Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quấn Lấy Không Buông

Chương 73

Tác giả: Bán Hạ Lương Lương

Rõ ràng là cùng một người nướng.

Mà người đó còn cùng huyết thống với mình!

Huynh muội ruột đó!

Ruột thịt đó!

Công chúa ấm ức cắn một cái thật mạnh, tưởng tượng mình đang cắn nhị ca nhà mình.

Hoàn toàn vứt bỏ hình tượng thục nữ ăn nói nhỏ nhẹ vừa nãy.

Trên thực tế, ngay từ ngày đầu tiên, công chúa vẫn cố gắng duy trì phong phạm của một cô công chúa, nhưng sau đó nàng phát hiện ra rằng, vô dụng thôi.

Hắc Long không cần ăn, nhị ca nàng là đại kiếm sĩ cũng không cần ăn, nhưng mà nàng cần ăn đó.

Nàng là công chúa, lại không có duyên với chuyện luyện kiếm khiến con người ta mệt mỏi, nên rất cần thức ăn, nhưng trên người nàng ngoại trừ châu báu ra thì chẳng còn gì cả, ở nơi hoang vu thế này, châu báu… có thể ăn sao?

Đặc biệt là… nàng phát hiện không có ai quan tâm mình cả, Hắc Long không nói làm gì, sau khi gỡ châu báo xuống thì Hắc Long cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái, quan trọng là nhị ca nàng!

Mắt huynh ấy cứ dính lên người Hắc Long, không biết đang nghĩ gì mà cứ cười tủm tỉm.

Công chúa cắn thêm một miếng thịt nướng, nàng cũng nghi ngờ rốt cục ai mới là muội muội ruột của huynh ấy.

Trong tình huống đó mà còn giữ phong thái công chúa? Chờ người đến phục vụ ư?

… Đừng đùa nữa.

Chờ nhị ca nhớ tới nàng thì lúc đó nàng đã chết đói rồi.

Công chúa oán giận nghĩ thầm.

Bỗng nhiên nàng che miệng lại kêu lên.

Thịt vẫn còn nóng.

Nhìn miếng thịt còn nóng hôi hổi, nàng thổi thổi một lát, được rồi, nàng thừa nhận, mình không chết đói cũng là nhờ nhị ca.

Chàng trai cũng không để ý đến công chúa với vẻ mặt biến đổi xoành xoạch phía bên này, sau khi nướng thịt xong thì chàng dùng kiếm quạt quạt cho thịt nguội bớt rồi mới đẩy đến cho Hắc Long đang nằm đằng kia.

Mấy ngày nay, Hắc Long đã quen với việc này nên nó thè cái lưỡi cuốn lấy, mùi thịt bỗng chốc tràn ngập khoang miệng, đầu lưỡi cảm nhận được hương vị nhân gian.

Hắc Long thỏa mãn nheo mắt lại.

Nhìn chàng trai tiếp tục nướng, thịt dê tươi ngon, cả một con khá to, dài gần hai mét, nếu người không có sức lực thì có lẽ không thể nướng được.

Cái đuôi to của Hắc Long lắc lắc, tâm trạng kích động không sao nói được, nàng nghĩ nghĩ, đôi mắt bừng sáng, kêu lên một tiếng.

Chàng trai ngẩng đầu, nhận ra nàng đang kích động thì vui vẻ hỏi, “Sao thế…”

“Ngao…”

Hắn vừa mới ngẩng đầu, chợt biến sắc, chưa kịp phản ứng lại thì cả núi châu báu đã đổ ập lên người hắn.

Ầm ầm…

Công chúa ngồi ở phía xa mà há hốc mồm, nhìn cả núi châu báu chôn nhị ca mình đến đầu cũng không thấy đâu, làm miếng thịt nướng đang ăn mắc nghẹn ở cổ họng.

Trời ơi!

Oh my god!

Hắc Long nháy nháy mắt nhìn chàng trai bỗng nhiên biến mất tăm, cái đầu nghiêng nghiêng đầy ngơ ngác.

Một lát sau, chàng trai mới ló đầu ra khỏi núi châu báu, cái tay vẫn cầm chặt miếng thịt nướng, vẻ mặt mang theo nụ cười, hắn đưa tay lấy sợi dây chuyền trên đầu xuống, nhìn nụ cười mang theo lạnh lùng, “Ngoan nào, lần sau không cần cho nhiều thế.”

Châu báu lấp lánh ánh sáng, phản chiếu lên gương mặt hắn hiện lên vẻ lạnh lùng.

Hắc Long rụt cổ lại, nhưng nhìn hình ảnh trước mặt nàng lại không khống chế được trái tim mình bèn lè lưỡi liếm.

Chàng trai, “…”

Đầu lưỡi của Hắc Long cách chàng trai càng gần, liếm một cái lên mặt hắn làm cả người hắn lung lay, mém tí nữa bị cú liếm này làm cho ngã nhào.

Chờ sau khi Hắc Long thu lưỡi về, từ đầu đến chân hắn đều dính đầy nước bọt, giống như vừa mới tắm xong.

Beers: “…”

Công chúa, “…Ực!”

Chàng trai nhắm mắt lại, vuốt mớ tóc ướt sũng ngay ngắn lại, bất đắc dĩ lau lau cái mặt.

“Ngoan nào.”

Hắc Long nghe giọng điệu nuông chiều của hắn thì ánh mắt sáng bừng, nàng lè lười liếm thêm lần nữa.

“Được rồi, đừng quậy nữa ~”

“Ngao~”

“Ngoan nào, thịt sắp cháy rồi ~”

“Ngao ~”

“…”

Nhìn chàng trai dỗ tới dỗ lui, Hắc Long thì giống như một đứa trẻ không biết gì cứ liếm tới liếm lui…

… Tinh Nhan sắp phát điên, cái bản năng đáng chết này!

Cái cung phản xạ đáng chết này!

Điên mất thôi!

Công chúa giơ miếng thịt nướng lên, nàng dường như đã quên mất cách nhai mà trợn mắt há mồm nhìn nhị ca đang sáng lấp lánh bên kia, kinh hãi đến nấc cục.

Sau đó nhìn chàng trai đang dỗ dành con nít kia yên lặng ăn miếng thịt trên tay mình.

– – Đáng sợ quá đi thôi.

Sau khi ăn xong thịt nướng, tiếp theo chính là giờ ăn vặt của Hắc Long. Chàng trai đứng dậy, vỗ vỗ đầu Hắc Long, “Ta đi ra ngoài một chút.”

Mặc dù hắn không chê nước bọt của nàng, nhưng cả người dính dáp thật khó chịu, hắn phải tắm rửa mới được.

Hắc Long ngao một tiếng, dùng móng ngăn hắn lại, như không muốn để hắn đi.

Beers bất đắc dĩ nói, “Ta quay lại ngay mà.”

Hắc Long vẫn không chịu.

“Nghe lời nào ~”

“Ngao ~”

“Nhanh lắm…”

“Ngao…”

Hai người cứ giằng co, chàng trai gõ gõ lên mũi nàng, giọng điệu vô cùng chiều chuộng, “Rồng ngốc bám người!” Hắn cúi đầu nhìn quần áo dính dớp của mình, buồn rầu nở nụ cười, “Nói thế nào cũng không chịu nghe…”

Ánh mắt lại ẩn chứa ý cười, trông hắn có vẻ rất hài lòng.

Hình tượng thục nữ của công chúa vỡ tan tành, nàng ngẩng đầu trợn mắt nhìn trời.

– – Huynh có thể lớn tiếng thêm xíu được không!

Ít nhất thì cũng đừng để ý cười hiện lên đôi mắt chứ, đừng để người ta nhận ra sự nuông chiều trong đó chứ!

Đến khi trời sẩm tối, chàng trai mới quyết tâm, hung dữ nói, “Nghe lời!”

Sợ mình nặng lời, chậm rãi lấy ra một chuỗi hạt lắc lắc trước mặt nàng, “Ta quay lại ngay, ngươi chơi với châu báu một chút nhé.”

“Ngoan ~”

“Nhanh thôi…”

Hắc Long kêu lên một tiếng, ánh mắt nhanh chóng bị châu báu hấp dẫn, nàng bắt lấy sợi dây chuyền rồi chuyển sang núi châu báu trong động…

Nàng vui vẻ lộn một vòng rồi vùi đầu vào đó, mê mẩn cọ cọ mặt lên đó, ngốc nghếch kêu lên vài tiếng, trông nàng rất vui vẻ, như thể đã quên mất sự tồn tại của chàng trai.

Chàng trai còn chưa nói xong, “…”

Công chúa, “…”

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Công chúa ôm bụng nở nụ cười.

Này thì ra vẻ, này thì đắc ý, này thì khoe khoang trước mặt nàng.

Gì mà không nỡ buông hắn! Gì mà rồng bám người, nói sao cũng không nghe!

Ha ha ha ha ha thấy tự vả chưa!

Chàng trai lấy lại tinh thần, nhìn sang công chúa.

Nàng rụt cổ lại, ho khan một tiếng, tránh né ánh mắt của hắn, không dám cười nữa.

Hừ, lại uy hiếp nàng… có uy hiếp nàng cũng vô dụng thôi!

Oa oa! Đại ca cứu mạng! Nhị ca đáng sợ quá…

..

Tinh Nhan nghiêm mặt khống chế tay chân của mình, không được động đậy! Ngươi là người! Dừng lại mau! Con ngốc này! Mau dừng lại!

Sau đó… chả có tác dụng gì!

Hắc Long như phát điên, khóc lóc om sòm trên núi châu báu.

Chàng trai nhìn Hắc Long chơi đùa thì ngẩn ngơ một hồi, sau đó hừ hừ vài tiếng, “Tiểu bạch nhãn rồng!”*

*Nghĩa gốc là Bạch nhãn lang: chỉ những người vong ân phụ nghĩa, nhưng ở đây Tinh Nhan là rồng, cho nên… =)))

Bình luận