Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 73: “Cậu” Và “Chị”

Tác giả: Pandari248
Chọn tập

“Người xinh đẹp kia là ai?”

“Chị là người yêu của cậu ạ”

“Con gọi cậu là gì?”

“Là cậu ạ”

“Thế con gọi người xinh đẹp kia là gì?”

“Là chị ạ?”

“Phải gọi là cô”

—-

Lúc này mọi người trong nông trang đã thu hoạch được kha khá, họ đang quây quần trò chuyện và thưởng thức những quả tươi chín mọng là thành quả của một buổi thu hoạch vui vẻ, họ cùng nhau ngồi trong một chồi gỗ được dựng cạnh bên một dòng suối nhỏ cạnh nằm ở phía đông, nước suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy, thi thoảng lại có vài chú cá nho nhỏ lặng lẽ bơi qua, tiếng suối róc rách hoà cùng tiếng gió vi vu, mặt trời cũng sắp ngã bóng xế, An Di tươi cười đi trước Ngôn Hoa tới tụ họp cùng mọi người.

Khung cảnh hai bên bờ suối vô cùng lãng mạn với những vườn rau quả xanh mươn mướt và những ngọn đồi xanh nhấp nhô gợn sóng trải dài tới tận chân trời.

“Mọi người đã xong cả rồi ạ?” – An Di hí hửng.

“Không tồi” – Ngôn Hoa cười nhạt.

“Mọi người cứ tự nhiên lấy phần của mình đi nhé” – May từ trong nhà khệ nệ mang nước trái cây ra cho mọi người, cô nói: “Cậu Trịnh à hôm rồi xem cậu thi nấu ăn chị đúng là thật mãn nhãn đấy nhé”

“Chị quá khen rồi, một phần là nhờ nông phẩm tươi ngon của gia đình chị mà” – Trịnh Phong xua tay.

“Không cần phải khiêm tốn, giải nhất cơ đấy, chị thật phục cậu” – May tấm tắc khen ngợi.

“Cậu ta thì có gì mà giỏi chứ?” – Ngôn Hoa ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế gỗ, anh rót nước trái cây đưa đến cho An Di.

“Đại nhân à, cậu đừng có khinh người nữa, cậu là nhất rồi. Năm nay cậu có về thành phố D cùng tiểu Di Di không, tiện đường thì cùng đi đi, cuối tuần này tôi cũng về?” – Trịnh Phong hỏi

“Ai cùng đường với cậu, thích về khi nào thì về, không tiễn” – Ngôn Hoa hất cằm lạnh lùng đáp.

“Quá chảnh” – Gia Ân nhép miệng thầm mắng thái độ không coi ai ra gì của Ngôn Hoa, mới sáng nay anh ta còn là vị giáo sư cao cao tại thượng, thậm chí cô còn thầm ngưỡng mộ anh ta nhưng vừa biết được thì ra anh ta chính là cái tên thầy giáo thối đã làm cho tiểu Di Di bé bỏng mong manh của cô buồn bã suốt cả một năm ròng thì sự căm phẫn trong lòng cô đã lấn át tất cả, dẫu cho biết được chuyện của hai người họ chỉ là bất đắc dĩ nhưng không hiểu sao càng lúc cô càng không thấy ưa nổi cái thái độ ngông nghênh của anh ta.

“Cậu phải để cậu ấy và An Di có một chút không gian riêng tư thân mật chứ, người ta là một đôi mới mà, sao phải cùng đi với cậu chứ?” – Cô May tinh ý nói.

“Cũng phải” – Trịnh Phong cười cười gật đầu.

“Di Di à khi nào thì cậu về thế? Đi bao lâu? Khoảng thời gian đó tớ sang ở cùng Tony nhé” – Gia Ân quay sang An Di hỏi hang, bởi cô cùng Tony đều là người phương Tây, tất nhiên không ăn tết âm lịch rồi, nhân dịp này cô phải sang chỗ ở của Tony tìm hiểu một chút để xem cái dinh thự cổ đắt giá nhất nhì nước Mỹ của cái tên giáo sư kia có gì mà Tony cứ luôn miệng xuýt xoa.

“Cậu thật là…” – An Di lắc đầu, hết nói nổi cái cô nàng Gia Ân này, cô vẫn còn chưa đi mà nàng ta đã muốn vì sắc quên bạn rồi, dạo này cứ dính lấy Tony như sam luôn ấy.

Cậu nhóc Tom được chú quản gia Vương bồng từ trong nhà ra, nhìn thấy Ngôn Hoa thì cậu liền tuột xuống khỏi tay chú Vương, chạy ùa tới nhảy lên ngồi trên đùi Ngôn Hoa ríu rít: “Cậu ơi vừa nãy cậu dẫn chị đi đâu thế?”

Chú Vương hai mắt giật giật, quay ra nhìn cậu nhóc, có vẻ như đang ra ám hiệu gì đó.

“Chuyện của đàn ông lớn, con nít không nên biết” – Ngôn Hoa lấp lửng. An Di quay sang lườm anhmột cái. Anh cứ thử nói ra mà xem??

“Tom biết rồi, chuyện mà đàn ông lớn làm chính là dẫn chị xinh đẹp vào kho rượu rồi cởi quần áo ạ?” – Cậu bé chau mày tò mò hỏi.

“Tom” – mẹ cậu và chú Vương đồng thanh gọi cậu.

Cậu nhóc làm ra vẻ mặt khó hiểu nhìn mọi người xung quanh lúc này đang trợn tròn mắt ngạc nhiên. Ánh mắt Ngôn Hoa bỗng chốc u ám, An Di thì khỏi phải nói, mặt đỏ như gấc chín, điều duy nhất mà cô nghĩ đến lúc này chính là tìm ngay một cái lỗ nào đó để lập tức độn thổ khỏi đây ngay, cứ nhìn ánh mắt dò xét của mọi người mà cả người cô trơ ra như trời trồng.

“Chuyện là lúc nãy chú vào kho rượu định chọn vài chai rượu, cậu nhóc đòi đi theo. Nhưng mà thiếu gia đừng lo, lúc đó tôi đã lập tức dẫn cậu ấy ra ngoài rồi, chắc chắn không nhìn thấy gì đâu” – Chú Vương vội vàng giải thích lại còn ra hiệu cho Tom im miệng không được tiếp tục hỏi.

“Ơ… không, không phải…” – An Di lọng ngọng.

Mọi người từ trợn tròn mắt ai nấy đều chuyển sang ậm ừ như hiểu ra được vấn đề, nhưng mà… chuyện mà họ nghĩ hình như cũng không đúng sự thật những gì diễn ra thì phải, chú Vương này, tại sao chú giải thích lại thành ra làm cho mọi người đã nhầm lại càng nhầm thêm vậy, bây giờ An Di cô có một trăm cái miệng cũng không biết phải giải thích như thế nào, rõ ràng là cô bị dụ hoặc mà… Cái tên đầu xỏ của chuyện này hiện giờ đang ngồi thư thả uống nước trái cây kia kìa, cô thật muốn cho anh một trận ngay, lúc này còn không thèm giải thích lấy một câu là thế nào?

“Tom à, có ai từng nói với con rằng nếu chưa xem xét kĩ lưỡng một sự việc thì không nên tuỳ tiện đưa ra nhận định không?” – Ngôn Hoa nhàn nhã buông một câu. Mọi người đều đành bó tay trước sự ranh ma của cậu bé, duy chỉ có Ngôn Hoa là kiên quyết muốn dùng lý luận của mình giải thích vấn đề với cậu.

“Nghĩa là lúc nãy việc cậu cởi quần áo Tom vẫn chưa xem xét kĩ lưỡng ạ?” – Cậu nhóc gãi đầu.

“Con phải nhìn nhận sự việc một cách trọn vẹn rồi mới được kết luận, vừa rồi cậu chỉ mở cúc áo” – Ngôn Hoa thở dài.

Cậu nhóc reo lên: “Vậy cậu lúc ấy không định cởi quần áo sao?”

“Ừ” – Ngôn Hoa nhấp một ngụm nước trái cây thong thả đáp.

“Vậy cậu là muốn cho chị xem cơ bắp ạ? Bố cũng thường hỏi Tom có muốn xem cơ bắp của bố không như vậy đấy cậu.”- cậu nhóc Tom quay sang nhìn An Di, ánh mắt thoáng lên một tia khó hiểu.

“Tom à” – May hắng giọng.

“Cơ bắp của cậu chị đã xem nhiều rồi” – Ngôn Hoa không ngần ngại trả lời cậu nhóc.

“Vậy chị muốn xem gì hở cậu? Ti của cậu còn bé hơn của chị cơ mà có gì để xem?” – Cậu bé cười ranh mãnh.

An Di như bị điểm trúng huyệt, chỉ biết đứng ngây ngốc. Mọi người thì được dịp cười tức tửi, Trịnh Phong ôm bụng cười đến gập cả người.

Trên đầu Ngôn Hoa như có tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ: “Chị ấy muốn xem…”

“Ngôn Hoa, đủ rồi. Anh đừng có nói nữa” – An Di chặn đứng lời của anh, không để hai con người vừa ấu trĩ vừa trẻ con này tiếp tục đối thoại về vấn đề này.

“Chị lại ngượng ạ?” – Cậu nhóc dò hỏi An Di.

“…” – An Di làm mặt dỗi không thèm quan tâm lời cậu.

“Con gái thật là khó chiều, em chỉ hỏi thế thôi mà cũng dỗi. Cậu ơi cậu đi dỗ chị đi” – Tom vỗ vai Ngôn Hoa, cái ông cụ non này còn ra vẻ động viên chiến hữu được nữa cơ đấy.

“Tom” – Ngôn Hoa nắm cổ áo cậu nhóc đang có ý định chuồn đi, anh hỏi: “Người xinh đẹp kia là ai?”

“Chị là người yêu của cậu ạ” – Tom ngoan ngoãn đáp.

“Con gọi cậu là gì?” – Ngôn Hoa hỏi.

“Là cậu ạ” – Tom đáp.

“Thế con gọi người xinh đẹp là gì?” – Ngôn Hoa lại hỏi.

“Là chị ạ?” – Cậu nhóc vẫn chưa hiểu được ý của Ngôn Hoa liền đánh mắt sang An Di cầu cứu rồi đau lòng vì bị cô lơ đi.

Không khí bỗng dưng ngưng đọng, không ai bảo ai câu nào, cuối cùng Trịnh Phong cũng sáng suốt hiểu ra ý của Ngôn Hoa.

“Phải gọi là cô” – Trịnh Phong nhịn cười đáp thay rồi đứng dậy bế cậu bé đi, trong tình huống này thì phải cứu nguy cho tên tiểu tinh nghịch nếu không thì đoán chừng bạn thân đại nhân của anh sẽ lại đem lí luận của kẻ IQ 190 ra để giải thích vấn đề này với cậu cháu ba tuổi của mình mất.

“Ăn trưa thôi nào mọi người, nhà bếp đã chuẩn bị xong đâu vào đấy rồi” – chú Vương gọi mọi người.

Gia Ân và Tony hí hửng chạy ngay vào nhà, Trịnh Phong đỡ May và bế Tom đi phía sau, lúc này trong chồi gỗ chỉ còn lại An Di và Ngôn Hoa, thấy cô vẫn còn hậm hực Ngôn Hoa bèn ngồi sát lại kéo cô dựa vào mình.

An Di đẩy anh ra, cô hỏi: “Anh vừa rồi là giả vờ không biết Tom đang nghịch ngợm sao?

“Anh biết”

“Thế mà anh còn trả lời” – An Di chu môi giận lẫy.

“Chẳng lẽ em muốn trẻ con hiểu lầm sao?” – Anh nắm tay cô vân vê chiếc vòng đá may mắn.

“Nhưng…”

Ngôn Hoa vuốt má An Di dỗ dành: “Được rồi, được rồi anh sai rồi, vừa rồi là anh sai, sau này anh không trả lời nữa, mà em cũng đừng dễ đỏ mặt như vậy chứ, người ta không biết sẽ nghĩ là anh bắt nạt em thật đấy”

“Anh bắt nạt em còn dì, rõ ràng là anh dụ dỗ em” – An Di dẫu môi.

“Thế mà cũng có người tình nguyện bị anh dụ dỗ đấy thôi, không phải em được hời rồi còn gì, để em không được nhìn rõ thì em lại chê anh không bằng cái tên oắt con diễn viên Hàn Quốc nào đó” – Ngôn Hoa cười, hàng răng trắng muốt thẳng tắp đẹp mê người hiện ra.

“Ngôn Hoa… anh… anh. Đã là chuyện của khi nào rồi anh lại còn nhớ dai như thế, anh thật là nhỏ mọn.” – An Di cười thầm, cô cũng cầm tay anh xoay đi xoay lại chuỗi hạt đá mắt mèo.

“Đúng, anh nhỏ mọn đấy. Chỉ muốn em chú ý một mình anh thôi” – Ngôn Hoa véo mũi An Di.

“Ngôn Hoa” – Tựa đầu vào vai anh cô khẽ gọi.

“Hửm?”

“Càng lúc em càng thấy anh thật là…”

“Anh thì sao?” – Anh hỏi.

“Trẻ con” – An Di cười khúc khích.

“Trêu anh?” – Ngôn Hoa kéo An Di lại gần, anh thì thầm: “Vậy thì bây giờ trẻ con này muốn trở thành người lớn đây, thế nên phải làm một việc của người lớn…”

An Di lườm anh: “Anh muốn làm gì?”

“Chụt chụt”

“Aaaaaa…. Lưu manh, lợi dụng” – tên xấu xa này, nói anh lớn tuổi anh sẽ giận, nói anh trẻ con anh bảo trêu anh… Ây da thật là khó chiều lòng mà.

An Di đẩy Ngôn Hoa ra lại bị anh khoá chặt hai tay lại, lúc môi anh chuẩn bị chạm vào môi cô thì từ sau vọng đến giọng hét oai oái ngọng nghịu của tên tiểu tử nào đó.

“Mẹ ơi cậu ăn hiếp chị!!!”

——

Chọn tập
Bình luận
× sticky