Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 65: Anh giận lẫy rồi

Tác giả: Pandari248
Chọn tập

Mọi người nói đúng rồi, chỉ vì anh chưa từng yêu đương, anh không có kinh nghiệm, nhưng bây giờ anh nghĩ rằng anh đã biết được tình yêu đại loại là thế nào rồi… là rất mong muốn được gặp em, muốn ôm em thật chặt trong vòng tay, muốn chiếm hữu em, muốn em là của chính anh thôi, muốn dùng cả đời này bảo vệ cho em, chăm sóc cho em, muốn yêu em đến hơi thở cuối cùng.

“Tiểu thư, tiểu thư, có điện thoại trực tuyến của cậu chủ từ phòng thực nghiệm đến” – An Di đang thẩn thờ, dòng suy nghĩ bị tên robot ngắt ngang.

“Hả?” – An Di hỏi.

“Cậu chủ, cô ấy ở đây” – tên robot đột nhiên trờ tới trước mặt An Di, đứng như trời trồng rồi màn hình cảm ứng trước ngực cậu ta vang lên một tiếng “bíp” kèm theo ánh đèn màu đỏ nhấp nháy.

“An Di” – Ngôn Hoa gọi, giọng nói anh dịu dàng ấm áp truyền đến.

“Dạ”

“Em đang làm gì? Một mình em ở đó có buồn không? Tên ngốc kia có là phiền em không?” – Anh gặng hỏi.

“Báo cáo, Hoàng Tử không hề làm phiền đến tiểu thư, rất kính cẩn vâng lời thưa cậu chủ” – tên robot xen ngang vào.

“Không… em đang ở phòng trưng bày tranh của anh” – An Di nói giọng mũi, bởi vì vừa khóc cho nên giọng cô khác hẳn đi.

“Ừ” – Ngôn Hoa chợt hiểu vì sao cô khóc rồi…

“Anh” – cô gọi.

“Ừ”

“Anh… khi nào thì xong?”

“Bốn mươi phút… Hmmm… Không! Nửa tiếng thôi… anh sẽ xong ngay thôi, nếu chán quá thì cứ vào phòng anh tìm sách đọc. Ngoan! ” – Ngôn Hoa ân cần dặn dò.

“Vâng, anh làm việc đi, đừng lo cho em” – An Di ngoan ngoãn.

……..

“Hoàng Tử” – An Di đanh giọng lườm lườm tên robot.

“Có tôi đây, tiểu thư có gì dặn dò”

“Cậu vừa rồi đã nói gì với anh ấy? Cậu không biết anh rất bận sao? Lại còn làm phiền anh?” – An Di hậm hực bảo.

“Tha lỗi cho tôi đi tiểu thư ạ, ai bảo cô vừa nãy khi không tự dưng xem hình của mình rồi tự khóc thút thít, đành bó tay, tôi chỉ còn cách nói cho cậu chủ biết thôi”

“Cậu mà còn gây rối là tôi không tha đâu nhé” – An Di răng.

“Tôi chừa rồi, tôi chừa rồi. Từ giờ sẽ nghe lời tiểu thư dạy dỗ”

“Thế còn nghe được. Bây giờ có một chuyện nhờ cậu” – An Di ngoắt tay.

“Được thưa tiểu thư”

“Cậu đừng lởn vởn xung quanh tôi trong bán kính hai mét. Lệnh đấy” – An Di nghiêm mặt.

“Tuân lệnh. Trong vòng bán kính hai mét không tiếp cận tiểu thư An Di” – tên robot lập tức nhảy cẫn lên một phág, rồi cục mịch quay bước.

“Haizzzz” – An Di thở dài: “Còn tự bảo mình là robot thông minh, cái đồ đầu heo nhà cậu đấy”

—–

An Di thật sự cũng chẳng biết làm gì cho nên vào phòng anh bật tivi định tìm thứ gì đó xem, thế rồi cô xem phim hoạt hình không được bao lâu thì lại buồn miệng, cô vừa vào phòng bếp định tìm thứ gì đó ăn uống qua quýt cũng được, nào ngờ trong bếp lúc này có người, còn có mùi thức ăn thơm nứt mũi, An Di còn tưởng Ngôn Hoa đã về rồi nào ngờ đó là thầy Trịnh Phong – dáng người cao và cân đối nhưng so với Ngôn Hoa thì có thể nói là kém hơn vài phần, vừa nhìn An Di đã nhận ra ngay.

Thầy ấy đang loay hoay ở trong gian bếp, hai tay hoạt động linh hoạt thoăn thoắt. Mùi thức ăn kích thích vị giác của An Di, cô lần tới lên tiếng chào.

“Em chào thầy ạ! Thầy đến khi nào thế sao em không biết?”

“Thầy á? Cũng khá lâu rồi, nghe tên Hoàng Tử bảo em đang ở đây thầy cũng không định phiền em, Ngôn Hoa cậu ta lại vùi đầu vào công việc à?” – Trịnh Phong đáp, tay mắt vẫn đăm đăm vào món ăn đang làm dở.

An Di nhón gót nhìn, hình như là thầy ấy đang làm món gì đó liên quan đến thịt bò thì phải, tuy cô không biết chút gì về nấu nướng nhưng từ nhỏ đã thân thiết với bác đầu bếp của An gia, kiến thức về thực phẩm học lỏm từ bác ấy cũng không ít đó chứ. Cô lên tiếng: “Có phải thịt bò Kobe không thầy?”

Trịnh Phong giơ ngón tay cái về phía An Di tỏ ý khen ngợi: “Exactly! Mắt nhìn tốt đấy cô bé. Thịt bò hoàn hảo từ giống bò đen Wagyu, ở Hyogo, Nhật Bản. Bò được nuôi hoàn toàn từ ngũ cốc và bia, thịt bò nổi tiếng mềm và béo ngậy, đây là món tôi sẽ dự thi Top Chef ngày mai đấy nhóc: Lancashire – Bánh nhân thịt này có thành phần bao gồm một lượng phi lê bò, nấm matsutake Nhật có vị quế từ Trung Quốc, nấm cục đen và nấm chân xanh của Pháp. Ngoài ra, rượu nho hảo hạng Chateau Mouton Rothschild năm 1982, được dùng làm nước sốt thịt, xem như hôm nay đãi hai người một bữa vì đã giúp người xa cơ lỡ bước bị mất hành lí sáng nay”

“Thầy khách sáo quá rồi, ơ kia có phải là Dưa lưới Yubari King không thầy? Nếu em nhớ không lầm thì loại dưa này được trồng trong nhà kính ở Yubari, Hokkaido, Nhật Bản, được xếp vào một trong những loại trái cây đắt nhất thế giới. Dưa có ruột vàng cam, thân tròn đều, vỏ lưới khít, vị ngọt và hương thơm hấp dẫn. Thầy định dùng nó chế biến món tráng miệng ạ?” – An Di hí hửng chờ câu trả lời.

“Ồ! Đúng đấy, không ngờ được em đường đường là một đại tiểu thư mà kiến thức bếp núc cũng không tồi nhỉ?” – Trịnh Phong ngạc nhiên.

“Ơ, em chỉ biết chút thôi ạ, về phần thực phẩm ấy, còn nấu nướng thì em chịu” – An Di lắc đầu xua tay.

“Em đừng lo, tên quái gỡ Ngôn Hoa ấy tay nghề nấu nướng thật sự cũng không tồi đâu” – Trịnh Phong cười.

An Di: “…. “

“À này, em đấy việc thi cử thế nào rồi?” – Trịnh Phong thuận miệng hỏi.

“Đã có kết quả rồi ạ, em trúng tuyển” – An Di cười tít mắt.

“Ồ vậy coi như đây là bữa tiệc chúc mừng em luôn nhé” – Trịnh Phong trở bếp, mùi thịt bò hấm hấp bốc lên thơm phức.

“Em giúp thầy được không?” – An Di hỏi.

“No no no, em tốt nhất cứ vui vẻ đợi thưởng thức là được rồi”

“Vậy thôi ạ” – An Di xịu mặt lủi thủi đi ra ngoài.

An Di trở lại phòng Ngôn Hoa xem tiếp bộ phim hoạt hình vừa nãy. Không bao lâu sau thì cũng gật gù thiêm thiếp mắt, lúc chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bỗng nghe giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng thân quen dìu dịu khẽ vào tai mình.

Ngôn Hoa vừa về phòng liền cởi áo vest vắt bừa trên sô pha. Nhìn thấy An Di nằm cuộn người như con mèo nhỏ ở đó, ti vi thì đang chiếu bộ phim hoạt hình nào đó, hoạt cảnh đầy màu sắc thi nhau lướt qua, thế nhưng hai mắt đáng yêu của ai đó thì đang lơ đễnh nhắm nghiền. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên, kề mặt sát gần cô rồi khẽ gọi: “Tiểu bảo bối cho anh ôm cái nào”

An Di mơ hồ dụi mắt: “Anh xong việc rồi?”

“Ừ, xong rồi” – Ngôn Hoa đáp, hai tay dùng thức một chút, anh kéo An Di lúc này đang lười biếng ngồi dậy rồi ôm vào lòng, cất tiếng trêu ghẹo: “Xem này, em gầy đi thật rồi, anh ôm chẳng thích chút nào”

An Di đẩy anh ra, cô dẩu môi đáp: “Anh mới gầy đi đấy, em cũng chẳng thích ôm anh nữa”

“Em dám sao?” – Anh véo mũi cô.

“Sao không chứ? Người ta không thèm ôm anh đâu” – An Di vẫn đẩy anh nhè nhẹ dù biết chút sức cỏn con của mình làm sao gây khó dễ cho anh được, huống hồ anh còn đang bị thương, cô không dám cử động mạnh sợ lại làm anh đau.

“Nhưng anh thì dù ôm chẳng thích anh cũng vẫn cứ ôm đây này, ai bảo em đáng yêu như thế, khiến anh làm việc chẳng tập trung được phải nhanh chóng chạy về ôm em một cái” – Ngôn Hoa khẽ cười, hai hàng mày thư giãn tản ra.

“Anh nói dối, đồ tham công tiếc việc nhà anh, anh không mệt à?” – An Di khịt mũi tỏ vẻ vô cùng không tin những lời anh nói, chẳng biết từ khi nào anh học được dùng mật ngọt lừa cô thế này, con người lạnh lùng bình thường những lúc thế này trông mới ấu trĩ và trẻ con làm sao, cũng may cô đã quen nhìn thấy sự *hắc ám* của anh rồi cho nên mới không bị anh dụ dỗ.

“Có em ở đây rồi thì mệt mỏi có là gì?”- Ngôn Hoa thì thầm bên tai An Di.

Bị hơi thở của anh làm nhồn nhột, An Di tránh đầu ra, xoay lại rồi nằm xuống đùi Ngôn Hoa, tránh nhột cũng là để tránh lúc cô vô ý lại làm đau anh, cô hỏi: “Em đã làm được gì cho anh đâu?”

“Bây giờ sẽ có này, ngoan, thơm anh một cái đi” – Ngôn Hoa lại cúi người kề má gần sát lại An Di.

An Di nghe lời như điếu đổ, chu môi hôn chụt lên má Ngôn Hoa rồi cười hìhì.

Ngôn Hoa được hôn cũng cười vô cùng đắc ý mà nhìn cô khiến An Di ngượng ngùng, anh khẽ vuốt mái tóc mềm mại đang rũ xuống chân mình, cất giọng ngọt ngào: “Tiểu bảo bối, rất ngoan. Ngồi dậy nào, đi ăn trưa”

“Anh đi tắm rửa trước cho thoải mái đi nhé, em đợi” – An Di nói.

“Ừ, có phải chê người anh hôi không?” – Ngôn Hoa chau mày hỏi.

“Người anh hôi như cú ấy…” – An Di lè lưỡi trêu anh.

“Được… Hôi thì anh cũng cho em hôi chết luôn này” – Vừa dứt lời Ngôn Hoa lập tức cúi người, chiếm hữu cánh môi mật ngọt của An Di, cô không có phòng thủ, chưa gì đã liền bị anh dẫn dắt đến mất cả lí trí, hai người hôn nhau, một trận tình nồng, môi lưỡi dây dưa triền miên không muốn dứt.

—-

“Oops!!! Sorry. Có phải tôi không tiện đã quấy rầy rồi không? Cậu chủ, An tiểu thư, hai người mau đến ăn trưa, cậu Trịnh nhờ tôi thông báo thế đấy” – Nói rồi Hoàng Tử lập tức ba chân bốn cẳng co giò bỏ chạy, phải chăng cậu ta cũng cảm nhận được đôi mắt hình viên đạn của cậu chủ đang nhằm về phía mình.

“Tên này… thật…” – Ngôn Hoa thở dài, An Di vừa nghe cái giọng ồm ồm của tên robot liền đẩy anh ra, tựa như đây là thói quen rồi vậy, hễ hai người thân mật một chút lại có người rỗi hơi xen vào, bây giờ anh đã dần không quá bảo thủ nữa, hết mực yêu thương và cưng chiều An Di, cũng ngày càng mặt dày, chẳng ngại mà bày tỏ tình cảm và sự nồng nhiệt của mình với cô ở bất cứ đâu. Thế nhưng tại sao họ lại cứ không phải vô tình thì cũng cố ý chen ngang như thế này.

Anh thật sự mệt mỏi sau hai ngày làm việc không ngơi nghỉ, nhưng lại không phải vì công việc, mà do sức khoẻ của anh hiện không tốt. Anh bây giờ chỉ duy nhất muốn tóm cô lại rồi ôm vào lòng ngủ một giấc thật say, không có ác mộng cũng không vô cớ hụt hẫng giật mình tỉnh dậy trong sự trống vắng.

Mọi người nói đúng rồi, chỉ vì anh chưa từng yêu đương, anh không có kinh nghiệm, nhưng bây giờ anh nghĩ rằng anh đã biết được tình yêu đại loại là thế nào rồi… là rất mong muốn được gặp em, muốn ôm em thật chặt trong vòng tay, muốn chiếm hữu em, muốn em là của chính anh thôi, muốn dùng cả đời này bảo vệ cho em, chăm sóc cho em, muốn yêu em đến hơi thở cuối cùng.

“An Di” – Anh gọi.

“Dạ?” – Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Dọn sang đây đi” – Anh nhắm mắt tựa người vào sô pha, hơi thở đứt quãng không đồng đều, bây giờ cô mới cảm nhận ra sự mệt mỏi thật sự của anh khiến An Di xót xa vô cùng.

“Ơ… Còn Gia Ân, cậu ấy… ơ… Ba em sẽ không đồng ý đâu…” – An Di bất ngờ về lời đề nghị của anh, thế này chẳng phải gọi là *sống thử* sao? Cô làm sao có thể chứ, còn cả Gia Ân nữa, chưa kể nếu để ba cô mà biết ắt hẳn sẽ lại gây khó dễ cho anh, cô nhất định cũng sẽ bị quản chặt hơn, không được, không được….

“Chuyện người khác anh mặc kệ, anh chỉ muốn em dọn đến đây, anh không phải ngày ngày nhớ em, càng không cần lúc nào cũng lo lắng cho em, ngốc à, em rất hậu đậu em có biết không? Chẳng phải lúc trên máy bay cô bạn kia đã nói là bạn trai cô muốn cô sống cùng à? Như vậy không phải đều tốt sao? Còn về gia đình em, em không phải lo… ” – Ngôn Hoa thở hắt ra, tay anh xoa xoa ấn đường.

“Nhưng… em…” – An Di hơi đuối lý, không biết nên trả lời anh thế nào.

Hai người trầm mặc một lúc không ai nói với ai câu gì, không khí dần trở nên lạnh nhạt và yên ắng.

Ngôn Hoa bỗng cửa động, anh nhẹ nhàng gối đầu An Di lên sô pha còn mình thì đứng dậy, anh lơ đễnh buông một câu: ” Ăn trưa trước đi kẻo đói “

An Di không nói gì, không trả lời cũng không nhìn anh, cô chỉ lắng tai nghe.

Ngôn Hoa bước vào phòng tắm qua một lúc, tiếng nước chảy rào rào rồi cũng dừng hẳn. Anh bước ngang qua trước mặt cô, anh lúc này bận một bộ đồ thể thao màu xám tro, lẩn thẩn đi đến chỗ công tắc điện.

“Tách” – Căn phòng chìm trong bóng tối, An Di cơ hồ nghe thấy “phịch” một tiếng, Ngôn Hoa đã lười biếng gieo mình xuống giường, không nói không rằng thiếp mắt ngủ mất.

An Di biết anh giận cô thật rồi, nhưng anh đang mệt, cô cũng không muốn làm phiền anh, cô biết anh sống một mình rất cô độc, nhưng cô cũng không thể không nghe lời ba, không lo cho Gia Ân, khó khăn lắm mới được tự do tự chọn việc học tập một chút như vậy, ba cô lại canh cánh trong lòng về Ngôn Hoa… cô thật rối trí rồi.

“Không đói cũng phải ăn một chút đi, anh ngủ một chút rồi sẽ đưa về” – Anh cất giọng khàn khàn đầy mệt mỏi.

“Dạ” – An Di lủi thủi lần mò ra phòng bếp, ủ rủ ngồi xuống bàn ăn.

“Sao thế, tranh chấp nhau à? Cậu ta lại bỏ bữa hả? Cái tên quái này… Thôi em ăn đi, chúng ta chừa một phần lại cho cậu ấy, cười lên cái nào, sao lại sầu não như thế, này này mau ăn rồi cho tôi một lời bình phẩm nào?” – Trịnh Phong cằn nhằn.

“Em cảm ơn, chúc thầy ngon miệng ạ” – An Di nhất đũa, môi chẳng hé nổi một nụ cười. Anh bây giờ đang giận lẫy cô, làm sao đây? Cô phải làm sao đây????

— ——-

Chọn tập
Bình luận
× sticky