“Sam Ng – phó giáo sư trẻ tuổi nhất khoa Y trường đại học Harvard, tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của NG Corporation*? Hm… hm đại boss của Black Fire*? Thất lễ quá, thất lễ quá”
An Di tỉnh lại, trước mắt đã là cảnh vật hết đỗi quen thuộc, căn phòng theo phong cách cổ điển phương đông với tông màu hồng phấn ngọt ngào cùng phong cách công chúa có chút trẻ con, không sai, đó chính là phòng của cô.
An Di cảm thấy hơi ván đầu, mọi thứ có gì đó không đúng? Cố lục lại trí nhớ đang hỗn độn của mình, sáng hôm nay Ngôn Hoa đưa cô đi ăn, họ gặp thầy Trịnh Phong rồi anh bận nên nhờ thầy ấy đưa cô về, chập tối cô đến nhà tìm anh, anh không có nhà… rồi… súng, hai phát súng một phát trong đó vốn hướng đến cô nhưng Ngôn Hoa đã nhanh chóng lấy thân mình che chở cho cô… Vậy tại sao cô có thể về nhà? Ngôn Hoa đâu rồi, anh đang ở đâu, anh có sao không? Ngôn Hoa… Ngôn Hoa… chuyện gì đã xảy ra, tại sao mọi chuyện lại diễn ra hệt như trong giấc mơ đáng sợ đó, không những thế mà còn hơn nữa.
Một nỗi kinh sợ nhanh chóng bao trùm lấy toàn thân An Di, cô rõ ràng rất tỉnh táo nhưng tại sao cả người lại mềm nhũn chẳng thể cử động như thế này? Cô phải đi tìm Ngôn Hoa, anh đang bị thương, là bị trúng đạn… là anh đã đỡ đạn cho cô, còn cô hoàn toàn không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đau đớn nhưng không thể làm bất cứ điều gì cho anh.
“Ngôn Hoa, Ngôn Hoa…” – An Di bật ngồi dậy đưa mắt tìm kiếm, miệng liên tục gọi tên anh. Chỉ mong đây là một giấc mơ, chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần cô tỉnh dậy, chỉ cần như vậy sẽ nhìn thấy anh cạnh bên mình, nhìn thấy anh bình an, thấy anh mỉm cười ôm cô vào lòng.
Nhưng tất cả dường như vô vọng, cho dù An Di có cố gắng gọi khàn cả cổ và giọng thì đáp lại cô vẫn là một sự tĩnh lặng đáng sợ, xung quanh vẫn vậy… và anh không ở đây. Nước mắt của An Di chực trào như thác đổ, lật tung chăn gối lập tức chạy ra khỏi phòng.
An tổng cùng Vinh Hy nghe tiếng An Di gào khóc liền hớt hải chạy vào.
“An Di con có sao không? Mau vào phòng nghỉ ngơi đi” – An tổng lo lắng.
“Ba… ba. Làm thế nào mà con về nhà được? Không phải con đang… con đang…” – An Di bỗng ngập ngừng.
“Con đang ở nhà Ngôn Hoa?” – An tổng nhíu mày.
“Làm sao mà ba biết?” – An Di bất ngờ.
“Hm… con mau vào phòng nghỉ ngơi. Ba sẽ nói chuyện với con sau” – An tổng mệt mỏi lắc đầu bước đi.
“Không, không nghỉ, con không muốn nghỉ ngơi, ba nói cho con biết con về nhà bằng cách nào, Ngôn… Ngôn Hoa đâu rồi, anh ấy có sao không?” – An Di níu lấy vạt áo An tổng cất giọng cầu xin khẩn thiết.
“An Di. Nghe lời đi, là anh đưa em về” – Vinh Hy đứng yên lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng vì anh thấy rõ được sự khó xử trong mắt An tổng.
“Anh Vinh Hy, là anh đưa em về vậy Ngôn Hoa đâu? Anh ấy đâu rồi?” – An Di lúc này nước mắt đã lưng tròng, hai hàng lệ dài ướt đẫm khoé mắt, giọng nói run rẩy ẩn chứa một nỗi lo lắng sợ hãi vô cùng.
“Con đừng tiếp tục sai nữa, là lỗi của ba, là ba không tốt, ba đã quá chủ quan nên suýt chút nữa đã gây tổn hại đến con” – An tổng đau lòng khẽ lau đi nước mắt của con gái.
“Ba đã làm gì sai? Con đã làm gì sai? Con không cần biết, con không sao cả, mọi người hãy cho con biết Ngôn Hoa bây giờ ra sao? Con xin hai người” – An Di cố chấp.
“Con còn không sai sao? Chuyện Du Thăng huỷ hôn là thế nào? Chuyện con giấu cả nhà qua lại với cái tên Ngôn Hoa đó là thế nào? Con còn nói là bản thân không sao, nếu hôm nay Vinh Hy nó không đến kịp để đón con về thì con sẽ ra sao?” – An tổng lên giọng, có chút tức giận.
“Ba con xin lỗi, con vốn trước nay chỉ xem Du Thăng là bạn, người con yêu thật sự là Ngôn Hoa, con biết ba sẽ giận khi biết về thân thế của anh ấy, nhưng ba à anh ấy đối với con là thật lòng, anh ấy chưa từng lợi dụng con. Vì vậy… xin ba hãy cho con biết chuyện gì đã xảy ra?” – An Di bất lực cầu xin.
“Con biết rõ hắn ta sao? Con biết mục đích thật sự của hắn sao? Con lấy cái gì để chứng minh hắn ta yêu con thật lòng?” – An tổng giận dữ hỏi.
“Là trái tim con” – An Di nức nở.
“Trái tim? Con gái à con đã quá ngây thơ rồi, ta không muốn đôi co với con, tốt hơn hết hãy tịnh dưỡng cho khoẻ đi đã, đừng mong có thể ra khỏi nhà đi tìm tên đó, từ giờ trở đi đừng bao giờ nhắc đến cái tên đó trước mặt ba” – An tổng lạnh lùng bước đi ra ngoài.
“Ba, anh Vinh Hy” – An Di cố gọi nhưng đổi lại là sự thờ ơ của hai người họ. Không thể biết được tình trạng của Ngôn Hoa, không biết anh đang ở đâu. Trong lòng An Di tựa như có một ngọn lửa cháy rực đang thiêu đốt, cô không muốn ở đây than khóc trong vô vọng như vậy. Gạt đi những giọt nước mắt, An Di nhanh chóng chạy ra khỏi phòng muốn ra khỏi nhà.
Vừa đến bậu cửa thì John và hai ba người vệ sĩ khác đã đứng sẵn ở đấy, nhìn thấy An Di họ lập tức ngăn cô lại: “Tiểu thư, xin lỗi cô không thể ra ngoài được”
“Buông ra, các người buông tôi ra, các người có quyền gì cấm cản tôi?” – An Di vùng vẫy kháng cự.
“An tổng có dặn dò, xin tiểu thư đừng làm chúng tôi khó xử” – John lên tiếng.
“Không quan tâm, bỏ tôi ra, cho tôi ra ngoài” – An Di vẫn ương ngạnh phản kháng.
“Để tiểu thư đi, buông cô ấy ra” – Vinh Hy từ phía sau cất giọng.
“Nhưng mà An tổng…” – John ngập ngừng.
“Tôi nói thì cứ nghe theo là được rồi” – Vinh Hy bảo.
Họ buông tay, không ngăn cản nữa An Di liền xông thẳng ra ngoài. Vinh Hy không vội, anh chạy theo sau cô.
Vinh Hy đoán không sai, An Di lại chạy đến nhà tên Ngôn Hoa đó. Lúc anh đến đón cô đã bị cảnh tượng đổ nát hỗn độn bên trong dọa cho thất kinh hồn vía, vô cùng lo lắng cho cô, rõ ràng trước đó đã có trận ẩu đả rất kịch liệt, đồ đạt vương vãi, thuỷ tinh vỡ vụn, còn có cả vết máu loang lỗ trên nền nhà, Vinh Hy đã điên cuồng tìm kiếm cũng may phát hiện ra An Di nằm ngất trong gian phòng ngủ. Có thể thấy được An Di an toàn như vậy lòng anh cũng trút đi gánh nặng, xem ra tên Ngôn Hoa này lành ít dữ nhiều còn có thể chu toàn sự an nguy của An Di, không biết rốt cục hắn ta thật sự muốn gì nhưng không suy nghĩ nhiều thêm anh liền đưa An Di về nhà.
An Di vừa vào nhà Ngôn Hoa cũng chính là bị cảnh tượng hoang tàn đó làm cho sợ hãi, cô rụt bước lại, rồi như vì sự lo lắng cho Ngôn Hoa lại thôi thúc cô, An Di gào khóc gọi tên anh, hoảng loạn tìm kiếm anh. Nhưng ở đây bây giờ ngoài cô và Vinh Hy ra chỉ còn một màu đen u tối lạnh lẽo cùng tiếng gió rít lạnh qua khe cửa ùa vào. An Di quỵ xuống ôm mặt khóc nấc lên trong vô vọng: “Ngôn Hoa anh đâu rồi? Anh đã hứa không rời xa em mà… Ngôn Hoa”
Nhìn thấy từng giọt nước mắt An Di không ngừng rơi xuống vì tên Ngôn Hoa kia trong lòng Vinh Hy đau nhói, anh lặng lẽ đến bên an ủi cô: “Về thôi, anh đưa em về”
“Vinh Hy, nói cho em biết Ngôn Hoa đâu rồi, anh ấy ở đâu rồi?” – An Di rưng rưng.
“Lúc anh đến đây chỉ còn lại mình em thôi… Anh không biết” – Vinh Hy thở dài.
An Di oà lên, không còn chút sức lực chỉ biết khóc trong vô vọng. Ngôn Hoa của cô đang ở đâu, đang ra sao cô hoàn toàn không biết, cô hoàn toàn bất lực chỉ có thể khóc, mượn tạm bờ vai Vinh Hy tựa nhờ vào đó An Di đem hết nỗi đau và lo lắng hoà cùng những giọt nước mắt.
Vinh Hy bế bổng An Di vào lòng mang cô rời khỏi đó. An Di mềm nhũn yếu ớt trong vòng tay anh, cô khóc, nước mắt thấm ướt áo anh, những giọt nước mắt nóng hổi chạm vào da thịt anh lại như ngàn vết cắt sắc bén khiến anh đau đớn vô cùng. Người con gái nhỏ bé run rẩy đang hoảng loạn và sợ hãi.
—
Vinh Hy vừa đi khỏi, hai chiếc xe thương vụ màu đen trờ tới, hai người từ trong chiếc xe ở phía sau nhanh chóng tiến vào nhà, chưa đầy hai phút đã hớt hải chạy ra thông báo: “Chị Wenny nguy to rồi, chúng ta đã đến trễ một bước.”
“Thông báo cho X tôi cần thêm người chi viện, các cậu đi theo tên đó, hắn chính là người cần tìm, bắt người cẩn thận một chút” – Người phụ nữ nghiêm nghị ra lệnh. Sau đó hai chiếc xe tản ra, một chiếc đuổi theo Vinh Hy.
Bị tập kích đột ngột, hai tay vẫn đang bế An Di nên Vinh Hy không thể kháng cự, lập tức bị giáng một gậy vào sau gáy, bất tỉnh.
—
“Tỉnh lại, tỉnh lại mau. Nói. Phiên giao dịch lần này tiến hành ở đâu?” – Một tên bặm trợn mặt mũi hung tàn lay lay mặt Ngôn Hoa rồi chĩa súng vào đầu anh.
Mệt mỏi nhướng đôi mắt nặng trĩu lên Ngôn Hoa trước hết quan sát được xung quanh, vật dụng gỉ sét nằm ngổn ngang trên nền gạch trắng đã ngã vàng, bóng tối bao trùm tất cả, phía trên chỉ có một quầng sáng leo loét từ bóng đèn huỳnh quang cỡ nhỏ, có mùi hoá chất cũ xộc thẳng vào mũi Ngôn Hoa, là mùi tựa như quả hạnh có lẽ là từ Natri Xyanua, vậy đây hẳn có lẽ là một công xưởng chế tác trích xuất hoặc là một công xưởng xi mạ bỏ hoang. Tứ phía đều là những tên nhãi nhép nhìn có vẻ hung tợn nhưng thực chất lại chỉ là lũ chó theo đuôi hầm hố, trên bắp tay chúng đều có một hình xăm gì đó, cố nhìn thật rõ anh phát hiện thì ra chính là hình xăm đại bàng lửa kí hiệu của tổ chức Eagles – đối thủ cạnh tranh ngang tầm của Huyền Hoả trong lĩnh vực buôn bán trao đổi kim cương ngầm và việc rửa tiền phi pháp, uy lực cũng không hề nhỏ nhưng so với quy mô và tiếng tăm của Huyền Hoả thì có lẽ còn lâu họ mới sánh bằng, vì thế đã vụt mất không ít phi vụ làm ăn qua tay vì Huyền Hoả, chắc chắn thù hận luôn chồng chất, lần này thông tin không những bị lộ, thân phận của anh cũng không bảo toàn vì thế bọn chúng nhắm vào anh là điều đương nhiên… vì anh chính là người lãnh đạo Huyền Hoả.
“Tỉnh rồi sao? Nói mau, phiên giao dịch lần này ở đâu?” – Người đàn ông hung hăng lên tiếng, tay vẫn lăm lăm khẩu súng về phía Ngôn Hoa.
“Biết rồi thì có đủ năng lực để hớt tay trên à?” – Ngôn Hoa trừng mắt, cất giọng thờ ơ.
“Im miệng, Boss của bọn chúng nằm trong tay tao bọn chúng dám kháng cự sao? Đúng không Boss?” – Tên đầu xỏ bước đến xốc Ngôn Hoa đang bị trói đứng dậy, một tay túm lấy cằm của anh hống hách hỏi: “Sam Ng – phó giáo sư trẻ tuổi nhất khoa Y trường đại học Harvard, tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của NG Corporation*? Hm… hm đại boss của Black Fire*? Thất lễ quá, thất lễ quá”
*NG Corporation: Ngôn Thị.
*Black Fire: Huyền Hoả.
“Đại boss? Nực cười” – Ngôn Hoa hừ lạnh.
—