Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 77: Thanh mai của ai, trúc mã của ai?

Tác giả: Pandari248
Chọn tập

Con người là thế đấy, luôn phải phạm một chút sai lầm rồi thì mới tự nhận thức ra được rằng từ đầu chính bản thân mình đã hành xử quá cảm tính, quá vội vàng như thế nào. Tình cảm vốn không có đúng sai, chỉ có sự quan tâm thấu hiểu và lòng bao dung mới là yếu tố quan trọng. Hơn hết, đó chính là tình cảm chân thành mà nửa còn lại dành cho bạn, chỉ cần người ấy thật lòng thật dạ yêu thương bạn, dù cho bạn có phạm bất cứ lỗi lầm gì người ấy rồi cũng sẽ tìm ra được một lí do để tha thứ cho bạn. Rất đơn giản, vì người ấy yêu bạn, người ấy sẵn sàng bỏ qua mọi khuyết điểm của bạn.

_____

Du Thăng cùng An Di đi đến cổng Nam trường đại học, Du Thăng chỉ tay vào chiếc môtô màu đỏ dựng ở góc đường. Cậu nói: “Ducati 1199 Superleggera – một mẫu superbike vốn là niềm mơ ước của bao biker trên thế giới.”

An Di trố mắt nhìn Du Thăng: “Cậu chuyển sang thích môtô từ khi nào thế?”

“Chỉ là tìm hiểu thêm một lĩnh vực mới thôi. Đi nào tớ đưa cậu đi ăn trưa nhé!” – Du Thăng cầm lấy chiếc nón bảo hiểm đã được chuẩn bị sẵn đưa cho An Di.

Trước giờ An Di chỉ mới ngồi sau môtô của mỗi mình Vinh Hy mà thôi, bây giờ trông cô có chút dè dặt. Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của An Di khiến Du Thăng không khỏi buồn cười: “Không tin tớ sao?”

“Không phải… tớ chỉ là…” – An Di ngập ngừng.

“Tin tớ đi, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cậu. Mời, An tiểu thư” – Du Thăng nháy mắt.

___

Quả thật Du Thăng vì nghĩ cho An Di, biết cô rất nhát xe cho nên cậu chạy với tốc độ thật chậm. Xe dừng trước một nhà hàng đồ Hàn nằm trên một con phố nhỏ phía sau trường đại học.

An Di chọn cho mình vài món ưa thích rồi ăn lấy ăn để, không phải vì cô thật sự đói, chỉ vì hình như cô không biết nói gì với Du Thăng bây giờ cả, kể từ lần cậu ấy thất lễ với cô ở thành phố D và bị Ngôn Hoa đánh cho một trận ra trò, sau đó thì cậu ấy về Anh, bác Du lại gọi đến nói rằng cậu đã tự ý muốn huỷ hôn ước, tất cả đều vì cô mà ra, nói cho cùng cô đã làm tổn thương cậu ấy quá nhiều, nhưng hôm nay gặp lại trông cậu chẳng có một chút vẻ gì là còn để tâm đến những chuyện đó, như vậy thì tốt rồi, chỉ là cô không biết nên đối mặt với cậu như thế nào, vừa nãy là do cô quá kích động, trong lòng đang không được thoải mái, gặp lại cậu khiến cô có cảm giác như gặp lại một tín đồ thân thiết từ trước đến nay luôn luôn bên cạnh chia sẽ những buồn vui cùng cô, giây phút đó cô lại tham lam muốn dựa dẫm vào cậu, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng mình không nên gây thêm một chút hiểu lầm nào nữa cho cậu, thật sự, thật sự rất khó xử…

“Cậu ăn chậm thôi, đói lắm à?” – Du Thăng ngơ ngác nhìn An Di ăn như vũ bão, chẳng hiểu cô đang có chuyện gì nữa, bình thường chưa bao giờ thấy An Di ăn uống như thế này.

An Di buông đũa, chậm rãi lên tiếng: “Tớ no rồi. Hìhì hôm nay cảm ơn cậu”

“Không có gì.”

Du Thăng trầm ngâm một lúc lại lên tiếng: “Cậu sống tốt chứ? Người đó có quan tâm cậu nhiều hay không?”

“Ừ, tớ ổn… Anh ấy rất tốt với tớ” – An Di gượng gập.

“Như vậy thì tớ yên tâm rồi” – Du Thăng mỉm cười, thình lình cậu cất tiếng gọi: “An Di”

“Hả?”

“Tớ vẫn chưa nói với cậu một lời xin lỗi. Tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi cậu. Mong cậu hạnh phúc” – Du Thăng dịu giọng.

“Tớ đã sớm quên tất cả rồi, cậu không có lỗi gì cả. Hìhì” – An Di xua tay.

“Chúng ta vẫn là bạn tốt chứ? Cứ xem như là người bạn này có tình cảm sâu đậm với cậu đi, tạm thời cậu vẫn giữ một vị trí quan trọng trong trái tim tớ, có bất cứ chuyện gì cũng đừng tự mình giữ lấy trong lòng, bờ vai này luôn sẵn sàng để cho cậu dựa dẫm. Thật đấy, phải sống tốt, phải hạnh phúc. Như thế mới khiến tớ thấy sự từ bỏ của mình là có giá trị. Hứa với tớ được không?” – Du Thăng thành tâm nói ra những lời từ tận đáy lòng, giá mà An Di biết được cậu đã phải đấu tranh tâm lí như thế nào mới thốt ra được những lời như thế này trước mặt cô…

“Ừ, tớ hứa. Cậu cũng phải hạnh phúc, rồi sẽ có người biết trân trọng tình cảm của cậu… tớ xin lỗi vì trước giờ chưa từng nghĩ đến cảm giác của cậu.” – An Di nói.

“Ừm, sẽ có… Nhưng ít nhất không phải là lúc này” – Du Thăng cười gượng.

Hai người trò chuyện thăm hỏi nhau vài ba câu nữa thì cũng không biết nói gì thêm, không gian lại rơi vào sự tĩnh lặng đến khó chịu, An Di lấy điện thoại ra nghịch thì phát hiện có hai tin nhắn của Ngôn Hoa gửi tới, nhìn vào thời gian hiển thị trên tin nhắn thì có lẽ một tin được gửi vào lúc tan học, một tin mới vừa được gửi đây.

“Muốn ăn gì? Hay là về nhà, anh nấu. Nếu như đã tự nghiệm ra được mình sai việc gì rồi thì mau chóng thành khẩn nhận lỗi, tốt nhất là bù đắp lại gấp đôi.”

“Cẩn thận lạnh, ngày mai tôi đi Anh, cứ nhờ cậu ta đưa đón đi học, hôm sau tôi trở lại đưa em về thành phố D đón tết cùng gia đình, tôi đã xin phép nhà trường rồi em không phải lo. Chú ý ăn uống đầy đủ vào.”

Giọng điệu và cách xưng hô của anh thay đổi thật thất thường, vừa sáng giận đã bày ra xưng “tôi” lạnh lùng với cô rồi, bây giờ lại xưng “tôi” nữa này, lẽ nào cô lại đắc tội gì với anh rồi sao?

Ơ, anh bảo cô nhờ cậu ấy đưa đón đi học, “cậu ấy” trong lời của anh lẽ nào chính là Du Thăng? Anh đã nhìn thấy cậu đón cô lúc ở trường sao? Rõ rồi, cô còn chưa biết có nên giận vì việc anh không nói về người phụ nữ kia với cô hay không mà anh đã giận cô rồi sao, thật là không có chút lí lẽ nào, cô thật hết nói nổi người đàn ông rắc rối này của cô mà…

“An Di, này, này cậu có chuyện gì à? Hay là cậu thấy không khoẻ ở đâu?” – Du Thăng nhìn thấy An Di nhăn nhó thì lo lắng hỏi.

“Ơ… Không có gì, tớ không sao, phiền cậu có thể đưa tớ đến một nơi không?” – An Di gãi đầu.

“Được, tất nhiên là được rồi. Cậu muốn đi đâu?” – Du Thăng hỏi.

“Phòng thực nghiệm Y học trực thuộc đại học Harvard” – An Di nhanh nhảu đáp.

Du Thăng thừa biết nơi đó là đâu, cười nhạt, cậu nói: “Được. Đi thôi”

—–

Tạm biệt Du Thăng trước cánh cổng lớn của khu dinh thự. Một mình An Di lủi thủi bước đi trên con đường lát đá xanh dài ngoằng dẫn vào bên trong, mỗi bước chân tạo nên những tiếng xỏi đá rồm rộp thật lạ tai, hai hàng cây dương thẳng tắp bị gió thổi xô vào nhau, những tiếng xào xạc của những khóm cây, tiếng gió rít mạnh vi vu… An Di bất giác đan hai cánh tay lại tự vỗ về mình, bây giờ cô thấy rất lạnh…

Không đi nữa, cô không muốn đi một mình nữa, chỉ một con đường vào nhà anh thôi cũng khiến người ta khổ sở như vậy, không hiểu mấy vị khách của tiệm cà phê kia sao lại có thể kiên nhẫn đi bộ vào tận bên trong… Cũng đúng thôi, đường có dài đến mấy có người đồng hành cũng hiển nhiên ngắn lại, đường có ngắn đến mấy đi một mình cũng thành ra vạn dặm xa xôi, trời đang lạnh như vậy, An Di vừa đi vừa tủi thân lẩm bẩm một mình. Rốt cục thì ai nên giận ai, là ai có lỗi với ai chứ? Tại sao cô lại tự mình làm khổ mình thế này?

Ngồi xổm xuống một bóng râm bên đường, An Di lấy điện thoại ra, ấn số của Ngôn Hoa và gọi đi.

Tuyệt nhiên chỉ có những tiếng tút dài lạnh nhạt đáp lại với cô, điện thoại đổ chuông, nhưng anh lại không bắt máy, anh thật sự quên cô luôn rồi sao?

Bỗng dưng thấy rất ức, An Di vừa mệt vừa buồn, bây giờ cô còn bị anh lơ đi, thế là tất cả bí bách dồn nén không biết giải toả vào đâu, nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã, từng giọt lại từng giọt bị gió lạnh hong khô trong tích tắc, chỉ còn đôi mắt xưng mọng và hai gò má đỏ ửng lên vì lạnh của An Di mà thôi.

Mãi đến khi đôi chân không còn một chút lực nào An Di mới lảo đảo bước đến trước cửa nhà Ngôn Hoa, phía tiệm cà phê cũng không có mở cửa, phòng thực nghiệm thì lác đác nghiên cứu sinh ra vào.

An Di lần tìm chìa khoá lần trước anh đưa rồi mở cửa đi vào nhà. Đánh một vòng lớn khắp các tầng cuối cùng cũng không tìm thấy anh, ngay cả Hoàng Tử và chú Vương quản gia cũng không thấy đâu, muốn hỏi xem anh đang làm gì ở đâu cũng thật khó khăn như vậy sao? Lẽ nào đi ăn trưa cùng ai đó vẫn chưa về thật sao?

An Di không còn một chút kiên nhẫn nào, balô trên lưng giờ đang bị cô kéo đi xềnh xệch như vali, đầu tóc thì bị gió thổi cho rối tung rối bù, cả người lạnh đến run cầm cập. An Di bần thần đi xuống tầng trệt, một mình ngồi trong phòng khách xa hoa lộng lẫy, nhìn đài phun nước với bức tượng thần Cupid đơn độc một mình, nhìn đến những chùm đèn pha lê lung linh, rồi đến những hoa văn thủ công tinh tế được chạm khắc trên tường nhà, bỗng dưng An Di cảm thấy đầu óc mụ mị như mở ra cả một tiểu vũ trụ bên trong, rồi lại cảm thấy váng đầu, tự sờ lên trán khiến cô cũng giật mình mà rụt tay lại, rất nóng, có lẽ cô sốt rồi, nhưng bây giờ phải làm thế nào? An Di thở dốc, loay hoay tìm điện thoại, cô không biết mình đã gọi cho Ngôn Hoa bao nhiêu lần mãi đến khi ngất đi trên sô pha lúc nào cũng không hay.

Bốn giờ chiều, Ngôn Hoa từ trong phòng thực nghiệm uể oải bước ra, hàng cúc áo đã bị anh mở hơn nửa, vòm ngực rắn rỏi với những đường nét nam tính ẩn hiện vô cùng quyến rũ, cuốn hút người nhìn, thế nhưng gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh lại khiến cho người ta cảm thấy e dè sợ sệt.

Anh vốn định thu xếp công việc của phòng thực nghiệm cho ổn thoả trong ngày hôm nay để ngày mai bay sang Anh thăm gia đình anh họ rồi tiện thể ghé nhà nhìn mặt người đàn ông đã sinh ra mình một lần rồi mới đón An Di về thành phố D.

Bấy lâu nay người đàn ông phụ bạc kia đã hết lần này đến lần khác gọi điện cho anh muốn anh quay về nhà một lần, xem như lần này là vì sức khoẻ của ông, cũng xem như đây là di nguyện của mẹ anh đi vậy…

Thế nhưng hôm nay lại xảy ra một số việc khiến cho tâm trạng anh không ổn một chút nào.

Không phải vì anh nhỏ nhen giận hờn, chỉ vì cô gái ngốc của anh thật sự rất bướng bỉnh, lại cứ đem việc rời xa anh ra đùa giỡn, lại còn chê anh già, lại nói sẽ không thương anh, anh thật sự cảm thấy rất khó chịu trong lòng, lẽ nào cô thật sự để ý đến cách biệt tuổi tác giữa hai người sao?

Rồi cả tên oắt con trong lớp, rồi lại tên tiểu tử Du Thăng từ đâu xuất hiện kia nữa, tại sao An Di lại khóc trước mặt cậu ta? Tại sao những chuyện khiến anh không vui lại cùng lúc xảy ra thế này?

Vào đến nhà Ngôn Hoa không thèm mảy may bật đèn mà định đi thẳng lên tầng, bước được vài bậc thang lại nghe tiếng Happy sủa đinh tai ở phòng khách, Ngôn Hoa hậm hực bước xuống bật đèn định tìm cậu ta.

Còn chưa nhìn thấy Happy thì đã thấy balô, tập vở của An Di rơi vãi trên sàn nhà, một cảm giác bất an trỗi dậy, Ngôn Hoa vụt chạy như tên bắn đến sô pha liền nhìn thấy An Di cuộn người nằm co ro ở đó, hai mắt sưng húp đang nhắm nghiền, gương mặt thì tái nhợt đi, trắng bệch như không còn một giọt máu. Mồ hôi túa ra ướt đẫm cả chiếc váy liền thân đang mặc trên người.

Hoàn toàn không kiềm chế được suy nghĩ, lí trí cùng sự bình tĩnh thường ngày bỗng chốc biến đi đâu mất. Ngôn Hoa hốt hoảng quỳ xuống cạnh sô pha, vừa chạm tay vào má An Di anh liền có cảm giác như mình vừa chạm vào một chiếc ấm đun nước đang sôi vậy.

Mặt Ngôn Hoa lập tức biến sắc, anh nhanh chóng bế An Di lên phòng mình, dùng vận tốc nhanh nhất làm sơ cứu cho cô. Cặp nhiệt độ cho cô xong Ngôn Hoa liền như vừa trải qua một cú sốc tâm lý, hơn ba mươi tám độ, anh là bác sĩ nhưng chưa từng cuốn quýt như thế này, tay chân lọng khọng, thấp thỏm lo đứng lo ngồi, thay quần áo cho An Di, chườm nóng cho cô, cách một lúc lại cặp nhiệt độ kiểm tra cho cô, mãi đến hơn hai tiếng đồng hồ sau thì An Di mới dần hạ sốt, giấc ngủ cũng trở nên sâu hơn, không còn mê man nữa. Ngôn Hoa thở phào nhẹ nhõm ngã lưng xuống nằm cạnh bên thật nhẹ nhàng sợ làm An Di thức giấc.

Khoảng thời gian vừa rồi tim anh như không còn nằm trong lồng ngực nữa, suýt thì không còn cảm nhận được nhịp thở của chính mình, anh chưa bao giờ cảm thấy lo lắng đến như vậy. An Di – cô gái ngốc của anh, vì sao em lại ra nông nỗi này?

An Di trở mình khó nhọc, ú ớ gọi tên anh. Ngôn Hoa dịu dàng xoa xoa lưng vỗ về cô, bỗng dưng cô nắm chặt cánh tay anh lại rồi lẩm bẩm mơ màng.

“Em xin lỗi, em sai rồi, anh đừng có lạnh nhạt với em nữa… Cô ấy là thanh mai trúc mã của anh sao? Hai người rất thân với nhau à? Anh cùng cô ấy ăn trưa vui chứ?”

Ngôn Hoa nhíu mày khó chịu, hoá ra em vì chuyện này nên lúc ở trường mới khóc sao? Đồ ngốc này… em thật sự rất ngốc, làm cho anh tức chết rồi.

Cẩn thận đặt tay An Di lại vào trong chăn, cuối đầu hôn nhẹ lên vầng trán còn hâm hấp hơi nóng của cô rồi tìm remote điều hoà chỉnh lại nhiệt độ phòng một chút, Ngôn Hoa khẽ vén một góc màn nơi cánh cửa thuỷ tinh nhìn ra ngoài ban công, chiếc Jeep chuyên dụng của anh mới vừa được lái vào gara, quản gia Vương cùng Hoàng Tử và hai cô giúp việc hai tay đều đang ôm đầy những thứ đồ lỉnh khỉnh bước vội từ gara về tiệm cà phê.

Thở dài một hơi rồi móc điện thoại từ trong túi ra xem, Ngôn Hoa mệt mỏi day day thái dương, hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, đều là của An Di. Là tại anh quá vô tâm cho nên mới để cô một mình đi giữa rừng dương trong gió lạnh vào tận đây, anh thật sự quá đáng lắm, khiến cho bảo bối của mình suýt nữa thì gặp chuyện rồi…

—-

An Di trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh thức dậy, cảm giác đầu tiên chính là đầu óc cứ ong ong đau nhức, cả người mềm nhũn như sợi bún, không biết cô đã ngủ qua bao lâu, hai mắt cũng nặng trĩu cả xuống.

Đưa tay dụi mắt, nhìn xung quanh một lượt, cô đang nằm trong phòng ngủ của Ngôn Hoa… Có lẽ vừa rồi cô mệt quá đã ngất đi luôn thì phải, bây giờ cô nằm đây, trên người lại đang mặc bộ pijama màu xám của anh, chắc chắn rằng anh đã về rồi, có lẽ anh cũng biết cô bị ngất vì sốt rồi… Ừ anh về rồi thì đã sao, anh biết cô bị như vậy thì đã sao?

Bây giờ cô thật sự rất mệt, không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến những chuyện này, đã nhỡ làm càng rồi thôi thì cứ tiếp tục làm càng vậy, tuỳ anh muốn xử sự với cô như thế nào, mặc cho chuyện sáng nay là thế nào, cứ nghỉ ngơi đi đã, mệt rồi, cô rất mệt. Chỉ một lúc này thôi, hãy để cô lười biếng thêm chút nữa.

An Di lại rơi vào trạng thái mơ màng, hai mắt cũng nhắm nghiền, hai đầu mày sâu róm khẽ nhíu lại khó chịu, đôi môi nhợt nhạt thì mím chặt, gương mặt cũng chưa chuyển sắc tốt lên, vẫn tái đi sau cơn sốt vừa rồi.

Nhìn An Di lúc này mới nhỏ bé và yếu ớt như thế nào, càng khiến trái tim ai đó không khỏi xót xa, tự trách mình quá vô tâm hời hợt. Vừa tắm xong, cả người uể oải vẫn chưa thôi mệt mỏi, tự bao giờ một Ngôn Hoa chai lì không biết mệt mỏi là gì lại dễ dàng đầu hàng bản thân mình như vậy?

Bao năm qua anh đã lao lực rồi, giờ phút này đây anh thật sự hiểu rõ rằng bản thân vốn chỉ muốn một cuộc sống an nhiên tự tại một chút, ở cạnh người mình yêu thương, chăm sóc chu toàn cho cô ấy, anh đã quá câu nệ đến lòng tự trọng và cái tôi cá nhân cố chấp, tự cao tự đại của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của An Di, anh không nên thứ gì cũng giữ khư khư trong lòng không nói ra, cũng không biểu lộ cảm xúc, anh không nên kiệm lời với cô, không nên lạnh nhạt và nghiêm khắc với cô… Càng không nên quá nhạy cảm trước những trò tinh nghịch của cô, An Di không còn chỉ là học trò của anh đơn thuần nữa, cô là bạn gái anh, là người con gái anh yêu thương hết mực bằng cả trái tim mình.

Được rồi, là anh sai, anh chỉ biết nghĩ cho mình mà không nhìn thấy An Di cũng đang tự mình điều chỉnh bản thân cô vì anh, có một người con gái chân thành như vậy, trong sáng và thuần khiết như vậy chấp nhận vì anh mà gò ép bản thân, anh là người đàn ông hạnh phúc nhất rồi… Anh cũng đang dần thay đổi, nhưng chỉ vì bản tính vốn khô khốc và cứng nhắc, đôi khi lại cố chấp và tự mãn cho nên anh vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng được bên cạnh có một người cần được anh yêu chiều và quan tâm thật nhiều chính là An Di.

“An Di, anh xin lỗi, bảo bối à, anh xin lỗi…”

Mãi đến khi chỗ lún bên kia giường trở về nguyên dạng An Di mới lén mở mắt tìm kiếm xung quanh. Cánh cửa ban công hé mở, Ngôn Hoa đang đứng ngoài đấy, trên người là quần lửng với áo thun, cục thịt mỡ Happy thì ngoan ngoãn ngồi cạnh chân anh, mái tóc còn ươn ướt sau khi tắm của anh bị gió thổi bay bồng bềnh, anh vừa tắm xong trên người phảng phất mùi hoắc hương nồng nàn quen thuộc, mùi hương ấy vấn vít nơi đầu mũi rồi nhanh chóng len lõi đánh thức từng tế bào đang mơ màng của An Di, đúng thế, cô đã dậy rồi, dậy từ lúc anh ngồi xuống bên cạnh, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của cô, bàn tay lạnh như băng tuyết ấy rất đỗi dịu dàng, An Di cảm nhận được một chút run rẩy và ngập ngừng nơi anh, cô dễ dàng nhận ra anh vừa nãy hẳn là đang đấu tranh nội tâm rất nhiều, anh nói anh xin lỗi cô nhưng cô đến một chút oán trách anh bây giờ cũng chẳng còn, anh thật sự không có lỗi mà, người bướng bỉnh là cô, tự mình chạy đến đây cũng là cô, tự cô khiến mình bị nhiễm lạnh, tự cô suy diễn lung tung rồi tự dày vò bản thân mình, anh vốn bận rộn như vậy, cô lại còn không chút suy nghĩ mà làm phiền anh, người sai đáng ra là cô, người nên xin lỗi là cô mới đúng chứ?

Dường như sau khi trải qua cơn sốt này khiến cho tinh thần An Di tỉnh táo hẳn, cô biết mình sai ở đâu rồi, cũng biết ngày hôm nay cô ngốc đến độ nào rồi, đáng ra cô phải nghe lời anh một chút, phải biết suy nghĩ kĩ trước khi làm mọi việc… đến lúc chuộc lỗi rồi.

Con người là thế đấy, luôn phải phạm một chút sai lầm rồi thì mới tự nhận thức ra được rằng từ đầu chính bản thân mình đã hành xử quá cảm tính, quá vội vàng như thế nào. Tình cảm vốn không có đúng sai, chỉ có sự quan tâm thấu hiểu và lòng bao dung mới là yếu tố quan trọng. Hơn hết, đó chính là tình cảm chân thành mà nửa còn lại dành cho bạn, chỉ cần người ấy thật lòng thật dạ yêu thương bạn, dù cho bạn có phạm bất cứ lỗi lầm gì người ấy rồi cũng sẽ tìm ra được một lí do để tha thứ cho bạn. Rất đơn giản, vì người ấy yêu bạn, người ấy sẵn sàng bỏ qua mọi khuyết điểm của bạn.

Nhưng cũng đừng vì vậy mà quá ỷ lại vào sự bao dung ấy mà chính bản thân bạn cũng phải tự kiểm điểm lại chính mình. Hôm nay bạn sai, anh ấy/cô ấy mỉm cười tha thứ cho bạn không có nghĩa là lần tiếp theo, tiếp theo nữa bạn mắc sai lầm họ lại sẽ mỉm cười mà cho qua, điều quan trọng chính là sau khi họ mở rộng lòng mình tha thứ thì bạn có sẵn lòng vì sự bao dung của họ mà tự kiểm điểm bản thân, tự mình điều chỉnh lại chính bản thân mình hay không…

——

Rón rén bước xuống khỏi giường rồi khẽ khàng đi ra ngoài ban công, thấy động tĩnh Happy liền cảnh giác quay lại, hai mắt to tròn xoe nhìn An Di chớp chớp, An Di đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho cậu im lặng, Happy liền tinh ý lơ đi không nhìn An Di nữa.

An Di cười hài lòng, bước một bước lớn ra sau lưng Ngôn Hoa, có lẽ do anh đang bận suy nghĩ nên mất tập trung, không biết đến sự xuất hiện của An Di, cô vòng tay ra trước thình lình ôm chặt lấy anh khiến Ngôn Hoa cũng vô thức giật mình, anh không vội quay lại mà dịu dàng đưa hai tay ra sau lưng, anh cũng siết chặt An Di lại.

Ánh tịch dương dần khép lại một ngày dài đầy những mệt mỏi, hai bóng dáng khoan khoái một cao một thấp cứ như vậy ôm lấy nhau một lúc lâu, hơi ấm từ An Di đan vào cái lạnh của Ngôn Hoa, không ai nói với ai câu gì chỉ có tiếng trái tim nhịp nhàng hoà quyện vào nhau, thình thịch thình thịch…

Happy ngồi nhìn hai vị chủ nhân mùi mẫn cũng khịt mũi lười biếng nằm ườn ra sàn nhà ngoe nguẩy đuôi.

An Di dụi dụi mặt trên lưng Ngôn Hoa, anh xoay người lại, một mạch bế bổng cô vào trong nhà sợ cô vừa hạ sốt không chịu được lạnh. An Di ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực anh, vòng tay ôm lấy cổ anh rồi mặc cho anh muốn đưa cô đi đâu thì đưa.

Ngôn Hoa bế An Di vào phòng tắm trong phòng ngủ của mình rồi cẩn thận đặt cô đứng xuống trước gương, anh chỉ vào chiếc khăn bông cạnh bên có một bộ váy hoa và cả… nội y.

Tất cả đều được anh chuẩn bị sao? An Di mím môi nhìn Ngôn Hoa.

Anh cười nhạt rồi bảo: “Nếu không thích thì anh mang bộ khác đến”

“Anh mua khi nào thế?” – An Di thắc mắc, nhìn bộ pijama trên người mình An Di lúc này không khỏi ngượng ngùng, hai má bắt đầu nóng ran.

“Vừa nãy ra ngoài mua thuốc cho em, sẵn tiện mua một ít để khi em đến có mà dùng” – Ngôn Hoa nói.

An Di không thể hình dung ra nổi cảnh tượng một người đàn ông cao ngạo như anh mà lại có thể đứng trước khu váy áo chọn đồ, chưa nói đến cả nội y anh cũng mua nốt, người đàn ông này đúng là không bao giờ để ý đến con mắt người đời, luôn bất chấp làm việc mình muốn. Lần này anh là vì cô…

“Không thích sao?” – Ngôn Hoa nheo nheo mắt.

“Không có, thích mà, rất thích… ” – An Di ngập ngừng, trong đầu thắc mắc rằng anh mua thế nào được chứ?

Ngôn Hoa nhìn biết ngay An Di đang nghĩ gì, anh nhoẻn miệng phì cười: “Mang ảnh chụp của con heo xinh đẹp ngốc nghếch nào đó ra rồi nói với nhân viên số đo ba vòng, chiều cao, cân nặng của con heo đó, thế là người ta chọn ra một loạt váy áo, anh mua về cả, chắc Hoàng Tử đang bận sắp xếp chúng trong phòng thay đồ rồi”

“Anh… anh đừng để cậu ta động vào, em là con gái mà, sao lại có thể…” – An Di dẩu môi kháng nghị.

“Ừ, được rồi, xong thì vào bếp, anh đi chuẩn bị đồ ăn cho em” – Nói rồi anh bước ra khỏi phòng tắm và dập cửa lại.

An Di nhìn mình trong gương lại thoáng đỏ mặt, đồ trên người là anh thay cho cô, anh đã nhìn thấy gì rồi?

Aaaaaa… Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh thay đồ cho cô… Ôi trời cái đêm mưa gió nào đấy ở thành phố D… Ngượng chết mất, cô đã bị anh ăn đậu hũ triệt để rồi!!!

Một chốc sau An Di bước vào gian bếp, mùi sốt cà chua của món spaghetti thơm đến nức mũi khiến cho cái bụng đói meo của An Di sôi lên ùng ục lên.

Ngôn Hoa đang bận chăm nồi cháo trên bếp, An Di nhìn thấy đĩa mì xào thịt bò vàng rượm nóng hổi cùng màu sốt đỏ tươi thì vị giác lập tức bị kích thích mãnh liệt, cô vừa ngồi xuống bàn, còn chưa kịp động đũa thì Ngôn Hoa đã quay lại, ngồi xuống đối diện với An Di, anh kéo đĩa mì về phía mình rồi đặt bát cháo hành xuống trước mặt cô.

An Di tiu nghỉu bặm môi nhìn vào bát cháo trước mặt mình rồi lại nhìn vào đĩa mì trước mặt Ngôn Hoa.

“Em muốn ăn cái đó” – An Di nũng nịu.

Ngôn Hoa cau mày: “Không được, em phải ăn cháo”

An Di xụ mặt chán chường cầm thìa lên, đảo qua đảo lại vài vòng rồi nếm thử, cũng không tệ nhưng cơ bản bây giờ cô chỉ muốn ăn mì mà thôi.

Ngôn Hoa cuộn nĩa, những sợi mì theo đó xoắn thành một viên tròn, anh từ tốn cho vào miệng mình, chậm rãi thưởng thức. Cả quá trình An Di đều không rời mắt khỏi bàn tay của anh mà nuốt nước bọt ừng ực, anh bị vẻ mặt giả vờ đáng thương của An Di chọc cho không nhịn được cười bèn vươn tay búng nhẹ lên chóp mũi của cô.

“Tiểu quỷ, chịu thua em rồi” – Ngôn Hoa đẩy đĩa mì của mình sang cho An Di rồi kéo bát cháo của cô về phía mình.

“Cảm ơn anh” – An Di cười tít mắt, nhanh chóng chén sạch đĩa mì spaghetti của anh một cách ngon lành.

Hai người vừa ăn xong, Hoàng Tử lù lù từ đâu xuất hiện mang thuốc đã được Ngôn Hoa chuẩn bị đến cho An Di, cậu ta liền bị anh bắt phải dọn dẹp bát đĩa và cho Happy ăn tối thế là đành ỉu xìu tuân theo mệnh lệnh.

An Di uống thuốc xong thì Ngôn Hoa bắt cô phải vào phòng ngủ thêm một chút, anh bảo rằng chút nữa mình làm việc xong sẽ đưa cô về rồi thoắt cái đã biến đi đâu mất. An Di nằm trong chăn trở mình mãi chẳng cách nào ngủ được nữa, cô cũng không còn thấy mệt mỏi nữa, bù lại thì đang rất chán, cô vẫn còn cả một núi chuyện chưa nói với anh mà…

An Di tí ta tí tởn chạy sang phòng làm việc của Ngôn Hoa tìm anh, hé cửa lén nhìn vào, cả căn phòng tốt om chỉ có duy nhất một chút ánh sáng nhàn nhạt từ màn hình laptop đang hắt vào gương mặt nhìn nghiêng hết sức thanh tú của anh.

An Di rón rén mò mẫm dò đường bước đến đằng sau Ngôn Hoa, vòng tay ra trước ôm lấy cổ anh rồi cô nũng nịu áp gò má mình vào má của anh khẽ khàng cọ xát.

“Ngôn Hoa, Ngôn Hoa, Ngôn Hoa…” – An Di thì thầm gọi tên anh.

“Ừm” – Anh dịu dàng đáp lại.

“Em xin lỗi…” – An Di ngọng ngịu nói.

“Đừng nói gì cả” – Ngôn Hoa ngăn lời An Di, anh dời tay cô ra rồi từ từ xoay ghế lại, kéo cô ngồi lên chân mình, ôm cô vào lòng, anh điềm đạm cất giọng.

“Hôm nay coi như chưa xảy ra việc gì, sau này đừng tuỳ tiện đem việc rời xa anh ra đùa giỡn, anh sẽ không vui, đi cùng người khác thì báo cho anh một tiếng, không được tự làm khổ mình như thế nữa, muốn đến đây lúc anh không đón được thì bảo tài xế lái cả xe vào trong, người khác không được, nhưng em là bạn gái của anh, còn nữa, em phải nhớ một điều, người con gái duy nhất của Ngôn Hoa này là An Di em, trước em chưa từng có ai, sau khi gặp em, em là duy nhất. Đừng tự suy diễn, ai là thanh mai của ai, ai là trúc mã của ai? Chẳng phải em đã đi ăn trưa cùng với cậu thanh mai trúc mã của em sao? Anh đến bữa trưa còn chưa ăn đã bị em doạ cho suy tim rồi đây. Sau này đừng ngốc như vậy nữa, em có mệnh hệ gì thì anh có đáng làm đàn ông nữa không, đến tư cách làm một người bạn trai chăm sóc tốt cho em cũng không xứng đáng.”

An Di khịt mũi, cọ cọ mặt vào ngực Ngôn Hoa lí nhí nói: “Vậy thì xem như huề nhau nhé, hai người chúng ta ai cũng có lỗi, không ai được giận ai nữa, sau này em sẽ nghe lời anh”

Ngôn Hoa mỉm cười xoa đầu An Di: “Ừ, ngốc”

“Anh” – Cô gọi.

“Chuyện gì?”

“Ngày mai em muốn đi Anh cùng anh rồi mới cùng về thành phố D” – An Di vòi vĩnh.

“Sẽ có một số người em không nên gặp thì hơn, anh đi sẽ về sớm thôi, đừng theo anh” – Ngôn Hoa trầm ngâm.

“Có phải anh về thăm người đó hay không… ý em là ba anh?” – An Di thận trọng hỏi.

“Ừ, xem sức khoẻ ông thế nào”

“Đưa em cùng đi nhé, em muốn ở cạnh anh, vả lại… vả lại em cũng muốn về nhà một chút, có một vài thứ quan trọng em vẫn để ở đấy, bây giờ em muốn lấy chúng” – An Di ra sức thuyết phục Ngôn Hoa.

“Thứ gì?” – Anh hỏi.

“Em đưa anh đi xem nhé, điều kiện là anh phải đưa em đi cùng đã” – An Di tinh nghịch.

Ngôn Hoa im lặng một lúc, An Di lại ngọ nguậy lên tiếng nài nỉ: “Đi nhé, đi nhé, đưa em đi cùng nhé?”

“Ngồi yên nào” – Ngôn Hoa ghì chặt An Di lại, anh thở dài: “Em đừng làm nũng với anh, em biết anh không thể kiềm lòng mà. Tiểu quỷ”

“Vậy là anh đồng ý rồi nhé?” – An Di hí hửng.

Ngôn Hoa không đáp lại, An Di ngẩn người một lúc chợt nghe một tiếng bộp, laptop bị anh gập lại bất thình lình, ánh sáng duy nhất cũng vụt tắt.

An Di hơi hoảng, vòng tay bám chặt vào cổ Ngôn Hoa, anh nhanh chóng đứng dậy, thành thạo bế An Di ra khỏi phòng làm việc tối om.

Mãi đến khi được anh đặt xuống chiếc giường mềm mại An Di mới từ từ hé mắt ra, Ngôn Hoa đặt cô xuống rồi nằm sang bên cạnh kéo cô ôm gọn vào lòng.

“Muốn ngày mai anh đưa em theo cũng được, tối nay ngủ lại đây” – Ngôn Hoa thản nhiên nói.

An Di hơi đẩy anh ra, cô nói: “Nhưng mà Ân Ân…”

“Nếu em muốn gặp thì bây giờ ra ngoài kia, tầng trên tiệm cà phê, phòng cuối cùng, cô ấy ở đó” – Ngôn Hoa cười đầy ẩn ý.

“Hả?” – An Di vẫn chưa hiểu Ngôn Hoa đang nói gì.

Ngôn Hoa với tay lên bàn sách ở đầu giường tìm điện thoại của An Di, bật đến mục tin nhắn đã xem.

“Hôm nay là sinh nhật Tony, chắc tớ không về nhà đâu, cậu ngủ sớm nhé, yêu cậu, hôn cậu một nghìn cái” – Ngôn Hoa đọc xong cũng bật cười khanh khách. Anh nói: “Bây giờ người được yêu, được hôn hẳn là cậu nghiên cứu sinh tâm đắc nhất của tôi đấy đại tiểu thư ngốc nghếch à”

An Di như chợt hiểu ra điều gì, cô giật điện thoại trong tay Ngôn Hoa nhìn qua một lượt, đúng thật là tin nhắn của Ân Ân, cái đồ đáng ghét trọng sắc khinh bạn này thật là… hết nói nổi.

Ngôn Hoa giằng lại điện thoại từ tay An Di, để lên đầu giường rồi tiện tay tắt phụt đèn ngủ.

“Nằm yên nhé, để anh ôm một lúc.” – Ngôn Hoa thì thầm bên tai An Di. Anh thực sự thích cảm giác được ôm cô đi ngủ.

An Di ngủ nhiều đến nước chẳng thể nào chợp mắt thêm được nữa, cô hết cựa mình lại ngọ nguậy chọc phá Ngôn Hoa, có lẽ anh mệt cho nên rất an nhiên mà nhắm nghiền mắt mặc cho An Di hết bẹo má, vuốt mi lại kéo mũi, vặt tai mình…

“Nghịch đủ chưa?” – Ngôn Hoa khàn khàn giọng hỏi.

“Hả?”

“Nghịch đủ rồi thì chịu phạt đi” – Ngôn Hoa thở một hơi dài, tiểu quỷ này cư nhiên dám chăm lửa dục vọng của anh, đang nằm trong lòng anh lại dám nghịch ngợm đùa cợt cơ thể mẫn cảm của anh, vừa dứt lời anh liền trở người đè An Di xuống, mạnh bạo mà hôn lấy hôn để cánh môi mềm mại của cô, vẫn chưa thoả mãn, anh từ từ cạy mở hàm răng của cô, lưỡi anh thành thạo càng quét khoang miệng của An Di, thưởng thức thứ mật ngọt khiến anh điên đảo cả tâm trí. Hai bàn tay không tự chủ mà sờ soạng vùng mềm mại căng tròn trước ngực cô, môi lưỡi quấn quít, chìm trong khao khát mãnh liệt.

Qua bao lâu không rõ, hơi thở của An Di dần yếu đi, Ngôn Hoa từ từ rời môi cô, dời trận tuyến sang hõm cổ thơm tho mịn màng, xương quai xanh quyến rũ của cô không ngừng quyến rũ lí trí anh, Ngôn Hoa khẽ cắn một cái, con cừu nhỏ dưới thân sớm đã bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm cho mụ mị, lúc này mới cảm thấy đau mà hét lên một tiếng, Ngôn Hoa cũng vì vậy mà giật mình, anh lật người nằm sang bên kia, có cảm giác như vừa bị ai đó tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt vậy.

Từ lần đầu tiên gặp nhau anh bị nét đẹp trong sáng, lại ngây ngô của cô gây sự chú ý, lâu dần anh lại vì nét đẹp chớm nở của thiếu nữ thanh xuân này làm xuất hiện những phản ứng sinh lí bất thường, đến lúc cảm giác đó từ khao khát được chiếm hữu, được trân trọng và bảo vệ tự bao giờ đã biến thành dục vọng chinh đoạt, khiến anh hết lần này đến lần khác mất đi tự chủ, khiến cho lí trí của anh bị dục vọng chi phối… Anh là đàn ông, anh tất nhiên muốn giữ gìn cho người con gái anh yêu thương, An Di vẫn chưa thực sự sẵn sàng, anh muốn dành cho cô sự vẹn tròn hoàn hảo nhất… ít nhất là không phải lúc này. Anh cần phải điều chỉnh bản thân một chút, dạo gần đây hình như anh bị An Di chiều cho hư rồi, càng lúc càng không chịu được cám dỗ của tiểu quỷ này…

Suy nghĩ khó nhọc mất một lúc, nhìn sang bên cạnh thấy An Di đang ngượng ngùng kéo chăn trùm kín mít, chỉ hé ra cặp mắt đen láy trong veo nhìn anh thao thao không chớp lấy một cái. Ngôn Hoa ngồi dậy, mở đèn lên.

“Đồ ngủ của em để cạnh của anh, tủ bên trái. Em muốn dùng phòng tắm ở đây hay trong phòng thay đồ?”

An Di tròn xoe mắt, ngay cả đồ ngủ anh cũng chuẩn bị luôn rồi sao?

Thấy An Di không đáp lại, Ngôn Hoa nhíu mày: “Em cứ dùng phòng tắm trong này, anh đi lấy đồ cho em, thay đồ rồi ngủ sớm đi, ngày mai đi chuyến bay tám giờ.”

“Aaaa… khoan khoan đã, để em dùng phòng kia, để em tự lấy đồ.” – An Di ngồi bật dậy, vọt chạy ra ngoài.

Ngôn Hoa cười khổ bước vào phòng tắm trong phòng của mình. Nước ào ào xối thẳng vào mặt, cái nóng từ trong thân thể hoà cùng cái lạnh của dòng nước dần làm cho dục vọng tan biến, anh cần điều chỉnh, cần điều chỉnh, không được quá kích động… không được quá kích động.

Tiểu quỷ, em thành công giày vò anh rồi!

An Di thay đồ xong trở lại phòng thì Ngôn Hoa cũng vừa tự mình dập đi ngọn lửa bị cô chăm ngòi, cả người anh ướt rượt chỉ quấn mỗi chiếc khăn bông hờ hững ngang hông, từ mái tóc rũ rượi còn nhỏ nước cho đến từng đường nét nam tính quyến rũ đều khiến cho An Di ngượng đến không chịu nổi, cái gì mà nhìn nhiều sẽ quen, cái gì nhìn mãi phát chán chứ, thứ này thật sự không đùa được, mỗi lần nhìn là mỗi lần đốt mắt ấy… An Di nghĩ thầm.

“Anh sẽ ngủ ở phòng đối diện” – Nói rồi Ngôn Hoa liền rời khỏi, trong phòng vẫn còn phảng phất mùi hoắc hương rất đậm của anh.

An Di chợt nhớ căn phòng đối diện đó là phòng thờ mẹ anh, trong đấy có một chiếc giường đơn có vẻ anh vẫn thường xuyên qua đêm ở đó… Dinh thự rộng lớn như thế này, một mình anh quạnh quẽ cô độc chỉ có thể tìm đến một chút hơi ấm, một chút bình yên nơi người mẹ quá cố mà thôi, nghĩ đến đây cõi lòng An Di bất chợt chùng xuống.

Trăn trở mãi cả tiếng đồng hồ vẫn chưa ngủ được, cô lại như vậy rồi, cứ như vậy sẽ không ngủ được mất.

Cuối cùng An Di cũng không kiềm lòng được mà mò sang đối diện, nương theo ánh nến từ bàn thờ đi đến cạnh giường Ngôn Hoa, anh đã ngủ say, đôi hàng mi dài khẽ run run theo nhịp thở, An Di nằm xuống bên cạnh anh, khẽ nép người vào Ngôn Hoa trên chiếc giường đơn chật hẹp. Cả người anh lạnh toát, An Di kéo chăn cuộn vào người rồi ôm chặt lấy anh.

Ngôn Hoa thường ngủ rất sâu, rất say, thế nhưng đêm nay lại bị thức giấc giữa đêm, cả người nặng trĩu không cử động được, thoạt đầu anh còn nghĩ là do gần đây làm việc quá nhiều, tinh thần không được tỉnh táo mới gây ra triệu chứng Sleep paralysis (Bóng đè) – là do vùng vỏ não bị kích thích mạnh dẫn tới việc thức dậy nhưng mối liên hệ thần kinh giữa não với các bộ phận cơ thể chưa được khai thông, toàn thân cảm thấy tê liệt không thể vận động được.

Ngôn Hoa cất công phân tích tình trạng của mình nhằm kiểm chứng và kích thích thần kinh trung ương tỉnh táo hơn, mãi một lúc sau, đến khi tay anh có cảm giác, biết mình sờ đến con heo ngốc đang cuộn tròn trong chăn như đòn bánh tét đang nằm đè trên người mình Ngôn Hoa mới vỡ lẽ ra, anh cũng chịu thua rồi, chiếc giường King Size trong phòng anh thoải mái như vậy, em không chịu ngủ ở đấy lại chạy sang đây dùng người anh làm đệm, anh sắp bị em làm cho tức chết rồi, thật sự tức chết anh rồi…

Thế là nửa đêm nửa hôm Ngôn Hoa còn đang gắt ngủ lại phải bế con heo ngốc của mình trở lại phòng, xong rồi anh cũng lười biếng không muốn rời đi nữa, thế là cứ ôm luôn cả chăn lẫn người tiếp tục ngủ đến sáng…

Hôm sau lúc An Di thức dậy thì Ngôn Hoa đã quần Âu áo sơ mi lịch lãm đâu vào đấy ngồi đợi cô trong bếp rồi cùng dùng bữa sáng.

Lúc quản gia Vương lái xe đưa hai người ra sân bay nhìn thấy sắc mặt của Ngôn Hoa không tốt ông liền quan tâm mà hỏi: “Thiếu gia tối qua ngủ không được ngon giấc sao?”

Ngôn Hoa lấy kính râm ra đeo vào rồi vênh mặt thều thào: “Bị bóng đè, cái bóng nặng bốn mươi lăm cân, là một con heo ngốc nghếch”

Quản gia Vương ù ù cạc cạc không hiểu chỉ ậm ừ còn An Di thì ngượng ngùng véo mạnh vào tay Ngôn Hoa.

— —— —— —— ——–

Chọn tập
Bình luận