Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 62: Tiểu bảo bối

Tác giả: Pandari248
Chọn tập

Anh vừa gọi cô là gì ấy nhỉ? “Tiểu bảo bối… là tiểu bảo bối, tiểu bảo bối…”

“Em muốn ăn gì?” – Ngôn Hoa vò đầu An Di hỏi.

“Em không đói nữa, không muốn ăn, anh ăn đi” – An Di vơ lấy tay của Ngôn Hoa đang đặt trên đầu mình, nhăn nhó bảo: “Em không phải là con nít mà, anh mà còn coi em là con nít em sẽ giận thật đấy”

“Được được, em không là con nít nữa, An Di của anh lớn rồi, lớn đến từng này này” – Ngôn Hoa bật cười, cầm lấy tờ thực đơn trên bàn, An Di để ý thấy logo của tiệm cà phê được in trên đó, bên cạnh cái tên Sam”s của Ngôn Hoa được cách điệu ở giữa thì cạnh bên là hình một chú chó Pug trông mặt rất buồn cười, An Di liếc mắt nhìn anh một cái, tủm tỉm che miệng.

Ngôn Hoa nhíu mày trông vẻ mặt đang lén lúc giễu anh của An Di, anh hỏi: “Em cười gì thế?”

“Không có gì, logo của tiệm cà phê này đúng là… rất đặc biệt” – An Di chỉ vào menu cố nhịn không cười nữa.

Ngôn Hoa như hiểu ra được gì đó, đảo mắt xung quanh một lượt rồi cất tiếng gọi nhỏ:

“Chú Vương”

An Di nhìn theo hướng anh vừa gọi, người đàn ông trung niên vừa nãy mở cổng cho hai người đang bước đến, lúc này cô mới để ý kĩ, ông ấy mặc quần tây đen cùng sơ mi trắng, tạp dề ngắn đeo trước hông, trên cổ còn trịnh trọng thắt nơ bướm màu đen trông rất đỏm dáng một ông chủ quán cà phê theo phong cách Châu Âu.

Ông ta nở nụ cười hiền hậu rồi gật đầu chào An Di, cô cũng lễ phép chào lại. Ông ta bước đến bên cạnh Ngôn Hoa rồi lên tiếng: “Thiếu gia có gì dặn dò?”

“Chú có thể thôi đặt chung tên tôi và tên nhóc Happy đáng ghét đó không? Thật sự không có chút thẩm mỹ nào, trông thật vô vị…” – Ngôn Hoa hậm hực.

An Di chen vào: “Em nhìn thấy rất đáng yêu… mà *tên nhóc Happy* là…?”

Người đàn ông trung niên chỉ tay về phía bên ngoài, xuyên qua khung cửa kính, nhìn ra vườn hoa. An Di ngó nghiêng mất một lúc mới biết thì ra cái tên nhóc Happy mà Ngôn Hoa nói lại chính là một chú chó Pug đang tung tăng chạy nhảy trong vườn, hình như còn đang mải mê đuổi theo thứ gì đó.

Bật cười thành tiếng, An Di cảm thán: “Đúng thật là rất đáng yêu”

“Có gì đáng để cười chứ?” – Ngôn Hoa phất tay, giật lấy thực đơn từ tay An Di nhìn lướt qua rồi đặt xuống chỗ cũ: “Hai phần ăn sáng như bình thường, tôi Espresso, cô ấy… sữa tươi”

“Có ngay đây cậu chủ” – Người đàn ông đáp rồi cất bước trở lại quầy, trước khi đi ông còn nhìn An Di một lượt như đang dò xét.

“Anh”

“Hửm?”

“Bác ấy là…?” – An Di thắc mắc.

“Quản gia, chủ quán, quản lí, người làm… em muốn xem là gì cũng được” – Ngôn Hoa thờ ơ trả lời rồi mệt mỏi tựa người vào ghế một cách nhẹ nhàng.

“Thế thì…?” – An Di định hỏi tiếp.

“Suỵt! Em không nhìn thấy mọi người ở đây đang chuyên tâm đọc sách sao? Ngoan, đừng làm ồn” – Ngôn Hoa nhắc nhở.

An Di nhìn đi xung quanh, đúng thật là mọi người đang đọc sách, nhưng nơi này lớn như vậy, hai người họ lại đang ngồi trong một góc tách biệt, cô có nói lớn hơn nữa cũng chẳng ai thèm để ý đến, chắc chắn anh lại chê cô phiền rồi, An Di tiu nghỉu nhìn anh.

Người quản gia lại mang đồ ăn sáng ra, đây là bữa sáng kiểu Âu điển hình, bánh mì cùng trứng và giăm bông, còn có sốt cà chua thơm nức mũi, An Di bỗng lại thấy đói bụng rồi, đúng là chỉ cần nhìn thấy thức ăn là cái bụng của cô sẽ lập tức tỉnh lại ngay, mặc dù cô ăn cũng không ăn nhiều, vừa nãy thậm chí còn không muốn ăn.

“Em ăn đi, nhìn mình xem, không phải năm lần bảy lượt bảo là không đói sao? Đồ heo ham ăn.” – Ngôn Hoa rút khăn giấy dúi vào tay An Di, đặt dao nĩa vào tay cô luôn thể.

“Hì hì, được thôi, em ham ăn nhưng không ăn hết từng này đâu” – An Di chuyển phần giăm bông của mình sang đĩa của Ngôn Hoa, nở một nụ cười tinh nghịch: “Anh đã vất vả rồi, ăn cả phần của em đi”

“Em có bỏ cái thói quen đó ngay cho anh không? Đừng tưởng anh không biết em thường ngày ăn uống ít như thế nào, chẳng phải lại gầy đi rồi sao? Đã ăn thì lúc nào cũng phải ăn hết phần của mình” – Ngôn Hoa nghiêm mặt, nhất quyết chuyển lại phần giăm bông vào đĩa của cô, không những vậy còn bỏ cả phần trứng của mình sang, thẳng thừng bảo: “Em ăn hết phần cho anh, không thì anh sẽ mách ông”

An Di ủ rũ, Ngôn Hoa đáng ghét, sao dạo gần đây anh cứ thích mang ông ra doạ người ta thế, chẳng phải anh nói phải ăn hết phần của mình còn gì, thế nào mà anh lại mang cả phần của anh cho cô? Coi như anh hay, nghe lời anh lần này nữa thôi, An Di ngoan ngoãn ăn bữa sáng, Ngôn Hoa lẳng lặng ngồi đó nhìn cô, không mảy may động đến phần ăn của mình: “Anh không đói sao?”

“Không”

“Chẳng phải anh làm việc cả đêm rồi sao? Thế nào lại không đói?” – An Di hỏi.

“Không đói” – Ngôn Hoa đáp, anh đưa mắt nhìn đến chiếc đồng hồ chim cúc cu bằng gỗ treo ở quầy pha cà phê.

“Anh… lại có việc à?” – An Di biết tỏng là những lúc anh chú ý đến thời gian thì nhất định lại có công việc rồi.

“Ừ, em ăn đi. Ăn xong rồi cứ thoải mái ở đây chơi. Nơi này ngoài phòng thực nghiệm bên đó thì toàn bộ đều là của em, muốn làm gì thì làm. Đợi anh, vài tiếng sẽ xong ngay thôi.” – Ngôn Hoa lấy điện thoại trong túi ra nhìn một lúc như đang đọc gì đấy rồi lại cất vào.

“Anh…”

“Hửm?”

“Anh thật sự có nhiều việc vậy sao? Vết thương của anh vẫn chưa hồi phục hẳn, còn nữa…” – An Di lo lắng ra mặt.

“Chỉ vài tiếng nữa thôi, tiểu bảo bối… anh xin lỗi, đợi anh!!!” – Ngôn Hoa kéo ghế đứng dậy, kề sát lại hôn nhẹ lên trán An Di rồi quay bước, thoắt cái đã đi khỏi quán cà phê, chỉ còn lại tiếng khua “leng keng” của chiếc chuông gió treo ở cửa và An Di ngơ ngác nhìn theo.

Anh vừa gọi cô là gì ấy nhỉ? “Tiểu bảo bối… là tiểu bảo bối, tiểu bảo bối…”

An Di lập đi lập lại rồi tự cười thầm, trong tim dâng lên một cảm giác ngọt ngào, ngọt đến tim cô cũng đập loạn hết cả lên, ở gần anh cũng đã gần hai tháng rồi, thế mà cứ hết lần này đến lần khác bị anh dùng *mỹ nam kế* mê hoặc là thế nào??? Không được, không được, không thể tiếp tục bị *tên hắc ám* này dụ dỗ dễ dàng như vậy được…

An Di mãi nghĩ ngợi cho nên người quản gia bước đến bên cạnh lúc nào cô cũng không hay biết, bỗng cảm thấy sống lưng lành lạnh, quay phắt người lại liền nhìn thấy ông chú ấy đang nhìn cô chằm chằm, An Di hận mình chút nữa thì giật mình hét lên rồi.

Ông chú đó tươi cười, ngồi xuống đối diện chỗ Ngôn Hoa vừa nãy ngồi, nhịp tay trên bàn, tiếp tục nhìn An Di một cách kì quặc.

“Cộp, cộp, cộp” – tiếng móng ta va chạm với mặt bàn chậm chậm, đều đều.

An Di bắt đầu cảm thấy khó xử vì bị nhìn chăm chăm như vậy, cô thầm nghĩ không biết có phải người của Ngôn gia này đều kì kì quái quái như Ngôn Hoa không, ngay đến cả quản gia cũng như vậy sao?

“Tiểu thư đây là?” – Ông chú đó cất tiếng hỏi.

“Cháu… cháu… cháu tên An Di, chú có thể gọi cháu như vậy là được rồi” – An Di lắp bắp.

“Àh, An Di tiểu thư đừng căng thẳng. Tôi là quản gia ở đây, có thể coi là chủ quán hay quản lí, người làm hay nhân công gì cũng được, tôi họ Vương, tên Khải, cô có thể gọi tôi là chú Vương như thiếu gia.” – Ông chú lại tươi cười.

“Vâng ạ, chú cũng gọi cháu là An Di thôi ạ” – An Di gật đầu.

“Ừ, An Di à, cháu là… bạn gái của Ngôn thiếu gia sao?” – chú Vương nghiền ngẫm.

An Di ngượng ngùng: “Ơ… vâng ạ”

Chú Vương gật gù: “Nghĩ cũng lạ thật, chú sống đến từng này tuổi, làm quản gia cho Ngôn gia cũng từng ấy năm, có thể nói là chú đã chăm sóc cho thiếu gia từ bé đến tận bây giờ thế mà… ngoài chị họ của cậu ấy ra thì cháu chính là người con gái đầu tiên mà cậu ta gần gũi đến như vậy, nói thật thì trước giờ chú còn nghĩ… thiếu gia… không thích phụ nữ”

“Phụt” – An Di suýt chút đã phun ngụm sữa đang uống dở.

Chú Vương lại bồi thêm vài câu: “Là thật đấy, bình thường đến chị họ của cậu ấy cũng phải dè dặt trong giao tiếp với cậu, thế mà với cháu… vừa nãy chú thật sự là lần đầu tiên mới thấy đó. Mà trông cháu còn trẻ thế này, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ, cháu mười chín ạ” – An Di tròn xoe mắt.

“Mười chín?” – Chú Vương há hốc mồm, nghĩ thầm không lẽ thiếu gia lại có sở thích *đại thúc và tiểu Lolita* hay sao?

*Tình chú cháu*

“Vâng” – An Di vẫn chưa hiểu ra chú Vương tại sao cứ nhìn mình bằng ánh mắt quái đản như thế.

“Cháu và thiếu gia quen biết bao lâu rồi?”

“Dạ chúng cháu quen biết nhau ấy hả? Chắc là khoảng hai năm.” – An Di thật thà trả lời.

“Thế… hai đứa… đến với nhau từ bao giờ?” – Ông chú lại ôn tồn dò hỏi.

“… Dạ hai tháng” – An Di cúi gầm mặt.

“Chú không có ý gì cả, chỉ là quan tâm đến thiếu gia thôi, cháu biết mà… cậu ấy chỉ có một mình” – Chú Vương dịu dàng xua tan không khí nặng nề của cuộc nói chuyện, giọng ông lúc này nghe có vẻ thắng thắng và gần gũi hơn: “Chú đã ở bên cạnh chăm sóc Ngôn thiếu gia hai mươi mấy năm rồi, có thể nói là hiểu được một chút tâm tư của cậu ấy, một khi cậu đã thật sự yêu thương ai đó thì nhất quyết không bao giờ thay đổi, cháu yên tâm đi. Mà này, cháu thật sự rất xinh đó, thảo nào thiếu gia đổ gục vì cháu.”

“Cháu cảm ơn chú” – An Di mỉm cười.

“Cháu ăn sáng xong rồi có thể tự do thoải mái đi dạo xung quanh, thiếu gia chắc là lại đang bận bịu vì mấy nghiên cứu sinh mới rồi, cậu ta bây giờ ngày càng trở thành một con sâu việc, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc, cháu giúp chú quản cậu ấy một chút, từ hôm trở về cả người gầy gộc hẳn đi, người cũng bần thần không chút huyết sắc nào, chú thật sự lo lắng đấy, thiếu gia mà có mệnh hệ gì thì chú không biết phải ăn nói thế nào với vong linh của phu nhân… cháu cứ tự nhiên, chú đi sắp xếp đống sách bên kia” – Ông chú cần mẫn ôm chồng sách đặt trên bàn cách đó không xa đi về phía kệ trong cùng sắp xếp lại, trông có vẻ hình như là của khách mượn chưa bỏ lại vị trí cũ, An Di thoáng thoáng nghe chú Vương lẩm bẩm: “Mấy cô cậu vừa nãy thật không có chút ý thức nào, đây đều toàn bộ là báu vật của thiếu gia, khó khăn lắm mới thuyết phục được cậu ấy, bây giờ mà để cậu biết chắc chắn sẽ quát tôi mất…”

~

Chọn tập
Bình luận
× sticky