“Nếu không thể chiếm hữu mãi mãi, nếu chỉ có được trong những giây phút ngắn ngủi, nếu rồi tất sẽ trở thành hồi ức… Nếu là như vậy… chẳng thà đừng chiếm hữu, đừng có được để khi không còn nữa sẽ không hụt hẫng, để khi nhớ đến, khi hoài niệm không phải đau lòng…”
Thành phố D đêm Giáng Sinh bỗng trở nên xinh đẹp lạ thường, khắp mọi ngóc ngách được trang trí xa hoa lộng lẫy, rực rỡ ánh đèn, tựa như cô gái đỏng đảnh sáng nắng chiều mưa nhẹ nhàng khoác thêm chiếc áo mới lấp lánh và rạng rỡ đón chào ngày lễ ấm áp. An Di vẫn thường thích không khí này, bởi lúc ấy, chỉ cần nhìn ngắm những cây thông Noel được người ta trang trí lấp lánh đặt trong khung kính của các cửa hàng hay vỉa hè là lòng đã thấy rộn ràng và náo nức lắm rồi. Ngoài đường tấp nập và nhộn nhịp dòng người nô nức đón Giáng Sinh, đi nhà thờ. Tiếng chuông ngân rộn ràng và những bài thánh ca quen thuộc cứ nối tiếp nhau.
Trên bàn tiệc, dưới ánh nến lung linh, trong gian bếp ấm cúng của An gia, mọi người quây quần bên nhau nâng ly rượu vang đỏ, là loại Domaine de la Romanee Conti 1997 mà An tổng cưng chiều lấy ra từ kho rượu, mọi người cùng thưởng thức món gà tây nấu hạt dẻ cùng bánh Noel chocolate mà An Di và An Hạo đều rất thích…
An Di hôm nay là lần đầu tiên trong đời được nếm qua mùi vị của rượu, cảm giác đầu tiên của cô là hương mận cùng quả lý chua và hương cay mạnh mẽ nơi đầu lưỡi, nhưng sau đó hương vị này lại đưa cô đến một cảm giác khác lạ rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng. Mới chỉ hai ngụm thôi gò má An Di đã đỏ rực như đoá hồng, đầu óc mơ màng nhớ đến gương mặt anh tuấn trong trái tim cô… sờ tay lên cổ, đây là quà sinh nhật của thầy tặng cho cô, cô đã phát hiện ra nó khi rời khỏi nhà thầy lúc chiều rồi, cô rất vui, rất rất vui… thầy đang làm gì? Có cùng gia đình tụ họp hay không? Thầy có đang vui hay không? Giáng sinh vui vẻ thầy nhé…
Mọi người trong nhà ngỡ ngàng, đại tiểu thư ngày đầu tiên mười tám tuổi đã ngã gục trên bàn tiệc Giáng Sinh chỉ sau một ly rượu vang. Gương mặt thanh tú bởi vì say rượu mà nồng nàng quyến rũ, An tổng mỉm cười vuốt đầu tiểu bảo bối của mình, ánh mắt thâm tình chan chứa sự yêu thương vô bờ bến của người cha. Tiếng chuông điện thoại vang lên, An tổng ra hiệu cho Vinh Hy bế An Di vào phòng rồi mới bắt máy.
“Lão tử An Thành, chúc cả nhà giáng sinh an lành” – Du Ngạn giọng tươi cười.
“Thank you, the same to you” – An tổng vui vẻ đáp lại lời chúc của người bạn hữu.
“Này hôm nay con dâu nhà tôi thực sự xinh đẹp lắm đấy, quả thật ngưỡng mộ An Thành cậu làm sao sinh dưỡng được một đoá hoa tuyệt sắc như vậy, tiểu tử nhà tôi hôm nay vì vậy mà đờ đẫn cả rồi”
“Các hạ quá khen, bảo bối của tại hạ chỉ là “Hậu sinh khả uý”* thôi mà, con trai cậu cũng đâu có kém cạnh” – An tổng có ý đùa.
“Được được, có như vậy chúng mới là một đôi uyên ương chứ! Định khi nào thì cho tiểu tử nhà tôi rước đại tiểu thư “kim chi ngọc diệp”** về đây? Đã đến lúc bàn chuyện hôn sự rồi, còn chần chừ thì tôi sợ tên tiểu tử ấy chịu không nổi sẽ không biết trời cao đất dày mà “Tước hoa đoạt nguyệt”*** đấy” – Du Ngạn lại cười đầy mãn nguyện.
“Còn ở đó nói nhăng nói cuội, định đóng phim kiếm hiệp với tôi à? Du gia đúng là hối người quá đáng mà, bảo bối nhà tôi mới mười tám tròn thôi, chưa phải lúc, đợi chúng vào đại học đi đã, lúc đó cũng trưởng thành hơn, tôi cũng không phí công quản chuyện hai đứa nó nữa” – An tổng có hơi xót xa, đứa con gái mà ông một tay nuôi nấng cưng chiều như bảo vật rồi đây sẽ phải trở thành con dâu người khác, ông thật không cam lòng…
Du Ngạn không có lý do gì để khước từ, hai người chào nhau rồi cúp máy. Không cần phải nói mọi người trên bàn tiệc cũng biết vừa rồi ông nói chuyện với ai, cũng cùng một tâm trạng vừa vui vừa buồn như ông… Mà người hoàn toàn mất đi niềm vui có lẽ không ai khác chính là Vinh Hy. Chỉ một năm ngắn ngủi nữa thôi anh sẽ không còn có thể mãi ở bên cạnh che chở bảo vệ cho An Di nữa…
*Hậu sinh khả uý: Lớp sau tài hoa hơn lớp trước.
**Kim chi ngọc diệp: Cành vàng lá ngọc.
***Tước hoa đoạt nguyệt: Cướp lấy cái đẹp cao quý.
(=_=)
Ngôn Hoa ở đây, khi An Di đi rồi anh lại giam mình vào không gian u tối lạnh lẽo quen thuộc ấy, một mình anh cùng bóng đêm hưởng thụ mùi vị rượu Chateau cay nồng. Anh ghét thứ ánh sáng huyễn hoặc ngoài kia, ghét những con người không an phận ngoài kia. Họ hạnh phúc, họ vui vẻ… Còn anh thì không. Anh không cần, anh vốn không cần những thứ tình cảm hời hợt dễ dàng vụt mất khỏi tầm tay ấy. Nếu không thể chiếm hữu mãi mãi, nếu chỉ có được trong những giây phút ngắn ngủi, nếu rồi tất sẽ trở thành hồi ức… Nếu là như vậy thì chẳng thà đừng chiếm hữu, đừng có được để khi không còn nữa sẽ không hụt hẫng, để khi nhớ đến, khi hoài niệm không phải đau lòng…
—
Sáng sớm thức dậy An Di đã bị đau đầu chóng mặt một trận, hôm qua rõ ràng chỉ nhấp môi có hai ngụm rượu vang thôi bây giờ đã như vậy, cô chừa rồi, sau này không giám động vào thứ quỷ quái đó nữa đâu, không hiểu sao mọi người lại có thể xem nó như nước trái cây mà uống vậy không biết. Sau khi đã tịnh dưỡng bản thân chu đáo An Di liền lén xuống bếp mang cháo mà đầu bếp làm cho mình vừa nãy bỏ vào hộp cẩn thận, tay nghề của đầu bếp nhà cô đúng là ngon không phải bàn cãi nhưng An Di lại không dám ăn nhiều. Xin phép mẹ đi chơi nốt hôm nay vì từ ngày mai sẽ phải lao đầu vào ôn thi nên mẹ liền đồng ý. Không suy nghĩ nhiều An Di liền một mạch chạy đến nhà thầy Ngôn.
Lại là bóng tối dày đặt, cơ hồ giơ tay lên cũng không nhìn thấy năm đầu ngón tay. Đã biết vị trí công tắc An Di liền nhanh chóng có thể mở đèn lên, rất yên tĩnh, không lẽ thầy còn ngủ sao? An Di lén ghé mắt qua khe cửa nhìn vào phòng thầy thì đúng thật là thầy vẫn nằm trên giường. Cô lại rón rén xuống bếp để hộp cháo xuống, lấy một phần nhỏ mang cho chú chó con, phần còn lại cô tìm một tờ giấy nhỏ ghi chú lại mong thầy ăn để chóng khỏi bệnh. Nhìn trên bàn bếp An Di lại nhăn nhó mặt mày, là rượu vang. Thầy vẫn chưa khỏi bệnh hẳn mà đêm qua còn uống rượu sao? Chỉ có một cái ly, là uống một mình sao? Trông rất cô đơn, vậy thì bạn gái thầy đâu? An Di thấy hơi xót xa, lại ghé mắt vào phòng thầy xem thế nào. Vừa định đưa tay mở thì cánh cửa đã bật mở ra, An Di khựng lại, chỉ vài centimet nữa thôi thì cô sẽ đâm sầm vào thầy rồi, cũng may thật.
“Em lại đến làm gì?” – giọng thầy trầm khàn khó chịu.
“Em… em sợ thầy chưa khỏi bệnh” – An Di líu ríu.
“Tôi không sau, em mau về đi, sau này cũng đừng làm những việc như vậy nữa” – Ngôn Hoa lạnh lùng.
“Em… là em lo cho th..”
“Không cần”
“Th..”
“Ngoài giờ học kèm đừng đến đây” – Ngôn Hoa cương quyết kéo tay An Di ra khỏi nhà.
“Rầm-cạch” – tiếng đóng cửa khoá chốt làm An Di bừng tỉnh, nước mắt vô thức chảy xuống, bỏng rát gò má. Cô quan tâm thầy, không nghĩ đến thân phận, không màng đến sĩ diện mà chạy đến đây chăm sóc cho thầy, những tưởng thầy sẽ cảm kích cô nhưng đổi lại lúc này là sự chán ghét xua đuổi của thầy sao? Tại sao? An Di bật khóc nức nở, tựa theo thành cửa mà ngồi xổm xuống ở trước nhà thầy, nước mắt không ngừng tuông.
Khoảnh khắc mang An Di ra khỏi thế giới của mình trái tim Ngôn Hoa đã chết lặng, anh thà một lần tổn thương cô để rồi cô hận anh, để rồi cô tự mình từ bỏ thứ tình cảm chớm nở trong lòng. Tiếng khóc nức nở xuyên qua ô cửa giằng xé lồng ngực anh. Anh đau, anh muốn ngay lập tức ra ngoài ôm lấy cô, lau đi những giọt nước mắt ấy, là anh đã làm cô buồn, làm cô khóc, tại sao anh lại như vậy? Anh không muốn, hoàn toàn không muốn…
—
Những ngày tiếp theo trôi đi trong tĩnh lặng, An Di giờ đây trông như một con búp bê vô hồn, gương mặt xinh đẹp ngày trước thường xuyên tươi cười nghịch ngợm vô cùng đáng yêu bây giờ chẳng mấy khi bộc lộ cảm xúc. Từ sau ngày hôm ấy tất cả tình cảm bé nhỏ trong cô đã chôn chặt nơi đáy tim, ngoài việc học cũng chỉ có việc học, bình thường không có việc gì làm sẽ dạo phố, đi chơi cùng các bạn bây giờ chỉ một mình ngồi trong phòng đọc sách hay đi dạo trong vườn. Người con gái hoạt bát, lém lĩnh, hậu đậu mới hôm nào bây giờ trở nên trầm lặng và vô vị. Những lúc chạm mặt ở trường An Di và thầy Ngôn như hai con người xa lạ, chẳng hề nhìn vào mắt nhau cũng rất kiệm lời trao đổi. Lúc học kèm An Di cũng chẳng nói năng gì, rất chăm chú làm bài. Du Thăng sau khi từ Anh trở về thì nhận thấy An Di của cậu thay đổi rõ rệt, hoàn toàn không giống như trước, đến cậu cũng không thèm ngó ngàng đến, nếu như cậu không luôn miệng hỏi thì An Di cũng chẳng buồn mở miệng trả lời. Mỗi ngày đi học cô đều ngoan ngoãn ngồi trên ôtô của An gia, hầu như không ra khỏi nhà cũng không đặt chân bước xuống đường. Đến nỗi khiến Du Thăng mỗi lần muốn gặp đều phải chạy đến An gia, hết bày trò này lại bày trò khác chỉ mong nhìn thấy nụ cười hiếm hoi của An Di.
—
Cuối cùng thì kì thi cũng đã qua, An Di xuất sắc đứng vị trí nhất lớp, đa số bài thi đều đạt điểm tuyệt đối, ngay cả môn Hoá học điểm của An Di cũng ở ngưỡng trên 90. Hôm lễ tổng kết An Di một mình đến phòng giáo viên để nhận thông báo nghỉ hè, sau khi rời khỏi vô tình chạm mặt thầy Ngôn ở hành lang. Những tưởng cô sẽ cứ như vậy mà lướt qua nhưng không. Ở góc hành lang vắng người cô bất chợt nắm lấy tay thầy.
“Thầy Ngôn… cảm ơn thầy, cảm ơn thầy vì tất cả… Em chỉ muốn nói cho thầy biết một điều… Dù thế nào đi nữa… Em… Vẫn rất yêu thầy” – cô buông tay thầy ra, quay bước rời đi nhanh chóng, không để nước mắt kịp rơi. Ngôn Hoa lặng người nhìn theo bóng dáng ấy. Lòng nhói đau.
“Đồ ngốc, đã bảo em đừng yêu tôi”
—
*2000 chữ đến rồi đây mọi người. Đọc vui vẻ nhé.