“Anh bảo em đừng gọi anh là thầy em liền không gọi nữa. Nhưng sao anh lại xưng “tôi” với “em” vậy, lạnh lùng chết đi được, em không muốn!”
“Vậy em muốn thế nào?”
“Như các đôi đang yêu nhau ấy”
“Honey! Anh-yêu-em!”
An Di co người lại, rúc mình vào trong khuôn ngực to lớn của Ngôn Hoa. Những chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, cô định thần lại thì đã nằm yên vị trong vòng tay Ngôn Hoa. Nước mắt cô đã rơi thấm ướt một mảng áo anh. An Di chưa hết hoảng sợ, cô vòng tay ôm chặt Ngôn Hoa, cả người run rẩy. Cả cuộc đời cô chưa từng bị ai đối xử thô bạo như thế, huống hồ cậu ấy là Du Thăng, là người bạn thân thiết suốt mười hai năm của cô. Suýt chút nữa, suýt chút nữa cậu ấy đã chính tay huỷ hoại cô, cô không dám tin vào mắt mình nữa, không dám tin người vừa rồi mạnh tay làm cô đau không chút tiếc thương chính là Du Thăng, cô không tin…
“Đừng sợ, tôi ở đây” – Ngôn Hoa nhẹ nhàng hôn lên tóc An Di vỗ về, người con gái trong lòng anh hiện giờ yếu ớt mong manh quá đỗi, anh chỉ sợ ôm chặt cô một chút thôi thì cô sẽ như mảnh thuỷ tinh vỡ vụn trong tay anh. Nhưng anh cũng không dám buông thõng cô ra, cứ như chỉ cần một cơn gió nhẹ thoáng qua đã mang cô vụt xa khỏi tầm tay anh.
“Ngôn Hoa…” – An Di lại oà lên nức nở.
“Ngoan, nghe lời tôi không được khóc” – Ngôn Hoa cuối đầu hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi của cô, lòng anh đau như cắt.
An Di dần dần lấy lại bình tĩnh, cô nằm bất động trong lòng Ngôn Hoa, nép đầu vào ngực anh để nhịp tim đều đặn của anh trấn an lòng mình. Sau một lúc An Di mới dịch đầu mình ra, mặt đối mặt với Ngôn Hoa cô yếu ớt lên tiếng: “Em xin lỗi”
Ngôn Hoa nhướng mày nhìn cô: “Ngốc, em có lỗi gì?”
“Tất cả là lỗi của em, vì em mà Du Thăng và anh…”
“Là lỗi của tôi. Đừng tự trách mình.”
Cô chưa nói xong đã bị anh ngắt lời, rồi môi anh đã nhanh chóng phủ xuống môi cô, rất cuồng nhiệt, anh mạnh mẽ chiếm đoạt tất cả dưỡng khí của cô, anh khẽ cắn vành môi anh đào của cô, men theo làn da mịn màng hôn đến hõm cổ trắng nõn quen thuộc, anh tham lam chiếm đoạt xương quai xanh quyến rũ của của cô, mãi đến khi nhìn thấy những vết ửng đỏ do chính anh lưu lại anh mới mỉm cười thoả mãn buông cô ra.
An Di bị anh hôn đến thần trí đảo lộn, cô không còn chút sức lực chống cự chỉ để mặc anh làm loạn mà thôi. Cô thẫn thờ đến khi cảm nhận được nơi cổ tay mình dần dần nóng rát, nhìn xuống cô liền thấy Ngôn Hoa đang dịu dàng xoa thuốc lên mấy vết xước trên tay cô. Có lẽ vừa rồi do gai của hoa hồng đâm trúng cũng nên, bây giờ mới có cảm giác thật là đau, An Di ngồi dậy nhìn, cố gắng cắn môi chịu đựng.
“Đau thì kêu lên, ai cho em tuỳ tiện cắn chỗ đó?” – Ngôn Hoa nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Chẳng phải vừa rồi anh cắn…” – An Di bối rối.
“Chỉ tôi được cắn” – Anh áp mặt đến gần An Di nói thêm: “Nhớ rõ chưa?”
“Anh… quá đáng” – An Di cuối gầm mặt vì ngượng.
“Còn chỗ nào đau không? Để tôi xem.” – Ngôn Hoa ân cần ngồi bên cạnh An Di xem xét.
An Di cũng tự nhìn mình một lượt, không có chỗ nào thấy đau… Ơ nhưng mà áo cô, vừa rồi… vừa rồi bị Du Thăng hung hăng xé toang một mảng tự khi nào không hay. Một vùng da thịt trắng tuyết lộ liễu trước mặt Ngôn Hoa, rãnh ngực sâu thẳm ẩn hiện sau lớp áo bra màu kem khiến cho từng tế bào trong anh rạo rực. Mặc dù chỗ cần che chắn vẫn được che chắn nhưng trong tâm trí anh lại bị hình ảnh cái đêm mấy hôm trước quấy nhiễu đến khó chịu. Cô đúng là tiểu yêu tinh hết lần này đến lần khác muốn thử thách sự kềm chế của anh. Anh không nghĩ mình là người háo sắc như vậy cho đến khi cô bước vào cuộc đời anh. Một người đàn ông nghiêm túc, truyền thống như anh bỗng chốc trở nên không thể tự chủ cũng vì cô. Anh thật không hiểu nổi mình nữa rồi.
An Di mặt đỏ bừng bừng lấy tay che lại rồi xấu hổ quay đi, Ngôn Hoa cũng bắt đầu ngượng ngập vụt bước đến tủ quần áo lấy một cái sơ mi lớn mang cho An Di, anh cất giọng trầm trầm giục cô: “Khoát vào”.
Thấy anh khẩn trương cô càng không biết tìm đường nào để chạy, An Di liền nghe lời đón lấy áo của anh rồi mặc vào, hai tay xoa xoa gò má nóng đến sắp bỏng của mình.
Hai người cứ trầm mặc ngồi cạnh bên nhau một lúc lâu. Chẳng ai nói gì chỉ lẳng lặng nhìn thời gian vô hình trôi qua. Ngôn Hoa nghĩ về việc của anh, An Di nghĩ về việc của cô. Nhưng việc của cô là anh, việc của anh là cô. Giữa hai người lúc này lại vô tình hiện lên một nút thắt khó tháo gỡ…
Một năm qua anh chỉ có thể âm thầm dõi theo cô, lặng lẽ bảo vệ cô, hèn nhát trốn tránh cô. Anh buông tay cô ra nhưng tâm trí anh chưa bao giờ buông bỏ cô được. Anh đến Mỹ nhưng trái tim anh thì lại ở Anh, ở lại nơi cô. Mỗi ngày cuối tuần anh đều một mình từ bỏ mọi công việc bay sang Anh, đến bên bờ sông Thames, anh biết rằng cô luôn một mình đến đây vẽ tranh vào chiều thứ bảy, cô luôn lặng lẽ tô vẽ khung cảnh nơi đây trên đôi tay nhỏ bé của mình, người đi đường xem cô như một hoạ sĩ nghiệp dư, có người đứng lại xem trầm trồ khen ngợi nhưng cũng có người lạnh lùng lướt qua không ngoảnh đầu nhìn, nhưng đối với anh, anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm người con gái anh hằng yêu thương ấy, người con gái với khuôn mặt đẹp tựa thiên thần nhưng bỗng chốc vì đâu ngày càng u sầu trầm lắng, nhìn thấy cô một mình cất bước trên đường phố London hoa lệ lòng anh vấy lên bao nhiêu cảm xúc khó tả, anh chỉ mong mình một lần có đủ dũng khí bước đến ôm lấy cô, nói với cô rằng anh yêu cô, nói với cô rằng anh muốn nhìn thấy cô cười, nói rằng anh rất nhớ cô… Suốt một năm nay, tình cảm anh dành cho cô chỉ có nhiều thêm chứ nó chưa từng giảm đi dù chỉ một chút… Anh chỉ có thể chôn chặt tất cả vào tim mình, chỉ mong cô nhận lấy hạnh phúc của chính cô… dù hạnh phúc đó không do anh mang lại. Cho đến ngày chính miệng cô trách anh, rằng anh muốn cô hạnh phúc nhưng anh không biết hạnh phúc của cô chính là anh… Người con gái anh yêu đã thức tỉnh trái tim anh, chỉ cho anh biết anh thật sự nên làm gì, anh đã sai rồi, để cô rời xa mình chính là sai lầm lớn nhất của anh. Anh đã tự mình dẹp bỏ tất cả mọi rào cản ngăn cách ấy. Anh đã từ bỏ mọi thứ để đến bên cô, từ bỏ lớp băng tuyết bao phủ trái tim mình để cô bước vào, anh đã quyết định chấp nhận tất cả, chỉ cần có thể được yêu thương cô, được che chở cô, chỉ cần cô ở bên anh. Trước đây anh nghĩ cô chỉ nhất thời trẻ con, nghĩ cô chỉ thương hại mình, nhưng một khi anh thấy cô vì mình mà đau khổ mà dằn vặt, thấy cô vì tin tưởng anh mà chấp nhận chống đối với Vinh Hy, lén lút với gia đình, thấy cô vì bảo vệ tình yêu của hai người mà bị Du Thăng dằn vặt, cô vì anh đã làm bao nhiêu việc… Từ đầu đến cuối những việc cô làm đều là vì anh, anh rốt cục đã nhận ra cô thật sự yêu anh rất nhiều, nhiều như chính tình yêu anh dành cho cô vậy.
Nhưng nút thắt lớn giữa họ bây giờ chính là gia đình cô, chính là phạm vi mà chính anh cũng không thể quyết định được, không thể tác động được, anh tôn trọng cô, tôn trọng quyết định của cô. Việc anh có thể làm chính là dùng sự chân thành và tình yêu của mình dành cho cô để chứng minh… Anh sẽ không để một mình cô phải lao tâm, không để cô tự dằn vặt bản thân…
…
“Ngôn Hoa, em yêu anh” – An Di khẽ lên tiếng.
“Ừm” – Ngôn Hoa gật đầu, kéo cô vào lòng mình.
An Di cũng nhoài người về phía anh, tựa đầu vào anh: “Anh phải tin em, em với Du Thăng… vừa rồi”
“Ừm. Tin em, rất tin em.”
“Gia đình em và cậu ấy…”
“Đừng nói nữa, tôi đã bảo tôi sẽ lo tất cả việc này” – Ngôn Hoa liên tục ngắt lời, không muốn An Di nói tiếp chuyện này.
“Bằng cách nào? Nếu ba em biết anh…” – An Di ngập ngừng không dám nói tiếp.
“Sớm muộn gì ông ấy cũng biết” – Ngôn Hoa nhướng mày.
“Em tin anh không phải là người như lời anh Vinh Hy nói” – An Di khẳng định.
“Ừm, cái công ty quái quỷ gì đấy chỉ là hoạt động dưới danh nghĩa của tôi, tôi vốn không có hứng thú tranh đấu với ba em. Còn việc tôi và em… Hm…”
“Anh và em thì sao?” – An Di thắc mắc.
“Là định mệnh” – Ngôn Hoa mỉm cười.
“Anh cũng tin vào định mệnh nữa sao? Em thật sự bất ngờ đó” – An Di khúc khích.
“Có những chuyện khoa học cũng không thể lí giải được” – Ngôn Hoa dứt khoát.
“Anh thật không biết lãng mạn một chút sao? Em còn tưởng…”
“Tưởng gì?” – Ngôn Hoa nheo mắt.
“Còn tưởng anh là người lãng mạn kiểu như anh sẽ nói rằng anh đã yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên rồi cơ. Hôm trước anh chẳng phải nói rằng lần đầu tiên anh đỡ em ngã anh đã rung động rồi sao?” – An Di đắc ý.
“Ừm, nhưng đó không phải là lần đầu tiên”
“Ây cái lần anh đâm vào xe em không tính, khi đó anh với em đã biết nhau đâu?” – An Di phản bác.
“Ngốc, hôm trước em không chú ý nghe tôi kể sao?” – Ngôn Hoa gõ nhẹ lên trán An Di.
“Ây anh đâu có nói?” – An Di ngẩn ra cố nhớ.
“Lần đầu tiên tôi gặp ông em là gần mười năm trước, lúc đó ông ăn bận rất bảnh, tôi còn nghĩ ông là thương nhân nhưng ông lại nói là ông đi thăm một người cực kì thích “người đẹp trai” nên mới sửa soạn như vậy. Sau đó tôi thấy ông đến gặp một cô bé khoảng chín mười tuổi, cô mặc một bộ váy công chúa màu hồng phấn, rất dễ thương… tất nhiên bây giờ tôi đã biết người cực kì thích “người đẹp trai” là ai rồi…” – Ngôn Hoa hồi tưởng lại dáng vẻ của An Di trong tiềm thức của mình, bất giác không kềm lòng mà cắn nhẹ lên gò má phúng phính của An Di mà chính lần đó anh đã từng nghĩ hễ ai nhìn thấy cô đều muốn cắn thử đôi má đáng yêu này. Cuộc đời vô thường. Hai người họ đi một vòng lớn như vậy cuối cùng đã ở cạnh bên nhau. Thật sự phải cảm ơn… “Định mệnh”.
“Aaaaaa… thì ra anh đã thầm yêu em lâu như vậy rồi… xem nào, mười năm cơ đấy” – An Di khoái chí reo lên.
“Này tiểu yêu tinh, là em không biết hay là em đang giả vờ ngốc vậy?” – Anh ngừng vài giây rồi tiếp tục: “Tôi! Ngôn Hoa này rất yêu An Di em… đã yêu em từ rất lâu rồi!”
An Di nhìn vào đôi mắt đen láy sáng rực của anh, trong lòng dâng lên cảm xúc ngọt ngào: “Em rất hạnh phúc”
“Ừm”
“Nhưng mà em muốn kháng nghị một chuyện” – An Di lên tiếng.
“Hửm?”
“Anh bảo em đừng gọi anh là thầy em liền không gọi nữa. Nhưng sao anh lại xưng “tôi” với “em” vậy, lạnh lùng chết đi được, em không muốn!” – An Di nũng nịu.
“Vậy em muốn thế nào?”
“Như các đôi đang yêu nhau ấy” – An Di hí hửng.
“Tôi… không hợp” – Ngôn Hoa nhăn mặt.
“Sao anh lại cố chấp và cổ hủ như vậy chứ?” – An Di dận dỗi.
“Ý em là đang chê tôi già không theo kịp em?” – Ngôn Hoa đanh mặt.
“Không phải, chỉ là xưng hô kiểu như anh em thấy rất xa cách” – An Di bĩu môi.
Ngôn Hoa trầm ngâm một lúc…
“Honey! Anh-yêu-em!” – Ngôn Hoa nhếch miệng từng chữ một rồi cuối mặt hôn lên trán An Di bảo: “Thế nào, gọi như vầy đủ thân mật chưa? Đủ ngọt ngào chưa? Nghe xong có phải rất muốn rơi nước mắt cảm động không?” – Ngôn Hoa trêu An Di.
“Ây… thật không ngờ nghe những lời này từ miệng anh em lại có cảm giác…” – An Di liếc mắt nhìn thấy Ngôn Hoa đang trông đợi câu trả lời cô liền tinh nghịch: “Buồn nôn”
“Em dám?” – Ngôn Hoa sốc An Di ngồi dậy, hai tay không yên vị mà cù khắp người cô khiến An Di nhột đến nỗi cười khanh khách, tay chân huơ đi loạn xạ.
Bỗng tay An Di vô tình chạm mạnh vào vai Ngôn Hoa, anh cũng vô thức nhíu mày rồi “ah” lên một tiếng khiến cô giật mình. Ngôn Hoa dừng lại, chợt nhớ vừa rồi anh chính là dùng vai mình phá cửa nhà Du Thăng cho nên bây giờ mới đau như vậy, có lẽ bị thương rồi.
“Anh sao vậy?” – An Di vội hỏi.
“Đùa với em thôi” – Ngôn Hoa giả vờ.
“Thật không cho em xem?” – An Di kéo anh lại.
“Em thật trẻ con, như vậy mà cũng tin. Ngồi dậy đi vào trong chỉnh sửa quần áo tôi đưa em về” – Ngôn Hoa đánh trống lảng.
“Đừng xưng “tôi” với em nữa” – An Di nũng nịu
“Được rồi, được rồi, mau sửa soạn lại… “anh” đưa em về”
…
“Xong rồi?” – Ngôn Hoa hỏi.
“Vâng, xong rồi” – An Di đáp.
“Ừ. Về thôi” – Ngôn Hoa cầm lấy ba lô của An Di rồi nắm tay cô ra ngoài.
“Anh… khoan đã” – An Di kéo anh trở lại.
“Em muốn… xem Du Thăng thế nào đã”
“Không được” – Ngôn Hoa dứt khoát.
“Vừa rồi anh đánh cậu ấy như vậy…” – An Di nài nỉ.
“Em đau lòng?” – Ngôn Hoa hạ giọng.
“Thật sự… đau lòng.” – An Di nhìn anh rồi giải thích: ” Anh đừng hiểu lầm, cậu ấy là bạn thân của em, tất nhiên em đau lòng.” – An Di thật thà. Ánh mắt chứa đầy hàm ý sâu xa.
“Được rồi, đợi ở đây” – Ngôn Hoa nói rồi quay đi.
“Anh đi đâu?” – An Di hỏi.
“Lấy hộp cứu thương, đi cùng em” – Ngôn Hoa lạnh lùng.
“Cảm ơn anh” – An Di vui vẻ.
“Hừm” – Thật hết nói nổi em rồi An Di à!