu theo cô về. Cô vui cậu cũng vui, cô buồn cậu cũng đau lòng. Cho đến tận bây giờ mong ước lớn nhất của cậu vẫn là chỉ mong một ngày nào đó An Di nhận ra tình yêu to lớn mà cậu dành cho cô, mong cô sẽ dang tay đón nhận tình cảm của cậu… mong cô một ngày sẽ thật sự là của cậu.
Nhưng từ khi cô gặp tên thầy giáo quái gỡ Ngôn Hoa kia, cậu đã vô giác cảm nhận được tâm tư cô ngày càng thay đổi, cô hay lén nhìn anh ta trong giờ học, cô hay thắc mắc với cậu về sinh hoạt thường ngày của anh ta, cô còn dễ cáu giận khi cậu vô tình trêu đến anh ta. Cô lạnh nhạt hơn với cậu, thường xuyên né tránh cậu, cô dễ nổi giận với cậu. Cho đến một ngày cậu lại nhận thấy thái độ của cô và Ngôn Hoa bắt đầu trở nên lạ. Họ tránh mặt nhau, không nói chuyện với nhau, cậu còn bắt gặp ánh mắt An Di nhìn anh ta lộ rõ sự u buồn, cũng từ đó mà An Di hồn nhiên tinh nghịch của cậu ngày nào trở nên giống như một con người khác, cô trầm lắng, cô kiệm lời, cô hay phớt lờ những gì cậu nói, cô hờ hững đối với những việc cậu làm cho cô. Cậu không buồn và không chấp nhất tất cả bởi vì cậu quá yêu An Di, cậu không thể để mất cô. Rồi cô cũng mở lòng với cậu hơn, theo cậu về Anh nghỉ hè và còn muốn trở về Anh học, cô không trốn tránh cậu nữa, cô không tiếp tục từ chối sự quan tâm và theo đuổi của cậu nữa… cậu cứ ngỡ tâm tư của cô đã thay đổi, cậu chủ quan cô rồi sẽ yêu mình. Trước giờ cậu luôn cố chấp không tin vào hiện thực, chỉ tự nhủ lòng mình đừng quá đa nghi. Nhưng cậu đã lầm, từ đầu đến cuối cậu đều lầm. Trái tim An Di trước giờ không có chỗ cho cậu… trái tim cô vốn từ lâu đã thuộc về một người khác… là Ngôn Hoa.
Ánh nắng buổi trưa gay gắt in hằng bóng người thanh niên chơ vơ chết lặng ở cổng bệnh viện, hộp sandwich trong tay rơi xuống. Nụ cười trên môi tắt ngấm thay vào đó là nỗi đau vô hình đang giày xéo tâm tư của cậu.
Du Thăng không tin hay chính cậu cũng không dám tin những gì mình vừa thấy?
____________________________________