Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 72: Luôn bên anh

Tác giả: Pandari248
Chọn tập

“… Bản thân anh không có lỗi, anh cũng không phạm bất cứ sai lầm nào, bây giờ gánh nặng đó đã được trút bỏ, xung quanh anh có bao nhiêu người yêu thương anh, anh còn có cả em, em yêu anh, em sẽ luôn bên anh, không để anh một mình trong thế giới đơn độc đó nữa.”

—-

Đợi cu cậu Tom nguẩy mông chạy đi tít xa An Di mới quay sang nhìn Ngôn Hoa thắc mắc: “Anh lại muốn gì?”

“Đi theo anh” – Ngôn Hoa dắt tay An Di đi xuyên qua vườn cà chua bi lủng lẳng những quả đỏ đỏ, cam cam vừa chín tới.

“Đi đâu thế?” – An Di không biết anh đang dẫn mình đi đâu lại tiếp tục hỏi, lúc này anh và cô rẽ sang một lối đi bằng cỏ nhỏ men theo vườn nho tiến về phía một căn nhà gỗ nằm ở vách đồi, bên cạnh có một cây phong lá xanh xum xuê đang khẽ đưa mình theo làn nhó.

Ngôn Hoa đưa tay dở chiếc mũ rơm trên đầu An Di vắt lên song cửa. Cánh cửa gỗ phát ra tiết “kẽo kẹt” từ từ được anh đẩy ra, một mùi hương cay nồng thoang thoảng vấn vít nơi đầu mũi khiến An Di có chút cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Ngôn Hoa dắt tay An Di đi sâu vào bên trong, ánh đèn leo loét từ những ngọn đèn pha lê trang trí tạo nên một cảm giác kì bí mà thu hút.

Đi thêm vài bước liền nhìn thấy từng hàng, từng hàng những thùng gỗ trông thật quen mắt trải dài đến tận sâu bên trong.

“Là hầm chứa rượu?” – An Di hỏi.

“Ừm”

Hai người dừng lại trước một gian phòng bốn bề đều là những kệ rượu bằng gỗ, hàng trăm chai rượu và nhiều thùng ủ rượu lớn được sắp xếp theo thứ tự năm sản xuất. An Di ít nhiều cũng có một chút hiểu biết về rượu vang dù cho cô không hề ưa cái thứ chất lỏng ngòn ngọt cay cay oái ăm này chút nào, đơn giản vì ba và ông của cô rất thích, thế nên cô thường hay cùng đầu bếp trong nhà chọn rượu cho những bữa tiệc tại gia.

“Chateau, ông rất thích. Domaine de la Romanee Conti, ba rất thích” – An Di cười tít mắt.

Ngôn Hoa nheo mắt nhìn cô rồi bảo: “Thế còn anh?”

“Ơ…” – An Di mím môi nghĩ ngợi, trước giờ cô chưa từng thấy anh uống rượu bao giờ nên đành đoán mò thôi. “Ơ… có lẽ”

“Chateau” – Ngôn Hoa cười nhạt.

“Giống với ông sao? Hai người thật đúng là “bạn thâm niên” đấy, ngay cả sở thích cũng giống nhau như thế” – An Di tủm tỉm cười.

“Ý em là… anh già?” – Ngôn Hoa phiền muộn hỏi.

“Không… không có, em không…”

Lời chưa dứt môi đã bị chiếm hữu, bờ môi anh lành lạnh lướt qua nhẹ nhàng rồi dần dần hung hăng chiếm trọn cánh môi ngọt ngào của cô.

“Em có để ý không?” – Ngôn Hoa thì thầm bên tai An Di.

An Di vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt, không còn tỉnh táo đâu mà trả lời câu hỏi của anh, dưới ánh đèn vàng nhạt mờ ảo kia, trước mắt cô lúc này chỉ có bờ môi mỏng đầy phong tình của anh, gương mặt anh tuấn ấy đang cận kề bên cô, giọng nói trầm ấm dịu dàng ấy đang vân vê tâm trí cô. Người đàn ông tuấn lãng trước mặt này luôn khiến cô không có cách nào thoát khỏi trầm mê, chỉ cần một biểu hiện nhỏ của anh thôi cũng khiến trái tim cô ngứa ngáy không tài nào chịu nổi, lúc này ai đó còn ranh mãnh cắn khẽ vào bờ môi của cô, hơi thở nồng ấm quấn quít, hai cánh tay rắn rỏi tự khi nào đã vòng ra phía sau ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng nhấc bổng lên, đặt cô ngồi trên một thùng rượu lớn.

Ngôn Hoa lưu luyến rời khỏi làn môi mật ngọt của An Di, để cô ngồi vững rồi anh mới lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ.

Anh nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, ân cần đặt lên đó một nụ hôn, một nụ hôn ẩn chứa ý nghĩa đơn thuần nhất của nó rằng anh tôn trọng cô, tôn trọng người con gái mà anh yêu thương.

Ngôn Hoa mở chiếc hộp nhỏ ra, chiếc đồng hồ Patek Philippe kiểu nữ đơn giản nhưng mang đậm chất truyền thống.

“Tặng em” – Anh cẩn thận đeo vào tay An Di rồi mỉm cười hỏi: “Thích không?”

“Hả?” – An Di ngẩn ngơ.

Ngôn Hoa thở một hơi dài: “Em có thể trong những lúc lãng mạn như thế này chú ý để tâm đến anh một chút không? Đồ ngốc!”

An Di lúc này mới từ trên mây đáp xuống, cắn môi nhỏ giọng: “Em xin lỗi, em thích mà, rất rất thích. Cảm ơn anh”

“Thích là được rồi, chỉ vì một tiếng thích của em thôi” – Ngôn Hoa đưa tay nghịch tóc An Di.

“Những thứ em thích anh đều biết rõ, mọi việc, mọi suy nghĩ của em ông đều nắm trong lòng bàn tay, ông lại cứ thích bán đứng em cho anh, còn em thì những thứ anh thích em chẳng biết được tí xíu nào cả” – An Di ủ rũ nói.

Ngôn Hoa xoa xoa đầu cô cười bảo: “Dần dần sẽ biết… em có thể hỏi chú Vương, có thể hỏi đồ hậu đậu Hoàng Tử. Thật ra thì sở thích của anh chẳng có gì đặc sắc đâu, bây giờ thì chỉ cần em thích anh đều thích cả, được chưa?”

“Được” – An Di cười híp mắt tựa đầu vào khuôn ngực ấm áp của anh.

Ngôn Hoa lại đặt lên trán cô một nụ hôn, dang tay ôm trọn cô gái nhỏ của mình vào lòng, anh thủ thỉ: “Em chọn rượu biếu cho ông và ba đi, vài hôm nữa anh đưa em về nhà đón tết. Ngoan”

“Anh không về Anh thăm ba anh sao?” – An Di dè dặt hỏi, hôm trước cô đã loáng thoáng nghe cô May nhắc về ba của anh.

Ngôn Hoa trầm mặc một hồi lâu mới cất lời: “Không cần thiết, ông ấy còn có con trai nhỏ, còn có họ hàng và bạn bè. Anh không cần thiết phải về. Vả lại… anh không muốn” – Anh không muốn đối diện với con người phụ bạc đó.

“Thế nhưng trở lại thành phố D rồi anh chỉ có một mình thôi” – An Di tiu nghỉu.

“Không. Nơi đó có mẹ” – Ngôn Hoa cười, khoé môi vẽ nên một đường cong tuấn tú, đôi mắt đen láy sâu hun hút nhìn đi xa xăm. Thành phố D là quê hương của bà, cũng là nơi bà được chôn cất, trở về đó, chính là trở về bên cạnh bà…

“Anh đến nhà em cùng đón giao thừa đi nhé” – An Di dụi dụi vào ngực anh.

“Ba em sẽ không vui, không nhất thiết phải vì anh mà làm cho không khí đêm giao thừa của gia đình em trở nên nặng nề đâu. Anh quen rồi… Trước đây mẹ anh còn sống, mỗi năm đến tết âm lịch bà sẽ cùng anh, cùng chú Vương và đám nghiên cứu sinh của anh đến đây đón tết cùng gia đình chị May, mẹ anh mất rồi hai năm nay với anh một thân một mình thì chẳng còn dịp gì quan trọng cả, anh mang thân phận của một kẻ đầy tội ác, anh cứ nghĩ sống như vậy, ít nhất cũng không gây tổn hại đến ai. Cho đến khi anh gặp em, đến khi anh phát hiện ra khát vọng được có em mãnh liệt đến nhường nào, em là người con gái duy nhất khiến trái tim anh cảm thấy bình yên. Anh muốn được ở bên em…” – Ngôn Hoa vùi mặt vào làn tóc thơm tho của An Di, hương hoa Iris quen thuộc, lòng anh êm dịu vô cùng.

An Di mím môi: “Em không muốn anh cứ nhốt mình trong quá khứ u ám đó, anh đã vì ba anh mà đảm nhận gánh nặng kia, điều đó chứng minh rằng anh vẫn rất quan tâm đến ông, bản thân anh không có lỗi, anh cũng không phạm bất cứ sai lầm nào, bây giờ gánh nặng đó đã được trút bỏ, xung quanh anh có bao nhiêu người yêu thương anh, anh còn có cả em, em yêu anh, em sẽ luôn bên anh, không để anh một mình trong thế giới đơn độc đó nữa.”

Ngôn Hoa nói: “Không, anh cũng đã phạm sai lầm”

“Sai lầm gì cơ?” – An Di hỏi.

Ngôn Hoa cuối xuống nhìn cô, đưa tay xoa gò má phụng phịu của cô, anh đáp: “Anh đã để lỡ mất hai năm, An Di của anh tốt như vậy, lẽ ra từ đầu anh phải mang bao tải đến bắt em mang về rồi mới phải, không để mấy tên khác có cơ hội dòm ngó lâu như vậy”

“Anh thật là… lưu manh” – An Di cười khúc khích khẽ đấm vào vai anh, lúc này cô mới sực nhớ ra gì đó vội đẩy anh ra, cô hỏi: “Vết thương của anh đã khỏi hẳn chưa?”

“Rồi” – Ngôn Hoa thờ ơ đáp.

“Thật không vậy? Anh đừng trả lời qua loa để em không lo đấy, như vậy em sẽ càng lo lắng hơn” – An Di nghi hoặc nhìn anh.

“Hay là em tự kiểm tra một chút đi” – Ngôn Hoa cười tà mị.

An Di vẫn chưa phát hiện ra ý đồ của anh liền gật đầu răm rắp: “Nhanh lên, cho em xem”

Ngôn Hoa nhếch mép cười gian manh, anh từ từ xốc áo ra khỏi quần… vốn dĩ từ đầu anh đã cởi hẳn một cúc áo rồi bây giờ lại tiếp tục… cởi…

Một cúc… xương quai xanh nam tính quyến rũ hiện ra mồn một.

Hai cúc… cơ ngực rắn rỏi cùng làn da trắng dần dần lộ ra.

Ba cúc… hmmm, hai nụ hoa nhỏ cũng xuất hiện.

Bốn cúc… tiếp theo là cơ bụng tám múi săn chắc đầy đặn.

Cúc cuối cùng…

An Di bỗng dưng cảm thấy bầu không khí có chút kì quặc, lại nhìn sang gương mặt cười đắc ý của Ngôn Hoa… Ơ, trúng kế rồi!!!

An Di đưa tay giữ cánh tay xấu xa của anh lại, hắng giọng một cái rồi quay mặt đi: “Thôi thôi, không xem nữa, em tin anh, khỏi rồi thì khỏi rồi. Em đi chọn rượu.” – Nói rồi một mạch nhảy xuống khỏi thùng rượu lớn chạy tới chỗ mấy kệ rượu, giả vờ nhìn đông ngó tây.

Ngôn Hoa chưng hửng cài lại cúc áo, quét mắt nhìn An Di lọng cọng như gà mắc thóc, bộ dạng trông rất ư là ngốc, anh cười đứng tựa đầu vào kệ rượu bên này ngắm nhìn An Di, đầu mày dãn ra thư thái.

“Em chọn được chưa?” – Anh hỏi.

“Vẫn chưa” – An Di đáp.

Ngôn Hoa tiến lại đằng sau cô, cánh tay rộng lớn bao bọc thân hình bé nhỏ của cô trong vòng tay mình, tựa cằm trên đỉnh đầu cô, anh nói: “Sau này không được chê anh nhiều tuổi hơn em nữa, anh không vui”

An Di cựa quậy, xoay người lại ôm chặt lấy anh: “Em không có ý đó mà”

“Ừm” – Ngôn Hoa đưa tay lên đỉnh kệ lấy xuống vài chai rượu vang rồi ngắm nghía suy nghĩ.

“Ngôn Hoa” – An Di khẽ gọi.

“Hửm?”

“Dù thế nào thì em vẫn yêu anh”

“Ừm” – Ngôn Hoa cúi xuống hôn lên tóc An Di, anh hỏi: “Em còn lựa chọn khác sao?”

“Hả?”

“Đồ ngốc, em rất ngốc. Ý anh là ngoài anh ra anh không cho em được phép yêu ai khác đâu” – Anh dịu dàng nói.

“Bá đạo” – An Di liếc anh.

Anh cười: “Ừm, chỉ với em thôi”

——

Chọn tập
Bình luận
× sticky