Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 67: Điên vì em

Tác giả: Pandari248
Chọn tập

“Anh… cái đó… có giới hạn thôi.”

An Di lờ mờ tỉnh dậy, khẽ xoay người tìm đồng hồ nhìn xem bây giờ là mấy giờ, đã bốn giờ chiều rồi sao? Giờ này còn không về không khéo Gia Ân về trước không thấy cô đâu lại lo toáng lên.

Nhưng mà… cô đang bị quấn trong chăn của tên hắc ám nào đó chẳng khác nào đòn bánh tét đây này, còn bị hắn ta ôm siết lấy tựa hồ buông thõng một chút thì cô sẽ chạy mất vậy.

Trông dáng vẻ ngủ say sưa của Ngôn Hoa lúc này, chân mày dãn ra thư thả, hai mắt díp lại, đôi hàng mi dài khẽ run theo nhịp thở đều đều, đôi môi mỏng có vẻ nhợt nhạt thì hơi mím lại… Không hiểu sao lúc này trông anh lại dịu dàng và gần gũi như vậy, không phải dáng vẻ nghiêm nghị lạnh lùng của anh bình thường, mà là bộ dạng lười biếng, tinh nghịch như một cậu nhóc, rất đáng yêu.

An Di ngắm nhìn anh một lúc cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại chồm người lên một chút, hôn chụt lên má anh xong rồi cười khúc khích, có vẻ như hôn trộm anh thế này rất thích…

“Tiểu quỷ” – giọng nói trầm khàn còn đang ngáy ngủ của anh khiến An Di giật mình, cô liền giả vờ rằng mình còn ngủ liền nhắm tịt mắt lại.

Bẵng đi một lúc thấy anh không có động tĩnh gì An Di mới từ từ hé mắt ra. Ơ… quả thực anh vẫn ngủ, may thật, còn tưởng bị anh phát hiện thì ngượng chết mất.

An Di nghĩ ngợi một lúc lại quay sang nhìn đồng hồ, vừa muốn về lại vừa muốn không phải làm phiền giấc ngủ của anh, khó khăn lắm anh mới chịu nghỉ ngơi, cô không thể bắt anh đang say ngủ phải dậy mà đưa cô về. Tài xế nhà cũng được, taxi cũng được, nhưng trước hết phải thoát ra được khỏi vòng tay tên ma vương hắc ám này trước.

An Di ngọ nguậy tay chân một lúc vẫn không biết tháo cái chăn đang quấn vòng xung quanh mình ra như thế nào thì Ngôn Hoa lại cất giọng lười biếng.

“Yên nào”

An Di ngước mắt nhìn, anh hiển nhiên vẫn không mở mắt mà thều thào lên tiếng: “Một phút nữa”

Ý anh là cô đợi anh một phút nữa anh sẽ dậy sao? Cũng chẳng biết là anh đã dậy chưa hay đang nói mớ nữa đây???

An Di khẽ gọi: “Anh ơi”

Anh không đáp cô lại thì thầm: “Thầy Ngôn ơi”

Anh vẫn không có động tĩnh gì, An Di bĩu môi hừ một tiếng, ây da cái tên hắc ám này tuyệt nhiên là nói mớ, vẫn ngủ say như thế này cơ mà, chán thật. An Di không nằm yên được nữa, đã vậy còn bị anh ghì lấy đến cả người tê rần.

An Di nhìn anh ngủ như đứa trẻ, mặc sức ôm cô chặt thít với vẻ mặt đầy đắc ý, cô liền tinh ranh đưa tay lên bẹo vào má anh rồi lại véo mũi của anh, sau còn vuốt vuốt hàng mi dài mà cô yêu thích kia nữa.

Đang vui vẻ chòng ghẹo anh, bỗng soạt một cái, bóng đen bên cạnh trở mình lại đè cô xuống dưới thân, An Di hoảng một phen nằm im thin thít như chú mèo con vừa phạm lỗi.

“Thế nào? Nghịch vui chứ?” – Giọng nói trầm khàn lười biếng lại cất lên.

“Em… em” – An Di ấp úng.

“Bảo em ngoan ngoãn nằm yên em lại không nghe, nói cho em biết. Anh… cái đó… có giới hạn thôi. Đừng bắt ép anh…” – Ngôn Hoa dụi dụi mặt vào hõm cổ thơm tho của An Di như trẻ con làm nũng mẹ.

An Di mờ mịt chẳng hiểu lời anh nói, cảm giác duy nhất bây giờ là hõm cổ bị anh cọ vào nhột đến phát ngứa, cô khịt mũi nũng nịu: “Anh đừng như vậy mà”

“Yên lặng, không thì em chết chắc” – Anh thì thào.

“Đừng cù em nữa, rất nhột đó” – An Di phản kháng.

“Hmmm, yêu nghiệt, tha cho em” – Ngôn Hoa ngừng lại không dụi nữa, nhắm đúng mục tiêu, xương quai xanh quyến rũ của ai đó cắn nhẹ một phát rồi ngồi bật dậy đi thẳng vào nhà tắm, trong đầu chỉ có thể lặp đi lặp lại một ý nghĩ, phải hạ hoả, phải hạ hoả, phải tắm nước lạnh, phải tắm nước lạnh.

An Di trở người, hét lên suýt xoa: “Em là đồ ăn của anh à? Sao cứ thích cắn em thế?”

Trong nhà tắm có tiếng anh nói vọng ra: “Thích là thích thế thôi” – Nói rồi Ngôn Hoa cũng tự cười giễu mình, nhóc con này thật biết cách khiến cho anh khổ sở mà, năng lực kiềm chế mà người đàn ông kiêu ngạo như anh vẫn luôn tự hào dần dà đã bị cô làm cho lung lay hết lần này đến lần khác.

….

“Tiểu thư, đồ mà cậu chủ dặn dò chuẩn bị đây ạ, cậu chủ bảo rằng tôi hãy tự nghĩ đi, chỉ cần hợp với cô là được rồi, mong cô thích” – Hoàng Tử lù lù đi vào, trên tay cầm một túi lớn bảo là quần áo.

An Di nhận lấy rồi mở ra xem, bộ váy ngắn hai dây mỏng tanh, khoét ngực chữ V thì vừa sâu vừa rộng, không những vậy còn là váy hở lưng sao? An Di nghiến răng kèn kẹt trừng tên robot: “Hoàng Tử, cậu… cậu, cậu chọn quần áo kiểu gì thế?”

“Ấy, cô không thích sao? Da cô trắng nõn hợp với màu đen tuyền quý phái, chiều cao trung bình hợp với kiểu váy ngắn xoè rộng, xương đòn của cô vô cùng quyến rũ thế nên kiểu tay dây là vô cùng phù hợp, còn nữa vòng một với số đo hoàn hảo là 81 thì kiểu khoét ngực chữ V sẽ tôn lên triệt để sự gợi cảm, còn nữa…”

“Cậu im ngay cho tôi” – An Di quát, hai mặt đỏ gay như quả cà chua chín.

“Tôi vô tội, là cô giúp việc quán cà phê của lão Vương phụ trách mua, tôi chỉ cung cấp thông tin mà thôi” – Hoàng Tử rối rít giải thích.

“Đủ rồi, cậu ra ngoài đi” – Ngôn Hoa từ trong nhà tắm đi ra, nãy giờ vừa vặn anh đã nghe cả cuộc đối thoại của hai người lúc này bật cười thành tiếng. “Xem ra tiểu quỷ của anh không thể coi thường được”

“Ý anh là gì?” – An Di khó hiểu quay sang nhìn Ngôn Hoa mới phát hiện anh vẫn không kiêng dè, theo thói quen chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông, cơ ngực cuồn cuộn phô bày trước mắt An Di khiến cô thoáng ngượng quay đi.

“Chẳng phải đã nhìn qua nhiều lần rồi sao? Còn ngượng à? Hay là cho em nhìn thêm chút nữa, sẽ nhanh quen thôi, không cần phải ngượng… là của em tất” – Ngôn Hoa thản nhiên nói.

“Em… em đi thay quần áo” – An Di đứng vụt dậy chạy vào nhà tắm đóng sầm cửa lại.

Ngôn Hoa nhìn chiếc váy nằm chỏng chơ trên giường, anh nhíu mày với tay cầm lên mang lại trước cửa nhà tắm.

“Này nhóc, em định thay đồ kiểu gì? Là thay đồ của anh ra rồi không mặc gì sao?” – Anh hỏi.

“Ơ… váy. Cái váy đó…” – An Di vò đầu bứt tóc, thôi chết, thẹn quá hoá đần luôn rồi.

“Váy của em bẩn rồi, cứ mặc tạm thứ mà tên ngốc đó chuẩn bị đi, hôm khác anh bắt đền dẫn em đi mua nhé”

“Không… Không phải, ý em là hình như em không thích hợp cho lắm, cái váy đó…”

“Anh biết, thế nên thay ra rồi anh đưa em về thẳng nhà, để người khác mà nhìn thấy em ăn vận thế này thì anh thà bắt em ở đây luôn cho rồi”

“Nhưng mà… nó ở trên giường, em không có mang vào đây”

“Mở cửa ra, đây này”

An Di vội mở cửa, “cạch” một tiếng khuôn ngực vạm vỡ của anh liền hiện ra mồn một trước mắt, Ngôn Hoa khẽ véo mũi An Di rồi mới đưa chiếc váy cho cô, nhìn chiếc váy trên tay mình An Di khóc không ra nước mắt…

“Ồ” – Ngôn Hoa từ phòng thay đồ trở lại nhìn thấy An Di đang đứng trước gương chỉnh sửa váy, tấm lưng nõn nà đưa về phía anh, chiếc váy khá ngắn làm lộ ra đôi chân thon thả, mảnh khảnh, trắng hồng. Nhất là lúc này, An Di chợt xoay người lại… Phần khoét ngực chữ V và dây áo mỏng manh làm tôn lên đôi gò bồng đảo cân đối, thoắt ẩn thoắt hiện, trên xương đòn của cô vẫn còn vết ửng đỏ khi nãy anh cắn để lại, một nụ hoa anh đào be bé trên hõm cổ trắng tuyết…

Ngôn Hoa bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống.

“Anh… anh đừng có nhìn em như vậy mà” – An Di bối rối.

Ngôn Hoa quay đi ngay lập tức, che giấu biểu hiện khác thường của mình, anh trở lại phòng thay đồ lấy một chiếc áo vest đến khoác vào cho cô, An Di mỉm cười bảo: “Thế này thì ổn hơn”

“Ừm” – Anh ho khẽ một cái. Nhóc con ngây thơ này luôn vô tình khiến anh phải nao núng, cô trở thành điểm yếu của anh rồi…

“Về thôi, anh đưa em về” – Ngôn Hoa nắm tay cô dẫn xuống lầu.

Đi đến tầng trệt nhìn thấy ba lô của mình ở đó An Di mới sực nhớ ra một điều, vội chạy tới lục tìm thứ gì đó, Ngôn Hoa đứng tựa vào cầu thang nhìn cô một cách khó hiểu.

“Đây rồi, cái này tặng cho anh” – An Di chìa chiếc hộp đen ra hí hửng nói.

“Cho anh?” – Anh nhíu mày.

“Vâng, anh mở ra xem đi” – An Di giục.

“Cà vạt?” – Ngôn Hoa mở gói quà, là một chiếc cà vạt hiệu Armani màu xanh thẫm.

“Em thắt cho anh nhé” – Cô hỏi.

Ngôn Hoa gật đầu. An Di cầm lấy chiếc cà vạt thành thạo mở đứng cổ áo sơ mi của anh lên, chiều cao quá khổ của anh khiến An Di phải nhón gót lên mới có thể thuận tiện hơn.

“Em biết thắt không?” – Ngôn Hoa vòng tay qua eo giữ thăng bằng giúp cho cô.

“Tất nhiên, em rất thường thắt cho ông và ba đó, tay nghề không tồi đâu nhé” – An Di nháy mắt.

Khoảng cách rất gần, cô còn đang chồm người về phía anh, đôi môi anh đào chúm chím đang mấp máy, mùi hương quyến rũ quen thuộc vấn vít nơi đầu mũi làm cho anh chìm đắm.

“Xong rồi… Ơ… anh” – Không để cô nói thêm gì, bờ môi lành lạnh của anh đã phủ xuống cánh môi ngọt ngào của cô.

“Anh vì em mà điên rồi. Cảm ơn em, bảo bối của anh” – Ngôn Hoa

An Di ngẩn người ra…

Ngôn Hoa lái xe đưa An Di về, trước khi cô xuống xe còn dặn dò cô chuẩn bị cẩn thận cho buổi nhập học ngày mai, cuối cùng anh còn bảo sẽ cho cô một bất ngờ lớn.

An Di vào nhà, ngó nghiêng không thấy người đâu, chắc chắn rằng cô bạn Gia Ân vẫn chưa về mới thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên thay chiếc váy đáng hờn này ra trước đã, ngượng chết đi được.

Thay đồ trở ra cô liền nhìn thấy Gia Ân lù lù ngồi trên sô pha, giật cả mình.

“Cậu vừa về à?” – An Di hỏi.

“Ừ, vừa ăn tối với Tony về. Tớ có mua cho cậu đấy, tớ bảo đầu bếp hôm nay không cần đến rồi” – Gia Ân nói.

“Cảm ơn cậu” – An Di cười xoà.

“Xất, nói thừa.” – Gia Ân ngoắt tay gọi: “Này, cậu lại đây, tớ tám chuyện cho nghe. Cậu không biết hôm nay tớ moi được bao nhiêu tin tức từ chỗ anh Tony đâu”

An Di ngồi lơ đễnh nghe Gia Ân huyên thuyên mấy chuyện không đầu không cuối về ngôi trường đại học sắp tới cô sẽ gắn bó đến tận bốn năm. Cuối cùng thì cũng đến vấn đề khiến An Di phải căng thẳng rồi đây…

“… Di Di, cô chủ nhiệm khoa của chúng ta là người châu Á đấy cậu biết không? Tớ nghe Tony bảo cô ấy là chị họ của thầy giáo siêu đẹp trai hôm nọ làm giám khảo môn vấn đáp của chúng ta đấy. Hình như hôm ấy đáng ra giám khảo là cô chủ nhiệm khoa cơ, nhưng vì bận việc cho nên mới nhờ em trai đấy, người gì đâu mà phong độ chết đi được, đã tài giỏi còn rất nhiệt tình giúp đỡ nhé. Cậu không biết đâu thầy ấy là phó giáo sư khoa y của Tony mới vừa được bổ nhiệm đấy, năm nay chỉ mới hai mươi bảy tuổi mà thành tựu không hề nhỏ nhé, danh tiếng ở Châu Âu cũng bất phàm luôn, thì ra là con trai trưởng của tập đoàn lừng lẫy Ngôn Thị, thảo nào lúc trước tớ còn ngờ ngợ không biết đã nhìn thấy qua ở đâu rồi, ra là trên tạp chí. Gia thế hiển hách như vậy mà đùng một cái từ bỏ hết để đi làm giảng viên đại học, không những vậy còn là một bác sĩ khoa nội tim mạch có tiếng trong giới. Bây giờ tớ nghĩ thầy ấy từ thần tượng của Tony đã trở thành thần tượng của cả tớ luôn rồi… Ôi! Nam thần…”

An Di ngồi thừ ra, thấy vậy Gia Ân liền huých vai cô hỏi: “Có phải ngất ngây rồi không? Hôm nay tớ nghe Tony kể mà mồm không thể không ngoác to đầy ngạc nhiên. Tony hiện đang là nghiên cứu sinh năm hai của thầy ấy, anh ấy bảo rằng thầy ta quản lí cả một phòng thực nghiệm trực thuộc đại học đấy, chỗ đó là tự thầy ta xây dựng rồi mới đăng kí kiểm duyệt, nghe nói nó nằm trong một khu nhà cổ rất đẹp, vì là học trò cưng của thầy, lại còn thi lên nghiên cứu sinh để tiếp tục theo học hỏi cho nên Tony được ưu ái tặng một phòng để nội trú siêu rộng và siêu đẹp ở trong đó luôn, khỏi phải nói đến sự hào phóng của người giàu có rồi chứ nhỉ? Tony hứa là ngày mai tan học sẽ đưa bọn mình đến đó chơi một lần cho biết, ở đó có một quán cà phê sách do người làm của thầy ấy quản lí, nghe nói thôi là biết được nơi đó rất oách rồi.”

An Di vẫn cứ ngẩn ra không có động tĩnh gì khiến Gia Ân nãy giờ huyên thuyên cũng mất cả hứng, cô ném thẳng chiếc gối ôm trong tay về phía An Di: “Này này này, tớ nói đến khản cả giọng thế mà cậu thả hồn đi đâu đấy? Có nghe vừa rồi tớ kể gì không? Mặt cậu đần thối ra đấy là ý gì?”

“Ân Ân, tớ bảo này, tớ có chuyện muốn nói với cậu” – An Di dè dặt nói.

“Nói thì nói mau ra, việc gì cậu phải trưng bộ mặt bất bình ra như thế, ghét chết đi được” – Gia Ân làu bàu, ngồi sát lại nghe ngóng.

“Tớ… có… có… có” – An Di ngập ngừng.

“Cậu có cái gì, nói ra đi chứ, làm tớ hồi hộp cậu vui à?” – Gia Ân nhăn nhó.

“Tớ có người ấy rồi”

“Người ấy? Là người gì, cái gì mà người ấy?” – Gia Ân khó hiểu.

“Ý tớ là bạn trai” – An Di thoáng đỏ mặt.

“Hở? Cái gì? Bạn… bạn trai? Là việc của khi nào? Là ai? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu? Làm nghề gì? Quen nhau khi nào? Có đẹp trai không? Tớ có quen không? Cậu làm sao mà quen biết người ta? Cậu…”

“Khoan đã… Cậu hỏi như thế làm sao mà tớ trả lời đây?” – đầu óc An Di rối bung rối bét không biết trả lời từ đâu.

“Chuyện này, chuyện này, chuyện này không nhỏ à nha, cậu không ngoan ngoãn khai rõ ngọn ngành thì tớ không tha đâu đó. Nói mau” – Gia Ân hí hửng đón chờ câu trả lời.

“Cậu phải hứa với tớ là đừng cắt ngang đấy, nghe cho rõ đầu đuôi rồi mới nói tiếp được không?”

“Cần gì phải nghiêm trọng như thế chứ?”

“Ân Ân” – An Di hắn giọng.

“Được rồi được rồi, tớ hứa tớ hứa. Cậu mau kể đi.” – Gia Ân hối thúc.

“Cậu còn nhớ hai năm trước đây tớ từng bảo là tớ thích thầy giáo của tớ ở trường D không?”

Gia Ân chau mày, nét mặt thay đổi, thái độ nghiêm túc hỏi An Di: “Khoan đã. Cậu đừng nói lần này cậu về thành phố D đã gặp lại người đó? Không những vậy hai người còn… Này đại tiểu thư, không phải tên thầy giáo thối ấy đã có bạn gái rồi sao? Đã hai năm hơn rồi đấy, cậu đừng đùa với tớ chứ?”

“Ân Ân à, cậu nghe tớ nói xong đi đã. Lúc trước tớ cũng nghĩ như cậu cho nên mới rời thành phố D, một mình trở lại Anh chính là để quên đi tình cảm đầu đời dại khờ của mình. Nhưng chắc cậu cũng biết mà, tớ thật sự không quên được anh ấy, bao nhiêu hồi ức trong vỏn vẹn một năm quen biết đã khiến hình bóng đó khắc sâu trong tâm trí tớ, tớ còn tưởng mình thật sự quên được anh ấy rồi cho đến khi tớ gặp lại anh ấy. Bao nhiêu sự thật dần được hé lộ càng chứng minh tình yêu này không chỉ là đơn phương. Anh ấy cũng yêu tớ, anh ấy chưa từng có bạn gái trước đây, điều duy nhất ngăn cản anh ấy thừa nhận tình yêu với tớ chính là thân phận đặc biệt của anh… ngoài ra còn vì hôn ước giữa tớ và Du Thăng… Nhưng trải qua nhiều chuyện, thậm chí là sự nguy hiểm, cuối cùng tớ và anh ấy cũng được tác hợp, chỉ là ba vẫn cố chấp vì cái chết của chị An Dao mà mang ác cảm với người nhà giáo, nếu không phải nhờ ông nội làm bao nhiêu việc vì tớ thì có lẽ chuyện tớ và anh ấy còn rất xa vời… còn về thân phận đặc biệt của anh ấy… “

Gia Ân ngồi im thin thít nghe An Di kể, cuối cùng cũng kìm lòng không được mà rưng rưng xuýt xoa: “Thì ra vì vậy tên đó mới làm trái lòng mình mà đẩy cậu đi, làm tổn thương cậu nhưng âu cũng vì tốt cho cậu…”

“Ừ…” – An Di khẽ đáp, hai mắt đã sớm đỏ hoe.

Thấy An Di như vậy Gia Ân cũng mủi lòng, không muốn cô tiếp tục nhắc đến chuyện buồn của hai người nữa liền đổi chủ đề: “Được rồi, tớ không tuỳ tiện mắng tên xấu xa đó nữa, cậu cũng không được khóc nữa, tạm thời dẹp qua bên đi nhé, đi rửa mặt rồi vào ngủ sớm mai còn đến lớp. Đừng để ngày mai mang cặp mắt sưng húp này đi học, nhìn xấu kinh ấy.”

“Biết rồi. Nhưng mà tớ còn chưa nói chuyện này…”

Gia Ân xua tay: “Không nói nữa, tớ cũng không nghe nữa, buồn ngủ rồi. Mau mau đi ngủ đã” – Nói rồi Gia Ân phóng dậy đi vào phòng ngủ, An Di thở dài lắc đầu: “Tớ còn chưa nói với cậu anh ấy là ai mà…”

——

Chọn tập
Bình luận
× sticky