“Sân bay á? Ra sân bay làm gì?”
“Đến đón một tên phiền phức rồi mới đưa em đi chơi, được không?”
“Di Di… Di Di cái đồ lười, dậy ngay cho tớ, nhìn xem gì đây này” – Gia Ân vừa lay vừa giục.
“Hửm, mới sáng ra cậu làm gì mà ầm ĩ thế?” – An Di dụi dụi mắt.
“Nhìn xem nhìn xem” – Gia Ân chìa hai phong bì có dấu ấn đỏ ra trước mặt An Di với vẻ mặt tươi như hoa.
“Là cái gì?” – An Di vẫn còn đang mơ màng, cô hỏi.
Gia Ân chịu hết nổi, gõ vào đầu An Di một cái rõ kêu: “Này này, giấy báo trúng tuyển gửi đến tận cửa đây này đại tiểu thư”
“Trúng tuyển cái gì?…” – An Di xoa xoa đầu, lẩm bẩm rồi chợt bừng tỉnh, giật lấy bì thư trên tay Gia Ân rồi lập tức mở ra.
Gia Ân thì như đang xem kịch hay, chống cằm nhìn An Di hỏi: “Thế nào?”
“Thứ ba trong Top mười? Lớp Anh Ngữ Một của khoa Ngôn Ngữ sao? Wow… Fantastic!” – An Di hai mắt sáng rực tươi cười.
“Cậu là nhất rồi đại tiểu thư à!” – Gia Ân nói với giọng đầy cảm thán.
“Tớ cũng không ngờ thật, cậu thế nào? Cho tớ xem nào” – An Di vớ lấy bì thư còn lại trong tay Gia Ân.
“Cậu cũng chẳng vừa nhỉ, thứ năm còn gì” – An Di nựng má cô bạn trêu đùa.
“Mãi vẫn chẳng bì được với cậu thôi” – Gia Ân cười.
“Được rồi được rồi, quên chuyện này đi. Chúng ta ăn sáng một bữa thịnh soạn để chúc mừng nào” – Gia Ân chồm người ngồi dậy.
“Đành để cậu thất vọng rồi, hôm nay tớ có hẹn với Tony, ngày mai nhé, không được giận tớ đâu đấy!” – Gia Ân vờ làm mặt rầu rĩ.
An Di ngẩn người, hình như cũng vừa nhớ ra được điều gì. Hình như… hôm nay cô cũng có hẹn với ai đó rồi… Thế là cô mỉm cười xua tay với Gia Ân: “Không sao, tớ chẳng thèm để bụng. Đi chơi vui vẻ nhé”
—–
Tám giờ sáng – Bệnh viện Johns Hopkins.
“Ca phẫu thuật vô cùng thành công, đều nhờ cả vào cậu Sam à. Chúng tôi thật sự cảm kích” – Viện trưởng gật gù vỗ vai Ngôn Hoa.
“Đừng khách sáo, viện trưởng hãy chào mọi người giúp tôi, tôi có việc phải đi trước đây” – Ngôn Hoa cúi chào rồi cất bước.
“Tôi đã chuẩn bị phòng rồi cậu hãy nghỉ ngơi đi đã, trông sắc mặt cậu có vẻ không được ổn” – Viện trưởng thành thật nói.
“Tôi không sao, cảm ơn ý tốt của ông. Xin phép” – Nói rồi anh thẳng thừng quay đi.
“Nhưng mà… Haizzz” – Viện trưởng thở dài, bao nhiêu năm qua rồi tính tình vẫn ương ngạnh như vậy, sức lực quả là phi thường, rõ là sức khoẻ đang có vấn đề thế mà vẫn tỉnh táo từng khắc từng giây của ca phẫu thuật dài tận mười tiếng đồng hồ, đấu tranh với tử thần quyết cứu bằng được bệnh nhân kia, tài năng đó, nhân cách cao quý đó, bây giờ có được mấy ai…?
—-
“Heo ngốc à em đã dậy chưa?” – An Di đang thay quần áo bỗng nghe có tiếng anh gọi ngoài từ phòng khách vọng vào liền giật nẩy mình.
“Em dậy rồi, anh… đợi em một tẹo” – An Di nói vọng ra.
“Ừ” – Ngôn Hoa mệt mỏi thả mình xuống sô pha đợi cô.
“Anh” – An Di gọi anh.
“Hả?” – Ngôn Hoa trả lời, hai mắt vẫn nhắm tịt.
“Làm sao anh lại vào được hết lần này đến lần khác thế?” – An Di đi đến bên cạnh khẽ lay Ngôn Hoa.
“Anh còn chưa mắng em đấy, không biết khoá cửa cẩn thận hay sao? Nếu lần trước và lần này người vào đây không phải anh thì thế nào?” – Anh hỏi.
“Em… không có…” – An Di chối bẵng, rõ là cô nàng Gia Ân rồi, còn ta hậu đậu hơn cả mình, cô thầm nghĩ.
Ngôn Hoa nhướng mắt nhìn An Di.
Hôm nay cô mặc một bộ váy lụa màu lam nhạt, mái tóc đen óng mượt buông xoã ngang vai, tôn lên làn da trắng tuyết nõn nà. Đôi môi xinh xắn tươi cười rạng rỡ tựa ánh bình minh, khoe ra hai hàm răng trắng tinh và lúm đồng tiền đáng yêu, Ngôn Hoa vô thức ngẩn ngơ trong phút chốc ngắm nhìn thiên sứ của mình…
“Rất xinh” – Ngôn Hoa cảm thán.
An Di thoáng đỏ mặt: “Sau này anh đừng tuỳ ý vào nữa đấy”.
An Di thầm nghĩ Gia Ân mà nhìn thấy Ngôn Hoa lù lù xuất hiện thì không biết có ngất đùng ra đấy không nữa, còn chưa kể việc cô giấu nhẹm mọi chuyện với Gia Ân, để cậu ta thình lình biết được thì không biết phải giải thích như thế nào, không phải là cô muốn giấu nhưng thật sự vẫn không biết mở lời như thế nào mà thôi, tóm lại vẫn là phải đợi một thời gian nữa đã…
Ngôn Hoa bật dậy, vòng tay ra sau eo An Di rồi tựa trán mình vào trán cô để hai người đối mặt với nhau. Anh hỏi: “Anh cứ tuỳ ý vào thì thế nào?”
“Không được… em sống cùng Gia Ân cơ mà, vả lại…” – Vả lại cậu ấy có thành kiến với anh rồi – An Di nghĩ bụng không dám nói tiếp.
“Vả lại cái gì?” – Ngôn Hoa cọ mũi mình vào mũi An Di.
“Aaa… Tóm lại là không được mà, anh bảo đưa em đi đến một nơi mà… đi thôi” – An Di khẽ đẩy anh ra.
Ngôn Hoa thầm cười rồi nắm tay cô: “Đi thôi”
—-
Ngồi trên xe An Di thi thoảng liếc mắt sang nhìn Ngôn Hoa, trông thần sắc của anh rất lạ, mặt mày nhợt nhạt hẳn, trên cằm còn lún phún mấy sợi râu non, hơn nữa bình thường anh cũng không bao giờ ra ngoài trong dáng vẻ như bây giờ, hôm nay anh còn lái xe chậm như vậy nữa… An Di lo lắng hỏi: “Anh à… Anh vẫn chưa khoẻ đúng không?”
“Chỉ buồn ngủ một chút” – Ngôn Hoa trả lời thờ ơ, mắt vẫn hướng thẳng về phía trước chăm chú lái xe.
“Anh lại thức cả đêm à?” – An Di xịu mặt.
“Bệnh viện trước đây anh từng công tác có ca phẫu thuật cần anh giúp… Chỉ đêm qua thôi” – Ngôn Hoa sợ cô lại nghĩ lung tung rồi lo lắng bèn nói rõ.
“Anh chỉ lo nghĩ cho người khác thôi, bản thân anh vẫn đang là bệnh nhân đấy, vết thương của anh đã khỏi đâu?” – An Di lườm anh.
“Em đã nhìn lại mình chưa? Lúc nào cũng nghĩ cho người khác là em mới đúng đấy” – Ngôn Hoa nhếch mép cười nhạt.
“Nhưng anh đã hứa với em bao nhiêu lần là sẽ không cố quá sức mà, anh không giữ lời hứa, anh trông anh bây giờ đi rõ ràng là rất mệt mà vẫn gượng đấy thôi không đúng sao?” – An Di giận dỗi quay đi.
“Anh không gượng, anh vẫn ổn” – Ngôn Hoa đáp, thế nhưng An Di vẫn không mảy may đếm xỉa đến lời của anh, Ngôn Hoa cười khổ đưa tay nắm lấy tay An Di rồi bảo: “Ngốc à, anh thật sự không sao. Tự dưng lại dỗi, thật không ngoan mà”
“Ai thèm dỗi chứ, rõ là có người chỉ hứa qua loa cho em vui, chẳng thèm giữ lấy lời” – An Di dẩu môi kháng nghị.
“Được được, anh sai rồi, tiểu thư An Di của anh, đừng giận nữa có được không, mặt mày nhăn nhó xấu chết đi được” – Ngôn Hoa xoa xoa nắn nắn bàn tay be bé xinh xinh mịn màng của An Di, ra sức dỗ dành cô nàng bướng bỉnh.
“Anh mới xấu đấy, xấu xa xấu xa” – An Di tinh nghịch lè lưỡi trêu anh.
“Được, anh xấu, vô cùng xấu xa, An Di là xinh nhất, ngoan nhất” – Ngôn Hoa cưng chiều trả lời.
“Thật không?”
“Thật”
An Di cười khì, vẻ mặt đắc ý. Ngôn Hoa xoay sang cười nhạt với cô rồi tiếp tục lái xe.
An Di ngoan ngoãn ngồi ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài lướt qua khung cửa kính. Ai nấy đều vội vã, người xe tấp nập đan cài vào nhau như mắc cửi… chợt thấy khung cảnh có phần quen thuộc An Di bèn lên tiếng hỏi: “Anh đưa em đi… ơ đây là…???”
“Sân bay” – Ngôn Hoa thản nhiên đáp.
“Sân bay á? Ra sân bay làm gì?” – An Di ngẩn ra, thế rồi mặt mày lại tiu nghỉu. Anh bảo đưa đến một nơi còn tưởng được đưa đi chơi, ấy lại là sân bay sao? Đến đây làm gì cơ chứ?
Ngôn Hoa nhìn thấy cô xụ mặt thì liền bật cười: “Ngốc này”
“Em không ngốc” – An Di nói.
“Còn bảo không ngốc? Thế sao mặt lại đần thối ra thế kia?” – Ngôn Hoa trêu cô.
“Anh…” – An Di bĩu môi.
“Đến đón một tên phiền phức rồi mới đưa em đi chơi, được không?” – Ngôn Hoa giải thích.
An Di ngẩng mặt lên nhìn gương mặt đang cười cợt mình của Ngôn Hoa thì ngượng không thể tả nổi, cô thấy mình đúng thật là ngốc mà, lúc nào cũng bị anh mang ra trêu mà lại không có đường cãi lại, thôi thì quyết định im lặng vậy, không thèm đếm xỉa anh nữa.
Ơ… nhưng mà tên phiền phức mà nói là ai cơ?
Vừa định làm lơ anh đi thì đột nhiên lại tò mò… An Di đánh mắt nhìn anh một cái. Ngôn Hoa lập tức hiểu ý ngay, anh nhếch mép cười khẩy rồi bảo: “Là Trịnh Phong”
An Di: “…”
An Di thắc mắc có phải anh thật ra có thể đọc được suy nghĩ của cô hay không, bất kể cô nghĩ gì hay làm gì cũng đều bị anh nắm thóp cả, có cảm giác như mình bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay vậy…
—-
Đến sân bay, Ngôn Hoa một tay cầm áo vest một tay nắm chặt tay An Di, đảo mắt một lượt liền nhìn thấy cái tên Trịnh Phong đang loay hoay ở khu kiểm hành lí.
Ngôn Hoa thở dài, dẫn An Di đến khu chờ của sân bay rồi xoa đầu cô bảo: “Ngoan, anh gọi pudding cho em nhé, đợi ở đây đừng đi lung tung đấy”
“Biết rồi, đã nói bao lần rồi là em đâu phải con nít nữa chứ?” – An Di cười xua tay.
“Tiểu quỷ, sao vừa nãy anh lại không cảm thấy chiếc váy này quá ngắn nhỉ?” – Ngôn Hoa véo chóp mũi An Di rồi cầm lấy áo vest trên tay mình cẩn thận đắp lên đôi chân trắng nõn của An Di sau đó bước thẳng đến cổng an ninh.
An Di nhìn xuống chân, mỉm cười ngọt ngào.
Trịnh Phong mặt mày hớt hãi, ngó nghiêng mấy bận mới nhìn thấy Ngôn Hoa đang bước đến liền như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh vậy. Tức tốc vồ tới Ngôn Hoa mà khẩn thiết: “Đại sư huynh à cậu tới thì tốt thật đấy, còn tưởng cậu thật sự bỏ rơi tiểu đệ tôi đây rồi chứ? Chứng minh thư của cậu đâu lập tức mang ra cứu tôi ngay, cái đất nước quỷ quái gì chứ, ngay cả hành lí cũng bị thất lạc, nếu không phải số điện thoại mới này của cậu dễ nhớ như vậy thì hôm nay tôi coi như toi rồi, trong túi chẳng còn một đồng, điện thoại, đồ đạc, tiền bạc, hộ chiếu, chứng minh thư… tất cả đều nằm trong vali, khốn thật, chẳng hiểu hôm nay là ngày quái gì mà lại xui xẻo thế? Tôi thật sự muốn văng tục một câu…”
Ngôn Hoa mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, thều thào lên tiếng: “Cậu càm ràm đủ chưa vậy? Bao nhiêu tuổi rồi? Lần đầu đi máy bay sao? Lắm lời”
Trịnh Phong bị mắng rồi cứ đứng đực người ra đấy, Ngôn Hoa thở dài, thầm hối hận vì sao mình lại có tên bạn phiền như vậy chứ?
Đợi Trịnh Phong hoàn hồn lại thì đã thấy Ngôn Hoa đi đến quầy lễ tân sổ ra một tràng tiếng Anh nghe đến ù tai chóng mặt. Chưa đầy ba phút sau Ngôn Hoa lại lôi Trịnh Phong đi điền vào một mớ thủ tục lằng nhằng này nọ. Đợi hoàn tất mọi chuyện rồi Ngôn Hoa lại lườm Trịnh Phong, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái tên ngốc Trịnh Phong này vậy.
“Nói cho cậu biết, không phải là tôi không biết tiếng Anh, chỉ là tôi không thích học thôi” – Trịnh Phong lẽo đẽo đi sau Ngôn Hoa trở về khu chờ.
“Muốn gỡ gạc lại danh dự cũng nên tìm một lí do nào đó khả thi hơn” – Ngôn Hoa lạnh lùng bảo.
Trịnh Phong bất đắc dĩ ôm mặt tự thở dài, chỉ có tên ngông cuồng Ngôn Hoa này dám lên mặt với anh thôi, rõ mất mặt mà.
Nhìn về hướng Ngôn Hoa đang đi tới, Trịnh Phong hơi bất ngờ nhưng liền hiểu ra ngay, anh cười tươi rói vẫy tay với An Di: “Hi, lớp trưởng”
“Dạ, em chào thầy” – An Di vui vẻ gật đầu chào.
“Đi nào” – Ngôn Hoa chìa tay ra trước mặt An Di.
Đưa mắt liếc trộm Trịnh Phong một cái thấy thầy ta đang nhìn mình thì An Di có phần hơi ngượng nhưng Ngôn Hoa vẫn kiên nhẫn chìa tay ra đấy đợi cô… An Di bèn đặt tay lên tay anh, Ngôn Hoa cẩn thận kéo cô đứng dậy rồi không nói không rằng dắt tay cô trở ra xe.
Trịnh Phong vẫn như cái đuôi mà lẽo đẽo đi theo phía sau hai người.
——