Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 37: Vĩnh viễn không bằng người đó

Tác giả: Pandari248
Chọn tập

“Đã bao lâu rồi cô mới cười hạnh phúc như vậy? Cô nắm tay người khác tung tăng cười dưới nắng, cô bất chấp bản thân và mọi người nhảy ào đến ôm lấy người đó, cô cùng người đó thân mật ở trước mắt cậu… Nhưng cô chưa bao giờ, chưa bao giờ nắm lấy tay cậu, ngay cả khi cậu chủ động cô cũng e dè né tránh, cô chưa bao giờ ôm cậu, bờ vai của cậu chỉ có thể là điểm tựa mỗi khi cô tuyệt vọng hay buồn bã, cô chưa từng thân mật với cậu nhiều hơn so với mức bạn thân,… cô chưa bao giờ, chưa bao giờ biểu lộ ánh mắt hạnh phúc ấy trước mặt cậu… bao nhiêu đấy thôi đủ cho cậu biết vị trí của người đó và cậu trong lòng của cô khác nhau như thế nào!

Đối với cô thì cậu vĩnh viễn không bằng người đó.”

“Bác sĩ, gọi bác sĩ, ông tỉnh lại rồi” – An Di kích động sau khi nhìn thấy ông cử động. Đúng lúc Vinh Hy vừa từ An gia trở lại bệnh viện nghe thấy An Di hét anh cũng hớt hải chạy đi gọi bác sĩ.

“Tình hình của bệnh nhân đã ổn định, vừa rồi tiểu thư nhìn thấy chỉ là phản ứng của cơ thể, nhưng không lâu nữa tác dụng của thuốc mê mới hết, khi đó bệnh nhân mới hoàn toàn tỉnh táo.” – Vị bác sĩ sau khi xem xét tình trạng của An lão gia quay sang nói với An Di.

“Bác sĩ phụ trách đâu? Tại sao lại là anh?” – Vinh Hy thắc mắc khi nhìn thấy vị bác sĩ là lạ chứ không phải Ngôn Hoa như bình thường.

“À, ý anh là bác sĩ Ngôn? Sau khi bệnh nhân tỉnh lại anh ấy sẽ đến kiểm tra. Anh ấy đang bàn giao bệnh án lại với bệnh viện, có lẽ anh ta không tiếp tục ở lại bệnh viện chúng tôi” – vị bác sĩ trả lời.

“Hừ” – Vinh Hy không nói gì, trong đầu anh lại vấy lên một đống câu hỏi, không biết rốt cục cái tên khốn Ngôn Hoa có ý định gì?

“Tại sao không tiếp tục ở lại?” – Đến lượt An Di thắc mắc.

“Chuyện đó thì tôi cũng không biết, trước giờ anh ta làm bác sĩ phẫu thuật cho bệnh viện chúng tôi hai lần luôn là dưới danh nghĩa được mời tới giúp đỡ, còn việc anh ấy muốn đi hay ở thì một bác sĩ như tôi làm sao biết được. Nếu không còn việc gì tôi xin phép đi trước” – vị bác sĩ chào rồi ra khỏi phòng bệnh để lại hai người với hai dấu chấm hỏi lớn trên đầu…

___ ___

“An Di…” – An lão gia giọng thều thào.

“Là con đây ông, con ở đây” – An Di nắm chặt lấy tay ông.

“Ông thấy sao rồi lão gia” – Vinh Hy đến gần hỏi thăm ông. Ông có vẻ còn mệt, chỉ gật gật đầu cười. Vinh Hy lại bảo An Di: “Em ở đây, anh đi gọi bác sĩ”

“Người nhà hãy ra ngoài đợi, bác sĩ phải kiểm tra” – Người y tá đi cùng Ngôn Hoa lên tiếng.

Vinh Hy nhanh chóng ra ngoài, An Di thì chần chừ mãi không muốn buông tay ông. Cô y tá thấy vậy có ý nhắc lại: “Vị tiểu thư này, cô có thể ra ngoài đợi một chút, sẽ rất nhanh thôi”.

An Di không trả lời, khẽ quay sang nhìn Ngôn Hoa, ánh mắt thoáng qua một tia khẩn cầu. Ngôn Hoa cũng nhíu mày, nhìn cô buồn bã không nỡ rời đi trong lòng anh có chút khó chịu.

“Tiểu thư, cô…” – Cô y tá lại nhắc, nhưng lần này chưa nói xong cô đã bị Ngôn Hoa ngắt lời.

“Cô ấy… có thể ở lại” – Câu nói của Ngôn Hoa khiến cô y tá nhìn An Di và anh với ánh mắt khó hiểu. Ngôn Hoa không giải thích, đến gần cuối chào giáo sư An rồi tiến hành kiểm tra. Anh đây là lần đầu tiên vì An Di mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân.

Sau khi kiểm tra xong, giáo sư nắm lấy tay Ngôn Hoa rồi lên tiếng: “Cảm ơn cậu Tiểu Ngôn”

“So với việc giáo sư đã làm cho tôi đây có là gì” – Ngôn Hoa cười đặt tay lên tay ông.

“Hm, tình hình của lão gia có thể xuất viện về nhà tịnh dưỡng được hay chưa?” – Vinh Hy hắn giọng hỏi.

“Sáng mai có thể” – Ngôn Hoa trả lời nhưng không nhìn Vinh Hy.

“Chúng tôi có bác sĩ riêng, có thể không tiếp tục phiền bệnh viện” – Vinh Hy nói.

“Giáo sư đã ổn nhưng tạm thời chưa thể di chuyển”, Ngôn Hoa lúc này mới quay sang nhìn Vinh Hy cười nhạt một cái: “Nhưng mà… anh đã hỏi An tổng bác sĩ riêng của giáo sư đây là ai chưa?”

“Không phải chuyện của cậu” – Vinh Hy khó chịu.

“Xin lỗi, đây là chuyện của tôi. Tôi là bác sĩ mà An tổng của các người đã mời” – Ngôn Hoa trả lời, giọng đắc ý.

“Cậu…” – Ngôn Hoa nhất thời không tiếp nhận được thông tin này, anh có chút bất mãn anh cũng không muốn tiếp tục đôi co với tên này, nghĩ rồi anh nén giận quay sang bảo An Di: “Em ở lại cùng ông, lát nữa phu nhân sẽ vào, anh phải về công ty trước” – Nói rồi anh nhanh chóng đi khỏi.

Vinh Hy đi rồi Ngôn Hoa cũng không vội rời đi, anh vẫn đứng cạnh nhìn An Di dịu dàng chăm sóc ông mình, nhìn cô ân cần lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán giáo sư, nhìn cô trò chuyện huyên thuyên với ông mặc dù ông chẳng có hơi sức đâu trả lời, chỉ cười cười gật đầu. Không lâu sau ông lại tiếp tục thiếp đi. Lúc này An Di mới để ý rằng Ngôn Hoa vẫn đứng sau nhìn mình. Cô đặt tay ông xuống rồi đến chỗ Ngôn Hoa, chủ động vòng tay qua cổ anh rồi nhìn anh đăm đăm. Ngôn Hoa có hơi bất ngờ nhưng vẫn cứ đứng như vậy cho cô ôm, hai tay anh cũng từ từ vòng qua eo cô siết nhẹ.

“Cảm ơn anh” – đôi mắt An Di tràn đầy sự cảm kích, long lanh như hạt sương mai, đôi mắt ấy khiến cho trái tim ai đó dao động hết lần này đến lần khác.

“Cảm ơn làm gì bảo em thưởng tôi trả ơn em lại từ chối” – Ngôn Hoa đưa tay vân vê mấy lọn tóc sau lưng An Di.

“Cái đó mà gọi là trả ơn sao? Anh thừa cơ bắt nạt em thì có” – An Di tươi cười, lúm đồng tiền chúm chím hiện ra.

“Vậy thì… lấy thân báo đáp?” – Ngôn Hoa cười gian xảo nhìn An Di rồi áp mặt đến gần An Di khiến cô bối rối quay mặt đi, tay cô thì chống lên ngực anh mạnh tay đẩy anh ra, nhưng sức lực bé nhỏ của cô so với khuôn ngực rắn rỏi như thép của anh chỉ là tự làm đau mình. Anh không buông tay, để mặc cô muốn làm gì thì làm, đợi cô đánh mình đã rồi anh mới lên tiếng: “Muốn chạy? Đâu có dễ”

“Anh… lưu manh, lưu manh, lưu manh…” – Theo từng nhịp nói An Di cũng không ngừng tiếp tục đánh Ngôn Hoa. Đánh mạnh tay thì cô lại sợ anh đau cho nên cô cứ nhẹ nhàng đánh anh như vậy khiến anh lại có cảm giác rất dễ chịu mà không muốn buông cô ra. Hai người cứ khe khẽ trêu nhau như vậy một lúc An Di mới sực nhớ lời vị bác sĩ lúc trước nói, cô ngừng lại nhìn Ngôn Hoa một lúc khiến anh cũng khó hiểu mà lên tiếng hỏi.

“Sao? Không kháng cự nữa tức là chấp nhận lấy thân báo đáp?”

“Anh… đừng đùa nữa, em có chuyện nghiêm túc muốn hỏi, buông em ra đi” – An Di đẩy anh.

“Việc em hỏi với việc ôm em đâu có liên quan” – Ngôn Hoa trả lời thản nhiên.

“E hèm… anh vừa làm giáo viên ở trường D vừa làm bác sĩ thời vụ cho bệnh viện này à?”

“Bác sĩ thời vụ? Hừ… tôi không rãnh như vậy” – Ngôn Hoa nhếch mép.

“Vậy thì tại sao anh…?”

“Phải xem làm bác sĩ cho ai, còn nữa tôi là giáo viên, nhưng không còn là giáo viên trường D” – Ngôn Hoa giải thích.

“Thế thì…?”

“Hardvard” – Ngôn Hoa chen ngang, khoé mắt vụt qua ý cười.

“Là Hardvard? Anh trở lại Mỹ từ khi nào?” – An Di hơi bất ngờ về câu trả lời của Ngôn Hoa.

“Là sau cái đêm gặp em ở Anh một năm trước”

“Một năm trước… một năm trước em cũng chuyển trường về Anh”, An Di thốt lên vì không ngờ lúc cô tránh anh thì anh cũng đồng thời tránh cô, hơn nữa còn đi xa như vậy? Nếu cô không về Anh học… hả… Một năm trước? Một năm trước ở Anh?

An Di như bị ai giáng cho một gáo nước lạnh bất chợt nhớ ra gì đó, cô vội hỏi gấp gáp: “Một năm trước anh có gặp em ở Anh sao? Là chuyện của khi nào sao em không có chút ấn tượng nào vậy?”

“Tất nhiên là em không có ấn tượng” – Ngôn Hoa mím môi.

“Anh mau nói, là khi nào?” – An Di không chịu nổi tò mò giục anh trả lời.

“Khi…”

“Cạch” – Tiếng mở cửa cắt ngang cuộc đối thoại của hai người. Ngôn Hoa lập tức bỏ An Di ra, cô cũng nhanh chóng lùi xa khỏi anh.

“Mẹ, Du Thăng… hai người, hai người mới đến” – An Di ngập ngừng.

“Chào phu nhân” – Ngôn Hoa gật đầu chào rồi nhanh chóng rời đi. An Di lúc này vô cùng lúng túng không biết vừa rồi mẹ và Du Thăng có phải đã nhìn thấy… hai người họ… Haizzz, cô không dám nghĩ tiếp. Nếu họ mà biết thì cô thật sự sẽ gặp rắc rối to, dù sao An Di cô cũng chưa nghĩ ra cách khiến cho cả nhà chấp thuận việc cô muốn huỷ bỏ hôn ước, vả lại cũng chưa thể để mọi người biết việc của cô với Ngôn Hoa. Ít nhất là trong thời điểm này… cô chưa thể làm gì.

“Mẹ… ông vừa mới tỉnh lại nhưng đã thiếp đi rồi” – An Di lấp liếm đánh trống lãng.

“Ừ, An Di con mệt rồi. Du Thăng con hãy đưa An Di về nghỉ” – An phu nhân nét mặt có chút kì lạ.

“Dạ, bác gái cứ yên tâm” – Du Thăng trả lời, mặt mày cậu cũng không khá nổi.

“Vậy… vậy… con về trước” – An Di thật sự không muốn rời ông nhưng mà tình hình lúc này không ổn, nghe lời mẹ trước vẫn hơn.

“An Di” – Du Thăng thấy cô thẩn thờ nên lay cô, cô vẫn không để ý, mãi nhìn xa xăm ra ngoài cửa xe, cậu lại gọi: “An Di”

An Di cứ mãi suy nghĩ về việc lúc nãy Ngôn Hoa nói, hai người đã gặp nhau ở Anh khi nào sao cô lại không nhớ chứ? Hay là… hay là cái lần cô ở… Đúng rồi có lẽ… Sắp nghĩ ra gì rồi đột nhiên bị tiếng gọi của Du Thăng làm cho giật bắn người. Cô quay sang nhìn cậu hỏi: “Hả? Cậu gọi tớ à?”

“Không lẽ tài xế tên là “An Di” à?” – Câu nói vừa vụt ra khỏi miệng Du Thăng khiến John đang lái xe cũng phát buồn cười nhìn qua kính chiếu hậu lườm cậu một cái.

An Di cũng bị câu nói của cậu chọc cười, cô tinh nghịch nói: “John hay anh lấy tên là An Di đi, dù sao em cũng không thích cái tên tiếng Anh của anh cho lắm” – Nói rồi cô quan sát biểu hiện của John, anh đúng là bị cô trêu đến nhăn nhó mặt mày.

“Chịu cười rồi sao? Tâm trạng rất tốt nhỉ?” – Du Thăng thấy An Di cười tươi tắn trong lòng cậu cũng đỡ khó chịu đôi chút.

“Tất nhiên, ông đã không sao rồi nên tớ rất vui” – An Di đáp.

“Là vì ông thôi sao?” – Du Thăng cười nhạt.

“Ừ, là vì ông”

“Ừ” – Du Thăng gật đầu. An Di không nói nhưng trong lòng cậu tự khắc hiểu, cô là vì ông thôi sao? Hay chính là còn vì người khác nữa? Đã bao lâu rồi cô mới cười hạnh phúc như vậy? Cô nắm tay người khác tung tăng cười dưới nắng, cô bất chấp bản thân và mọi người nhảy ào đến ôm lấy người đó, cô cùng người đó thân mật ở trước mắt cậu… Nhưng cô chưa bao giờ, chưa bao giờ nắm lấy tay cậu, ngay cả khi cậu chủ động cô cũng e dè né tránh, cô chưa bao giờ ôm cậu, bờ vai của cậu chỉ có thể là điểm tựa mỗi khi cô tuyệt vọng hay buồn bã, cô chưa từng thân mật với cậu nhiều hơn so với mức bạn thân,… cô chưa bao giờ, chưa bao giờ biểu lộ ánh mắt hạnh phúc ấy trước mặt cậu… bao nhiêu đấy thôi đủ cho cậu biết vị trí của người đó và cậu trong lòng của cô khác nhau như thế nào!

Đối với cô thì cậu vĩnh viễn không bằng người đó.

Chọn tập
Bình luận