Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 81: Mặc

Tác giả: Pandari248
Chọn tập

“Sâu thẳm trong trái tim không thể nào lấp đầy một mối duyên.

Chính là em.”

______

Đi hết dãy hành lang nhỏ hẹp không có lấy một ánh đèn, đến căn phòng cuối cùng nằm tách biệt khỏi những căn phòng khác, Ngôn Hoa tra chìa khoá vào ổ, cánh cửa cũ kĩ lại phát ra âm thanh kẽo kẹt quen thuộc, hình như bất kì cánh cửa nào ở đây cũng đều phát ra âm thanh này, có thể hình dung ra nơi này đã tồn tại từ rất lâu rồi, thế nhưng nhờ được chăm chút vào bảo dưỡng kĩ lưỡng cho nên mọi thứ đều trông rất ngăn nắp, sạch sẽ.

An Di nghe thấy tiếng mở công tắc đèn, nhưng mãi một lúc ánh sáng nhàn nhạt mới vụt lên.

“Ở đây xa khu dân cư, không được cung cấp điện độc lập cho nên điện thế rất yếu, thỉnh thoảng còn bị mất điện cục bộ” – Ngôn Hoa nhìn quanh một lượt.

An Di có vẻ mệt mỏi, nhìn thấy chiếc giường nhỏ trong góc tường liền nhào tới, nghịch ngợm nhảy lên đó, cô còn vui vẻ nhún nhún vài cái, Ngôn Hoa chậm rãi bước đến cửa sổ, vén cái màn bằng vải thô màu trắng lên, anh thản nhiên nói: “Đồ đạc ở đây đa số đều đã rất cũ, nếu như em không sợ chút nữa chân giường bị gãy thì có thể tiếp tục chơi như vậy”

An Di khựng lại, ánh mắt cứng đờ, chỉ sợ mình vừa cử động thêm cái nữa liền nghe một tiếng *rầm*: “Sao anh không nói sớm một chút?”

Ngôn Hoa nhịn cười: “Làm sao anh biết em lại thích cái trò trẻ con đó? Mau đi tắm rồi ra ăn tối nữa”

Miền Bắc nước Anh, vào tháng một của mùa Đông này đây, ban đêm nhiệt độ sẽ xuống rất thấp, đôi khi sẽ có tuyết rơi bất chợt, lúc này có thể nhìn thấy vài bông hoa tuyết nhỏ, nương theo ánh sáng leo loét từ khung cửa sổ, chầm chậm rơi xuống. Ngôn Hoa trầm mặc ngắm nhìn khung cảnh tối đen như mực bên ngoài, trong phòng bỗng chốc chẳng còn một chút động tĩnh, anh ngoái đầu lại, An Di ngồi trên giường ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh đăm đăm.

“Sao còn chưa đi tắm?” – Anh hỏi.

An Di mấp máy môi: “Không… không có quần áo, hành lí đều ở nhà anh cả”

Ngôn Hoa nhíu mày, giọng nói ôn hoà: “Thế định không tắm luôn à?”

An Di cau có: “Người em bẩn chết đi được… không tắm sẽ không thể ngủ” – An Di thầm nghĩ. À.. thật ra thì em mắc bệnh cuồng sạch sẽ, chẳng phải anh cũng vậy thôi sao?

“Vậy thì mau đi tắm đi” – Ngôn Hoa hất cằm.

“Quần áo thì sao? Anh định đi hỏi mượn à? Của Nina và bà cụ thì chắc chắn không được rồi, lẽ nào… là Jack à?” – An Di liếc nhìn Ngôn Hoa.

“Anh không có ý định dùng đồ của người khác càng không bao giờ để người con gái của mình mặc đồ của tên đàn ông khác” – Ngôn Hoa đáp chắc nịch, trong ánh mắt ẩn chứa một sự ngạo mạn lạnh lùng.

“Thế làm sao…?”

“Khi trước anh từng ở đây một thời gian, vẫn còn một ít quần áo, em vào tắm đi, anh đi lấy”

An Di thở hơi ra, đồ đáng ghét này không chịu nói sớm cho cô biết, cô còn sợ là hôm nay phải như vậy mà đi ngủ, thật sự chưa từng nghĩ đến huống chi là làm.

An Di bước vào phòng tắm, cánh cửa gỗ khó khăn lắm mới đóng lại được, trước hết là bới cao tóc lên, sau đó ngắm nghía hệ thống làm ấm nước cũ kĩ, trong đầu chỉ thầm mong nó đừng có bị hỏng nếu không thì phải tắm nước lạnh trong thời tiết này, cô sẽ chết vì lạnh mất.

Ngôn Hoa trở lại phòng, nghĩ rằng An Di cũng sắp tắm xong cho nên anh cầm lấy chiếc khăn bông cùng bộ quần áo mang đến để trên chiếc bàn cạnh phòng tắm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của An Di, cửa phòng tắm bật mở, cô cuống cuồng xông thẳng ra, nhìn thấy Ngôn Hoa liền rúc vào trong người anh, tay chân quắp chặt lấy anh không buông, luôn miệng hét: “Nhện, rất nhiều nhện”

Ngôn Hoa ngẩn người, nếu không phải phía sau có chiếc bàn nhỏ chắn lại thì anh cũng mất thăng bằng mà ngã ra rồi, không phải vì anh không trụ vững, mà… chính vì thân hình nõn nà không chút che đậy của An Di khiến cho anh không trụ vững.

Toàn thân An Di mềm nhũn, nếu như không phải có bàn tay to lớn của Ngôn Hoa đỡ lấy thì An Di đã sớm ngất ra đấy rồi, cô sợ nhất là côn trùng, vừa rồi không chỉ nhìn thấy một con nhện, mà là cả một ổ lút nhút đầy những nhện lớn, nhện nhỏ ở trên trần nhà. Chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bỏ chạy ra đây thôi.

Ngôn Hoa cảm thấy cổ họng khô khốc, toàn thân bị An Di làm cho ướt sũng, anh có thể cảm nhận được giữa họ chỉ cách nhau một lớp vải áo sơ mi mỏng manh như cánh ve, lúc này nó còn bị ướt khiến cho khuôn ngực trần trụi của anh áp sát vào nơi đẫy đà mềm mại của An Di.

Ngôn Hoa khó khăn thở dốc, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống, trong thời khắc này đầu óc anh mụ mị chẳng thể suy nghĩ được gì cả, nghe tiếng An Di thút thít anh mới vội vã, với tay ra sau tìm chiếc khăn bông, quấn lấy người An Di lại, anh nén giọng, bởi vì vừa trải qua một trận thử thách kìm nén lí trí cho nên giọng nói dần trở nên khàn khàn, bàn tay ân cần lau đi giọt nước mắt vương trên gò má ửng hồng của An Di.

“Đừng khóc, em đừng khóc mà, không sao cả, có anh đây” – Ngôn Hoa nhấc tay bế An Di đến ngồi trên giường, anh lo lắng hỏi: “Sao vậy, sao lại sợ đến như vậy?”

An Di được an ủi càng thêm uỷ mị, cô lắc đầu, nước mắt lăn dài nhớ về khi bé cùng đi cắm trại với gia đình bị côn trùng đốt, kết quả là vừa sốt vừa nôn mửa đến mấy ngày mấy đêm, nghĩ lại còn thấy rùng mình hoảng sợ.

“Được rồi, được rồi, mặc quần áo vào kẻo lạnh. Đừng khóc nữa để anh đi xem thế nào” – Ngôn Hoa vuốt ve gò má An Di trấn an cô.

An Di nấc nghẹn: “Anh… hic… đừng… hic… đi… trông ghê lắm… hic”

Ngôn Hoa không có cách nào nhẫn tâm quay đi, nhìn thấy An Di khóc thút thít như cô gái nhỏ khiến trái tim anh co thắt không ngừng.

Anh quay lại, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm An Di vào lòng, bàn tay dịu dàng xoa xoa tấm lưng trần mịn màng của cô: “Ngoan, đừng khóc nữa có được không, nhìn em thế này anh trong lòng không dễ chịu chút nào, ngoan”

Qua một lúc, An Di dần bình tĩnh trở lại, cũng đã thôi sợ rồi, lúc này chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, bởi vì… chưa mặc quần áo, mỗi chiếc khăn bông quấn quanh người làm sao mà ngăn hết được cái lạnh của thời tiết bây giờ. Nhưng nhớ lại cảnh tượng vừa nãy không thể tránh khỏi ngượng ngùng. Đành mặt dày khẽ đẩy Ngôn Hoa một chút, cất giọng lí nhí: “Em lạnh… Muốn mặc quần áo”

Ngôn Hoa nhún vai sau đó lặng lẽ đi đến chiếc bàn nhỏ mang quần áo đến cho An Di rồi âm thầm đi vào trong phòng tắm, vừa là để xem thứ quái gì quỷ vừa khiến cho An Di hoảng loạn đến thế vừa là để tránh mặt cho cô mặc quần áo.

Một ổ nhện to nằm trên trần nhà phía sát góc tường, Ngôn Hoa nhìn quanh, tìm thấy một mảnh vải nhỏ vắt trên ống nước bèn cầm lấy nó, cuộn tròn lại rồi rướn người một cái, thân hình cao lớn dễ dàng chạm đến được trần nhà, anh nhét mảnh vải vào miệng của cái ổ nhện. Tạm thời không cho chúng mày ra ngoài, coi như trừng phạt vừa rồi dám làm cho tiểu bảo bối của tao khóc.

Xong rồi nhìn lại quần áo ướt mèm của mình Ngôn Hoa cười tự giễu, nhớ lại cảm giác kích thích tột cùng khi cơ thể thiếu nữ khiêu gợi của An Di không chút che đậy dán vào cơ thể anh, không thể trách anh đột nhiên lại nổi thú tính với cô, chính anh cũng không cách nào điều khiển được tiểu ác ma trong lòng mình, đây chỉ là phản ứng sinh lí bình thường của đàn ông thôi, Ngôn Hoa tự điều chỉnh suy nghĩ của mình nhưng không tài nào xoá được hình ảnh cơ thể quyến rũ của An Di.

Bên cạnh trước giờ không thiếu gì phụ nữ theo đuổi anh, chưa kể trong khoảng thời gian chơi bời lêu lổng của anh, họ không tiết thể diện tự mình dâng hiến, thế nhưng anh chưa từng động lòng, chưa từng để mắt đến họ, cũng chưa từng có ý niệm muốn chiếm hữu hay chinh đoạt, đối với họ cũng chưa từng nảy sinh một chút dục vọng nào.

Nhưng đối với An Di thì hoàn toàn khác, cô là người con gái anh dùng cả trái tim và con người chân thật nhất để yêu thương, anh đối với cô vạn lần chỉ muốn dành sự tốt đẹp nhất, chỉ muốn trân trọng cô như bảo vật mà cất giữ, bảo vệ. Chưa đến thời điểm thích hợp anh nhất định sẽ không làm xằng làm bậy. Nhưng anh cũng đã phải đấu tranh tâm lí rất nhiều, mỗi lần nhìn thấy An Di dịu dàng như nước ở bên cạnh mình, anh đều như con thú hoang đói khát muốn đem cô một mạch nuốt chửng vào bụng, muốn chiếm hữu cô, dục vọng nguyên thuỷ nhất vì cô mà thắp lên ngọn lửa hừng hực hết lần này đến lần khác.

Ngôn Hoa cởi phăng chiếc áo sơ mi ướt sũng trên người ra, cảm giác căng tức nơi bụng dưới khiến anh bất lực nhăn nhó, chỉ nghĩ về An Di thôi cũng đã khiến anh trở nên thế này rồi sao? Lúc này tắm nước lạnh chính là phương pháp dập lửa tốt nhất, Ngôn Hoa thở dài nặng nề…

An Di mặc quần áo xong một lúc lâu vẫn chưa thấy Ngôn Hoa trở ra, có chút lo lắng bất an, cô từ từ đi đến trước phòng tắm, không biết anh giải quyết lũ nhện kia sao mà lại lâu thế, khẽ đẩy cánh cửa ra ghé mắt nhìn.

Một giây… hai giây… ba giây, An Di đứng ngây ra như trời trồng. Thân thể cao to với cơ bắp cuồn cuộn, từng đường nét rắn rỏi vô cùng quyến rũ của người đàn ông bị thu hết vào tầm mắt An Di, suýt nữa thì cô buột miệng thốt lên mất rồi, vô cùng hoàn mỹ, vô cùng cuốn hút, làn da bóng loáng mìn mịn lại còn trắng hồng, trên người anh chỉ còn duy nhất một chiếc quần boxer bó hiệu Armani trễ xuống quá hông, chỗ được che chắn cuối cùng ngạo nghễ hiên ngang đập vào mắt An Di khiến cô ngượng đến chín mặt, hai má đỏ bừng bừng chỉ biết vội vội vàng vàng quay đi, đóng kịt cánh cửa gỗ lại, chạy một mạch lên giường, vùi mặt vào gối khóc không thành tiếng.

“Chết rồi, chỗ không thể nhìn cũng đã nhìn rồi. Chết chắc rồi, chết chắc rồi.” – An Di bị nơi cấm địa kiêu ngạo của người đàn ông kia doạ cho thất thần rồi.

Ở trong phòng tắm Ngôn Hoa ôm đầu thở dài, anh không biết mình bị gì nữa, vừa rồi chỉ còn một khắc nữa anh đã cởi phăng mảnh vải cuối cùng trên người rồi, An Di đột nhiên xuất hiện khiến anh như đứa trẻ nhỏ làm việc gì sai trái, cả người nóng bừng, tim đập loạn xạ, nhất thời chỉ có thể đứng đờ ra đó mặc cho cô nhìn đến ngượng mà chạy khỏi.

Ngôn Hoa à Ngôn Hoa, mày thực sự điên rồi!!!

Ngôn Hoa tắm xong rồi mới chợt nhớ rằng quần áo của vẫn còn ở trên giường, cuối cùng cũng phải gọi An Di mang đến cho mình.

An Di thất thần mang đồ đưa cho Ngôn Hoa xong lại tiếp tục vùi mình trên giường vì vẫn chưa thôi ngượng.

Ngôn Hoa bực dọc vì chiếc sơ mi chẳng thể nào cài hết cúc lại được, hai năm nay lẽ nào anh đã phát tướng lên thêm hay sao? Đành bặm môi cài hai ba cúc cuối, phần còn lại cứ để phong phanh như thế.

Bước ra ngoài nhìn thấy An Di quấn mình trong chăn anh cũng không lấy làm lạ, đồ ngốc này của anh hễ ngượng thì lại như vậy. Anh thấp giọng gọi: “Ngượng đủ chưa? Ra ăn tối”

An Di lủi thủi kéo chăn thò đầu ra nhìn Ngôn Hoa, mắt dừng lại trước khuôn ngực vạm vỡ với màu da sáng được tôn lên sau chiếc sơ mi màu đen của anh, trong đầu cô lại xuất hiện những hình ảnh phong tình vừa nãy, thật muốn chết quách đi cho xong, An Di lại kéo chăn phủ qua đầu trốn tránh.

Ngôn Hoa cười cười, đi đến kéo chăn ra vứt sang bên. Đầu mày anh bất chợt nhíu lại.

“Sao không… không mặc quần vào?” – Ngôn Hoa chỉ tay vào chiếc quần Âu còn rất mới đang nằm chỏng chơ trên giường.

An Di lắc đầu: “Không mặc vừa, không có thắt lưng, vả lại áo sơ mi của anh cũng đủ dài mà”

“Không mặc vào thì em đừng hòng ra ngoài” – Ngôn Hoa nghiêm khắc bảo.

An Di im lặng cúi đầu: “Vậy… em không ra ăn tối nữa là được chứ gì?” – Gương mặt An Di buồn buồn, cô với tay lấy lại chiếc chăn, ỉu xìu nói: “Em muốn ngủ”

Ngôn Hoa có chút giận, anh day trán bỏ ra ngoài, đồ ngốc này mặc áo sơ mi của anh, đôi chân dài trắng nõn lộ ra, chỗ cần che tất nhiên được che, nhưng lại không che giấu được sự gợi cảm bên trong thoắt ẩn thoắt hiện đó, dáng vẻ này của cô, bình thường anh còn không chịu được cám dỗ, bên ngoài kia có bao nhiêu là người, nghĩ đến thôi cũng đừng nghĩ anh sẽ để cô như vậy mà đi ra ngoài.

Ngôn Hoa đi rồi, An Di mở chăn nhìn lên trần nhà, cái bụng rỗng tuếch đang sôi sục kháng nghị, tự giác biết mình đã chọc giận anh rồi, An Di não nề bấm bụng nhắm mắt, đành ngủ đói vậy đi.

Ở đằng này bà cụ đang mải miết lục tìm trong tủ quần áo dùng để cất giữ những vật dụng của Ngôn Hoa trước đây, anh nói là còn nhớ từng để lại đây một bộ đồ thể thao Adidas, nhờ bà hãy chóng tìm giúp anh.

Lúc Ngôn Hoa quay lại An Di đang bận nằm trong chăn đếm cừu. Không gian tĩnh lặng do căn phòng nằm tách biệt khiến anh có thể nghe rõ mồn một tiếng đếm nho nhỏ của An Di… và tiếng trống bụng của cô.

Cơn giận vừa nãy biến đi đâu mất, anh nén cười, tỏ ra vẻ lạnh nhạt mà giật chăn ra, ném bộ quần áo lên giường, cất giọng: “Xong thì ra ăn tối, không muốn thì cứ tiếp tục ở đây đếm cừu đến khi nào có thể ngủ cũng được” – Nói xong anh liền quay người bỏ ra ngoài, nhìn An Di ngơ ngác suýt nữa thì anh cũng phụt cười.

Bên ngoài, đám khách trọ vẫn chưa thôi nhộn nhịp, Ngôn Hoa không chút để tâm, anh đi đến chiếc bàn nhỏ được bày biện thức ăn sẵn, cô bé Nina thấy anh đến liền vui vẻ chạy lại ngồi kế bên anh, bà cụ hỏi anh và An Di làm gì mãi bây giờ vẫn chưa ra, làm bà còn tưởng anh và cô bận *tắm uyên ương* rồi.

Ngôn Hoa nghĩ lại chuyện vừa rồi tự thấy buồn cười, anh đáp lại: “Cũng gần giống như vậy”

Từ phía sau, người phụ nữ ăn mặc gợi cảm không chút ngần ngại, ung dung bước đến ngồi xuống bàn ăn.

An Di thay đồ xong ra ngoài nhìn thấy Ngôn Hoa ngồi ở trong góc, bên cạnh là Nina… và người phụ nữ tóc đỏ lúc nãy đá mắt với anh, lẽ nào nhanh vậy đã muốn tiếp cận mục tiêu rồi sao? Không phải vừa rồi cô chọc giận anh nên bây giờ anh muốn *giải khuây* đó chứ?

An Di lủi thủi đến ngồi bên cạnh bà cụ, Ngôn Hoa vẫn giữ thái độ lạnh lùng thường gặp, nhìn thấy An Di anh liếc mắt đến cô một cái rồi lại chăm chú cắt nhỏ miếng thịt bò trong đĩa của Nina giúp cô bé. Người phụ nữ bên cạnh phớt lờ sự xuất hiện của An Di, liên tục ưỡm ờ thỏ thẻ bên tai Ngôn Hoa.

Bà cụ cười cười nói nhỏ với An Di: “Cháu có muốn biết dáng vẻ cự tuyệt phụ nữ của thằng nhóc này không? Thật sự rất ngạo mạn”

An Di lắc đầu cặm cụi ăn, tỏ vẻ không quan tâm, cô vừa mới chọc giận anh, coi như bây giờ bị anh trừng phạt chọc giân lại đi vậy, cô nhịn, cô nhịn… Ngôn Hoa nhìn thấy sự hờ hững của An Di thì rất không hài lòng, lẽ nào một chút ghen cũng không có sao? Còn này dám phớt lờ anh à? Hàng lông mày của anh co lại lộ ra nét không vui.

Người phụ nữ nỉ non bên tai Ngôn Hoa, ánh mắt bị khuôn ngực vạm vỡ của anh thu hút: “Anh chàng đẹp trai này, anh có vẻ không hài lòng về cô bạn đi cùng nhỉ? Có muốn làm vài ly không?” – Giọng nói của cô ấy không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để An Di nghe thấy, có thể nhìn ra là cô ta đang cố tình làm như vậy.

Cô bé Nina gạt phắt bàn tay của người phụ nữ vừa mới đặt lên bàn tay của Ngôn Hoa ra, lớn tiếng nói: “Cô à Uncle Sam không thích phụ nữ đâu ạ”

Đầu mày của người phụ nữ giật giật, vẻ mặt như không dám tin vào mắt mình: “Anh là… là gay?”

An Di phụt cười, lẽ nào cự tuyệt phụ nữ bằng cách… nhận mình là gay sao? Cách này cũng được xem là ngạo mạn à?

Ngôn Hoa bị vẻ mặt đang xem kịch vui của An Di chọc cho phát tức, anh quay sang người phụ nữ bên cạnh, giọng lạnh băng: “Là gay hay không thì cô có muốn tự mình kiểm chứng một chút hay không?”

An di cả kinh, bàn tay cầm nĩa chợt run lên một nhịp. Người phụ nữ nhìn thấy sự cao ngạo đầy nam tính của Ngôn Hoa thì không nghi ngờ gì nữa, cô ta nhìn Nina cất giọng đắc ý: “Cô bé à, thật ra thì cháu còn rất nhỏ để có thể nhận thức được điều này” – Bàn tay của cô ta như rắn, uốn éo tiến đến mép áo Ngôn Hoa, cố tình để cho móng tay dài của mình lướt qua khuôn ngực của anh: “Hay là tối nay để tôi kiểm tra một chút…”

Ngôn Hoa tức giận ngăn bàn tay cô ta lại, cặp mắt đen láy như đang bị bão táp che lấp, anh trầm giọng, lạnh lùng bức cho người ta hoảng sợ: “Trước mặt cô là người già, bên cạnh cô là trẻ con, tôi sẽ không để ý việc cô diễn trò nhưng cô phải xem đây có phải là nơi thích hợp hay không đã. Còn việc cô muốn kiểm tra thì trước tiên đến hỏi xem người con gái của tôi cô ấy có đồng ý hay không”

An Di không một chút khách khí trả lời ngay: “Hìhì, ngại quá, cô không phải kiểm tra đâu, tôi đã kiểm tra rồi, là *thẳng* một nghìn phần trăm, chuẩn không cần chỉnh” – cô còn phụ hoạ thêm, giơ cao hai ngón tay cái của mình lên.

Bà cụ không nhịn được chỉ có thể che miệng cười thầm, người phụ nữ được phen vừa ngượng vừa tức, nói không nên lời, Jack từ đằng xa biết chuyện liền chạy đến, mời cô ta đi sang nhóm của mình uống rượu tiếp.

Cô ta đi rồi Ngôn Hoa mới trầm giọng nhìn An Di nói: “Em được lắm”. Lại quay sang Nina, vuốt tóc cô bé bảo: “Không phải chú không thích phụ nữ, mà bởi vì cô ấy không phải là kiểu phụ nữ chú thích”

“Thế chú thích người như chị kia ạ?” – Nina trỏ tay về phía An Di.

Ngôn Hoa nheo mắt, tại sao mấy đứa nhóc này lại không biết điều đến thế, hết tên siêu quậy Tom rồi đến cả Nina cũng thế, gọi anh là “cậu”, là “chú” nhưng lại gọi An Di là “chị”, trông anh thực sự già đến vậy hay sao?

“Là cô ấy thích chú đấy thôi” – Ngôn Hoa nói.

An Di kháng nghị: “Em đừng tin, là Uncle Sam của em thích chị trước đấy”

“Em vừa gọi anh là gì?” – Ngôn Hoa đanh giọng.

“Em… ” – An Di đứng hình, nhìn thấy vẻ mặt anh rõ ràng là phật ý rồi.

“Mau ăn đi không đồ ăn lại nguội hết cả” – Bà cụ nhanh trí giải vây. An Di lập tức cặm cụi chăm chú ăn.

Bữa tối sắp kết thúc, lúc mọi người đang vui vẻ nhâm nhi bánh phô mai và uống trà sữa thì bỗng nhiên mất điện, cả căn nhà nghỉ ngập trong bóng tối, chỉ có ánh sáng từ chiếc lò sửi nhỏ lập loè toả ra xung quanh. Bởi vì tình trạng điện ở đây không tốt cho nên đều đã được chuẩn bị sẵn rất nhiều nến, Jack nhanh chóng mang đến bàn ăn vài cây nến, nhóm người bên kia cũng lao nhao thắp nến lên.

Bên đó có người còn mang theo guitar, bọn họ thay nhau đàn hát vui vẻ bên ánh lửa đỏ hồng của chiếc lò sửi, Nina vốn rất thích náo nhiệt, lại thấy bọn họ còn hát hò rất thú vị liền bám theo Jack chạy sang bên đó, Ngôn Hoa hỏi chuyện bà cụ một lúc rồi bảo An Di phải ngồi yên ở đây cùng bà, còn anh thì cầm đèn pin được bà cụ đưa rồi đi ra bên ngoài, bà cụ bảo anh đi sửa điện, anh rất thạo làm việc này, khi trước anh ở đây có khi một tuần phải giúp bà sửa đến mấy lần, mãi nên cũng quen.

An Di rất thích thú nghe chuyện bà kể, càng tò mò hơn về chuyện lúc ở đây của anh, theo bà nói thì hai người biết nhau được cũng xấp xỉ mười năm rồi, khi đấy anh chỉ mới là cậu trai trẻ mười mấy tuổi đầu, có chút ngông cuồng lại vô cùng tự mãn, bởi vì ba của anh ngày càng xa lánh gia đình, bỏ bê mẹ con anh, anh lại tự phụ, cao ngạo cho nên vì muốn thu hút sự chú ý của ba mình mà từ một cậu bé ngoan ngoãn, chăm lo học hành liền trở thành một cậu nhóc hư hỏng quậy phá, anh không hẳn là kết giao với bạn xấu, cũng chưa từng làm việc gì sai trái nhưng lại suốt ngày rong ruổi cùng bọn họ đi khắp nơi, đứng ngoài cuộc xem bọn họ làm hết việc sai này đến việc sai khác, lúc nào cũng tỏ thái độ lạnh lùng không màng đến sự đời, mọi việc anh làm đơn thuần chỉ vì anh muốn để ba mình biết được con trai ông hiện giờ đang tung hoành làm việc xấu mà thôi, có lần anh quen được Jack ở hội một đua môtô ngầm trong thành phố mới phát hiện thì ra cậu ấy học cùng lớp với mình, anh trước giờ đi học đến nhìn mặt bạn bè cũng không có hứng thú nhìn, càng không hề quan tâm đến họ, nhưng khi biết được Jack cũng học chung một lớp chuyên cao với mình, thực lực vốn không hề kém nhưng lại dính dáng đến đám người xấu này anh liền thấy rất chướng mắt, anh còn không tiếc thương mà đánh Jack một trận bảo Jack nhanh chóng rời khỏi đó, khi ấy anh lần đầu tiên biết Jack có một người chị, chồng chị ấy không có khả năng kinh tế cao, chị ấy lại bị bệnh nan y, rất cần tiền để chữa trị cho nên anh mới liều mình đi đua xe, với khả năng của mình khi ấy Ngôn Hoa dư sức có thể giúp đỡ Jack nhưng gia đình Jack lại một mực cự tuyệt, thế là anh với Jack phải đóng giả một màn kịch “tình bạn thắm thiết”, anh đứng ra “bảo kê” Jack khỏi nhóm người trong đoàn đua môtô, anh thường xuyên đến nhà Jack chơi, nói với gia đình bà rằng bọn họ là bạn thân trong hội phượt xe, lâu dần mọi người cũng tin tưởng anh thật lòng muốn giúp đỡ nên đã nhận tiền từ anh, sau này biết anh chỉ giả vờ thân thiết với gia đình mình, lại biết thêm thân thế hiển hách của anh khiến họ rất ái ngại nhưng đến lúc đó thì anh cũng trở nên thật sự thân thiết với gia đình này từ khi nào cũng không hay. Nhất là bà, bà là bà của Jack, bà rất thương anh, anh cũng không ngại trải lòng với bà chuyện gia đình mình và xem bà như bà của mình, mỗi lần anh đến chơi họ đều rất nhiệt tình tiếp đãi, sau này chị của Jack sinh con gái, anh lại được ưu ái đặt tên cho cô bé, chính là Nina của hôm nay. Rồi dần dần anh vì mẹ mình, quyết định thay đổi, anh bận học hành, rồi lại bận công việc của mình nên rất ít khi quay lại đây.

Đám người bên kia chợt im lìm hẳn đi, một giọng hát líu lo, ngộ nghĩnh của trẻ con vang lên… là Nina, cô bé đang cất cao chất giọng trong trẻo của mình mà hát lên.

[1]

Khi anh nản lòng, tâm hồn thật yếu ớt

Khi khó khăn đến và trái tim anh thật nặng trĩu

Khi đó, anh bất động và chờ đợi nơi đây trong thinh lặng

Cho tới khi em đến và ở bên cạnh cùng anh một lúc

Em nâng anh dậy, vì vậy anh có thể đứng trên những đỉnh núi

Em nâng anh dậy, để anh có thể bước đi trên biển giữa cơm giông bão

Anh mạnh mẽ khi anh được dựa vào đôi bờ vai em

Em nâng đỡ anh, hơn cả chính anh có thể làm.

Bà cụ mủi lòng, đôi mắt dâng lên một tầng nước mỏng.

“Con bé thật tội nghiệp, mẹ nó khó khăn lắm mới chạy chữa được bệnh tật, những tưởng nó sẽ được sống hạnh phúc. Nào ngờ… nào ngờ mấy năm trước, một đám người buôn bán kim cương ngầm và bọn xã hội đen đã xảy ra một trận đấu súng kinh hồn ở đây, ba mẹ con bé không may mất trong đám hỗn loạn đó, lúc ấy Sam cũng ở đây, khi con bé bị kẹt giữa đám người, vì muốn bảo vệ nó Sam đã không nghĩ đến thân mình, trong làn đạn mang nó ra ngoài, đúng lúc một người đàn ông khác cũng nhờ đó muốn trốn ra, viên đạn lao thẳng tới, cậu ấy một thân cứu lấy hai mạng người, bà những nghĩ nếu là người khác có lẽ đã mất mạng rồi nhưng thằng nhóc Sam này rất kiên cường, không những không chết mà còn hồi phục rất nhanh. Nhưng từ sau lần đó cậu ấy cũng không trở lại đây nữa, mọi người chỉ còn có thể nhìn thấy cậu qua tin tức trên TV, biết được cậu dần dần thành công trên con đường thương trường khắc nghiệt, ai cũng đều mừng cho cậu, thầm ủng hộ cậu. Hai năm trước mẹ cậu ấy mất, cậu ấy từng trở lại đây, nhưng rất nhanh đã rời đi, bà nhìn thấy những tia tuyệt vọng trong ánh mắt Sam, suy cho cùng bà với cậu ấy cũng không thân không thích, muốn giúp cũng chẳng biết giúp cậu ấy bằng cách nào, thật may, bây giờ đã có cháu bên cạnh cậu ấy rồi, bà rất yên tâm”

An Di cảm thấy sống mũi cay cay, người đàn ông ấy có lẽ chính là tên Mr.X nào đó, và phát súng lãnh thay đó của Ngôn Hoa hẳn cũng là lí do đưa anh đến với tổ chức kia… Anh đã từng cô độc, từng tự tách mình khỏi tất cả, từng đẩy cô ra khỏi cuộc đời mình. Cô cũng đã từng từ bỏ, đã từng muốn quên đi anh, quên đi đoạn tình cảm đầu đời ngây ngô dại khờ đó, nhưng định mệnh đã an bài để cuối cùng cô lại có thể trở về bên cạnh anh, làm mặt trời nhỏ của anh, sửi ấm cho trái tim lạnh giá của anh.

“Cô nàng xinh đẹp bên kia ơi, cô em có muốn hát một bài không?” – Giọng của Jack vang tới, đánh thức tâm hồn đang nghĩ ngợi xa xăm của An Di.

Cô chợt nhớ ra một điều gì đó, chạy đến chỗ lò sửi cùng đám người kia, dưới ánh nhìn đăm đăm của người phụ nữ tóc đỏ ban nãy, An Di hỏi người đàn ông cầm guitar: “Anh có thể cho tôi mượn nó không, vì tôi nghĩ bài hát tôi sắp hát đây anh sẽ không biết đàn đâu”

Người đàn ông tươi cười gật đầu trao guitar cho An Di, cô chỉnh lại capo cho hợp với tông giọng của mình, thử đàn một đoạn rồi lấy giọng thật.

Đám đàn ông ngồi xung quanh có vẻ hứng thú vô cùng với người đẹp này, một cô nàng vô cùng xinh xắn, không những chơi đàn rất điêu luyện, chất giọng lại còn hết đỗi ngọt ngào.

Khúc nhạc dạo đầu kết thúc, đúng lúc có điện trở lại, Ngôn Hoa từ bên ngoài trở vào, trên đầu toàn là những bông tuyết trắng, cả người đứng trong cơn lạnh khắc nghiệt xuyên thấu cả da thịt của buổi đêm miền Bắc, đến cả cơ bắp cũng muốn đóng băng cả rồi.

Lúc này nhìn thấy An Di đang ngồi giữa một đám đàn ông, Ngôn Hoa hơi nhíu mày, thân hình nhỏ nhắn cầm trên tay chiếc guitar Acoustic, dịu dàng gảy từng nốt nhạc trầm bổng mà đối với anh vô cùng quen thuộc, giọng hát tuyệt đẹp cất lên như rót mật vào tai, dịu dàng truyền tải được nỗi buồn trầm lắng sâu bên trong bài hát. Chất giọng rất trầm ấm, mang lại một cảm giác thoải mái, thanh thản tựa như lời thì thầm của một thiên thần khiến cho mấy người xung quanh dù không hiểu được lời bài hát nhưng vẫn thấy trái tim rung động mãnh liệt.

Một cảm giác xưa cũ bỗng quay trở về, anh đã từng đắm chìm trong đôi mắt buồn ấy, đắm chìm trong giọng hát buồn ấy. Ngôn Hoa cảm thấy cơn lạnh mới đây bỗng chốc tan biến, trong lòng len lỏi một cổ nhiệt nóng bỏng, thiêu đốt từng tế bào đến nơi mềm yếu nhất trong anh, như có bàn tay An Di nhẹ nhàng xoa dịu từng vết thương nơi sâu thẳm trái tim anh, ánh mắt anh ôn nhu dịu dàng đặt lên đôi môi đỏ mọng của An Di, cô đang say mê trong bài hát, còn anh thì say mê cô.

Vì sao em biết được anh thích bài hát này? Là vì nó sao…?

[2]

Không thể không hoá thân thành chú cá nhỏ cố chấp

Một mình bơi ngược dòng đến giây phút cuối cùng

Lời nguyện thề thành kính của những năm tháng tuổi trẻ

Đã trầm mặc chìm sâu nơi đáy biển sâu thẳm

Hồi tưởng lại bao nhiêu lần

Kết cục vẫn là

Mất đi người.

Anh bị tình yêu phán xử cô độc suốt đời

Không thể kháng cự cũng chẳng thể buông tay

Chấm ngòi bút vẽ một vòng tròn bất tận

Sâu thẳm trong trái tim không thể nào lấp đầy một mối duyên…

Chính là em.

Vì sao tình yêu phán xử chúng sinh phải cô quạnh suốt đời

Tránh không thoát, chạy cũng chẳng được

Nhíu đôi mày mãi chẳng tài nào hiểu rõ được mối duyên này

Mệnh trời đã định người có thể tháo gỡ khúc mắc đó

Chính là em.

Bài hát kết thúc, một giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi xuống nơi gò má ửng hồng vì lạnh của An Di, Ngôn Hoa cảm thấy lồng ngực quặn thắt, cảm giác giống như một đêm nào đó trong quá khứ, ở Frank”s Cafe, An Di cũng đã từng hát, nhưng giọng hát của cô lúc ấy lại như ngàn vạn mũi dao nhọn, đâm vào tim anh đau nhói, đêm ấy cô cũng khóc, giọt nước mắt của cô lúc ấy thức tỉnh sự tuyệt vọng muốn từ bỏ của anh, anh cũng đã từng rất muốn dùng đôi tay mình lau đi nó, anh lại không thể làm được, khi ấy anh không có dũng khí bước đến bên cạnh cô… Nhưng bây giờ anh hoàn toàn có thể, có thể dùng chính đôi tay này, dùng trái tim này… trân trọng cô.

Một bàn tay xa lạ vươn ra vừa định giúp An Di lau nước mắt liền bị Ngôn Hoa mạnh bạo gạt đi, anh bước đến trước mặt cô, lấy guitar trong tay cô lạnh lùng đặt xuống đất rồi trong ánh mắt ngơ ngác của đám người kia, anh cúi xuống bế An Di lên, một mạch đi thẳng vào trong dãy hành lang tối.

An Di bị Ngôn Hoa ném lên chiếc giường nhỏ, bị anh đè dưới thân, hơi thở mạnh mẽ chứa đựng chút gì đó giận dữ bao phủ lấy cô, dưới ánh đèn mập mờ trong phòng, đôi mắt đen sáng ngời như sao xa của anh nhìn An Di khiến hai tai cô đỏ lựng.

Ngôn Hoa cất giọng trầm trầm bên tai, bờ môi xẹt qua vành tai An Di, giọng nói đầy mê hoặc: “Sau này không cho phép em hát cho người khác nghe. Càng không cho phép em khóc trước mặt người khác”

An Di bị khí thế của Ngôn Hoa làm cho hơi hoảng, cô gật đầu: “Dạ”

Đôi môi lành lạnh của Ngôn Hoa nhẹ nhàng đáp xuống bờ môi run rẩy của An Di, nụ hôn của anh dịu dàng như thể anh đang trân trọng tận hưởng vật báu mong manh dễ vỡ vậy, nhưng rồi anh cũng không thể kiềm chế bản thân, nụ hôn dần trở nên ngang ngược bá đáo, hung hãn chiếm đoạt sự ngọt ngào mềm mại của An Di, đến khi cánh hoa anh đào đỏ thắm của cô nhiễm đầy hơi thở của anh.

Anh rốt cục cũng lưu luyến rời khỏi môi cô, ngón tay thon dài bá đạo mang theo cái lạnh chậm rãi di chuyển từ chiếc cằm xuống xương quai xanh gợi cảm của cô, chiếc cổ nõn nà bị mấy sợi râu của anh xước qua nhoi nhói.

“A…” – An Di đột ngột kêu lên.

Động tác của Ngôn Hoa khựng lại: “Anh làm em đau” – An Di chỉ tay vào cằm Ngôn Hoa.

Ngôn Hoa sờ cằm mình rồi cười nhạt, cuối cùng anh cũng nhấc người khỏi người An Di, cô lại bắt đầu ngượng, nấp mình trong chăn.

Trải qua được một lúc không thấy động tĩnh gì, An Di hé đôi mắt nhìn ra ngoài, Ngôn Hoa đang cúi người bên chân giường, anh trải tấm thảm nhỏ ra đất, sau đó đứng dậy chồm người qua An Di lấy một chiếc gối đặt xuống chỗ thảm đó, cuối cùng là đi đến chỗ công tắc đèn.

“Tách”

Căn phòng chìm vào bóng tối tĩnh mịch, An Di nghe thấy tiếng bước chân Ngôn Hoa quay trở lại, lại nghe tiếng xột xoạt khó hiểu. Cô không biết Ngôn Hoa vừa cởi phăng chiếc áo của mình ra, anh thực không quen phải mặc đồ không vừa vặn với mình.

An Di vẫn chưa ngủ được, cô lí nhí hỏi Ngôn Hoa: “Sao… anh không ngủ trên giường?”

“Em muốn anh chen chúc với em trên đó à?” – Ngôn Hoa đáp lại bằng giọng mũi, An Di nghĩ có lẽ do anh đã buồn ngủ rồi.

“Anh sẽ bị lạnh đó” – Cô nói.

“Không lạnh”

An Di quả thật không nỡ lòng để anh ngủ như vậy, cô nằm sát ra mép giường, với tay tìm anh. Bàn tay cô chợt chạm đến tấm lưng trần lạnh đến rung người của Ngôn Hoa liền hốt hoảng giật lại. Lạnh như vậy vì sao anh không mặc áo chứ?

Ngôn Hoa lại cất giọng, lần này có thể cảm nhận được anh đã nén giọng xuống rất rất thấp: “Sao vậy?”

An Di run run: “Người anh lạnh quá”

“Ừ, anh đứng bên ngoài mất nửa tiếng bận sửa điện, sơ suýt một chút để cô gái của mình đi cướp tim người khác” – Giọng Ngôn Hoa chứa đựng ý cười.

An Di suy nghĩ gì đó rồi hà hơi vào hai bàn tay nhỏ sau đó lại thò tay xuống tìm Ngôn Hoa, chạm đến sự lạnh lẽo khiến trái tim cô ngứa ngáy khó chịu, cô từ từ xoa xoa tấm lưng của anh, muốn đem một chút ấm áp của mình truyền đến cho anh. Bàn tay nhỏ bỗng nhiên phát hiện ra được một lần lại một lần, hai vết chai nhỏ trên lưng Ngôn Hoa, chính là vết chai do hai viên đạn để lại, trên vai là do anh cứu người khác, trên lưng… là vì cô.

Ngôn Hoa bởi vì bản thân đang phải đè nén một cảm xúc bất thường do sự đụng chạm của An Di, giọng nói của anh ngày càng trầm xuống: “Em mau ngủ đi, ngày mai còn phải về trình diện gia đình nữa, nếu không thì anh không chắc An tiên sinh kia sẽ làm gì anh đâu.”

An Di mủi lòng, cố gắng nằm sát mép giường hết mức có thể, kéo nửa tấm chăn của mình xuống đất đắp cho Ngôn Hoa, anh cũng không nói gì, chỉ biết im lặng chấp thuận, anh biết chỉ có như vậy thì An Di mới chịu an tâm mà ngủ.

Màn đêm càng chìm sâu xuống, cái lạnh cũng càng lúc càng gắt gao bao phủ vạn vật, ai nấy cũng đều đã an phận ngủ say, giữa đêm khuya tĩnh lặng, chiếc giường nhỏ cũ kĩ phát ra một tiếng “kẹt”, thân hình mảnh khảnh của An Di lăn ùm xuống nằm đè trên người Ngôn Hoa làm cho anh giật mình thức giấc.

Cuối cùng cũng chịu không nổi con heo ngốc nghếch này rồi. Ngôn Hoa ngáy ngủ, mắt vẫn không tài nào mở nổi, vận sức nhấc An Di lên, anh leo lên giường, đặt An Di nằm yên vị trên người mình, nhẹ nhàng để cô gối đầu trên vòm ngực mình, hai tay anh vòng ra trước, ngáp dài một cái rồi ôm chặt lấy cô.

Cuối cùng lại vẫn phải chen chúc với em trên một chiếc giường nhỏ, đồ ngốc à, em luôn thành công giày vò anh.

[1] You Raise Me Up – Westlife

[2] Mặc (默) – Châu Kiệt Luân (“Mặc” là tên blog của Ngôn Hoa)

__________

Chọn tập
Bình luận