Qúy Tiểu Yến 4 tuổi đang ngồi trước cửa nhà suy nghĩ về nhân sinh.
Ví dụ, nhóc béo cùng họ với ba cậu ấy nhưng tại sao cậu lại lấy họ mẹ?
— tuy rằng cậu rất vui.
Ví dụ như, nhà nhóc béo đều là mẹ cậu ấy nấu cơm, tại sao nhà cậu lại là do ba nấu?
— mẹ nhóc chưa bao giờ xuống bếp cả.
Lại ví dụ, nhóc béo chưa bao giờ nhìn thấy ba mình đỏ mặt, thế nhưng ba của cậu cứ luôn đỏ mặt.
— mẹ cậu sờ sờ một chút là lỗ tai ba cậu ửng đỏ.
Lại ví dụ tiếp, nhóc béo được ngủ chung với ba mẹ, nhưng ba cậu suốt ngày túm cậu ra khỏi phòng.
— lấy lí do là cậu đái dầm.
Cậu nhóc thở dài một hơi, người lớn thích nói dối ghê.
qwq, phiền quá, thế giới người lớn thật khó hiểu!
Ba còn không cho cậu ăn kẹo mút nữa chứ.
Ông mặt trời lên cao, cậu nhóc béo đứng dậy chạy vào phòng.
Chắc mẹ đã dậy rồi, cậu muốn tặng mẹ một nụ hôn!
Đúng rồi, hôn rồi sẽ không thấy phiền nữa ~
…
Mọi người đều nói, Qúy Yến từ lúc sinh ra đã định là người thắng cuộc.
Tất cả tài sản của nhà họ Qúy và ba cậu đều thuộc về cậu.
Nhưng chỉ là nghe nói.
Ba cậu không hề ham muốn quyền lực, không đúng, nói đúng hơn là chỉ hận không thể giao công ty cho cậu sớm một tí.
Qúy Yến lại nghĩ rằng, đời này cậu là người thắng cuộc là do có được ba mẹ tốt nhất trên đời.
Từ trước đến nay, bọn họ nuôi nấng dạy dỗ cậu không hề giả tạo…tuy rằng lúc nào cũng khoe khoang tình cảm trước mặt cậu.
Đến khi cậu dần lớn lên, đến khi bác sĩ nói rằng ba cậu bị bệnh nặng, nhưng ông ấy vẫn cố gắng chống đỡ.
Đến một ngày kia, hai người họ cùng rời đi.
Đến khi cậu đọc được nhật kí của ba.
— Nhan Nhan chỉ thích ăn đồ tôi nấu, tôi đi rồi thì ai sẽ nấu cho cô ấy…
Cậu có thể nhận ra sự dị dàng từ trong câu chữ. Trong giây phút ấy, Qúy Yến đột nhiên cảm thấy cậu không phải là người thắng cuộc.
Ba mẹ cậu mới là người thắng.
Bọn họ có được được nhau, đó chính là điều tuyệt vời nhất trên đời này, chưa bao giờ mất đi.
….Đường phân cách tuyến…
Bên ngoài cửa sổ, mọi vật vẫn còn chìm trong đêm tối.
Ánh trăng sáng ngời xuyên qua cửa sổ soi sáng cả căn phòng.
Người nằm trên giường run rẩy đôi mi.
Khi chuẩn bị mở mắt, động tác tay phải như đang nắm tay ai, cô động đậy như muốn nắm chặt lấy nó.
Tinh Nhan mở mắt ra, mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Cô rất ít khi có cảm giác này, nhưng bây giờ nó cứ xuất hiện khiến cô không cách nào bỏ qua.
Tinh Nhan ngồi trên giường một lát, chưa nghĩ được gì, cô bỗng nhiên mở miệng, “Điểm Điểm, tôi có thể đến thế giới tiếp theo ngay bây giờ được không?”
Một lát sau, bao lì xì của Tấn Giang mới hiện ra.
Nó thở dài, “…Ngủ một giấc đã.”
Nếu lúc này có người nghe thấy, sẽ nhận ra giọng nói của quả cầu trắng ấy dịu dàng thế nào.
Tinh Nhan giật mình, lại nằm xuống giường.
Nhìn cô lăn qua lộn lại không ngủ được, ở một nơi không ai chú ý đến, quả cầu trắng phát ra một luồng ánh sáng nhạt chiếu lên người cô.
Cảm giác trống rỗng chậm rãi biến mất, Tinh Nhan ôm lấy gấu bông bên cạnh chìm vào giấc ngủ…
..
Sáng hôm sau, lúc ăn sáng thì cảm giác ấy lại đến.
Không đợi Tinh Nhan nhíu mày, lì xì Tấn Giang đã hiện ra dời sự chú ý của cô.
“Thế giới tiếp theo là giới tu tiên, cấp độ hơi cao chút, cô hãy chuẩn bị đồ sẵn đi…”
“Ừ.” Tinh Nhan không để mình suy nghĩ nhiều, ăn được một nửa thì ngừng, rửa tay xong lại hỏi, “Lần này tôi được tặng gì?”
Nghe cô hỏi, màn hình trước mặt chậm rãi thay đổi, hiện lên một biểu tượng, “Là chư thiên thần phù.”
“Chư thiên thần phù là gì?”
Chưa nói xong cô đã ấn mở biểu tượng trước mặt, rõ ràng cô không muốn nghe trả lời, nhưng ngoài ý muốn, giọng nói dịu dàng lại vang lên.
“Bình thường phần thưởng sẽ tự động phối hợp, năng lượng của cô đủ để nhập vào phần thưởng mới, hệ thống sẽ hợp năng lượng của cô và phần thưởng tương xứng với nhau.
“Vậy thì trong nhóm phần thưởng này đều là người đến từ thế giới Chư thiên, trong ấy đều sử dụng mấy cái bùa này.”
Tinh Nhan sửng sốt, ánh mắt cong lên như cười như không, “Cậu đang nhắc nhở tôi đấy à.”
Tuy nói thế nhưng Tinh Nhan cũng yên lòng được phần nào.
Qủa cầu xoay xoay, “Tôi là…hệ thống của cô, đây là chuyện tôi phải làm.”
Nó nói tiếp, “Trong đây có ghi, bùa cần phải có chu sa, nhưng thực tế bùa của bọn họ cần rất nhiều thảo dược, mấy loại thảo dược trên thế giới này ở chỗ bọn họ lại rất khan hiếm, ví dụ như…”
Tinh Nhan không hỏi nó vì sao lần trước không nói với cô mấy cái này, cô chỉ gật đầu rồi lấy điện thoại đặt mua vài loại thảo dược, bấm vào phần thưởng làm mấy chuyện cần làm.
Mặc kệ là thật hay giả, hay có mục đích gì, bây giờ linh hồn của cô đều dựa vào hệ thống mà duy trì, không đủ sức để phản kháng.
Lúc này cô không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì.
…
Cảm giác quen thuộc lại xuất hiện.
Tinh Nhan chuẩn bị tiếp nhận ký ức.
Ký ức lần này thật tối tăm.
Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, tu tiên là một con đường cô độc, cũng là một con đường đầy gian nan.
Tam thiên đại thế giới, vô số tiểu thế giới.*
*Một câu trong Phật pháp, trong đó nói, hệ mặt trời mặt trăng là một tiểu thế giới, một ngàn tiểu thế giới gộp lại là tiểu thiên thế giới, 1000 tiểu thiên thế giới = 1 trung thiên thế giới, 1000 trung thiên thế giới = 1 đại thiên thế giới.
Thế giới Vân Thủy là một trong 1 đại thế giới, mấy ngàn năm trước đã từng có vô số đại năng phi thăng, cảnh tượng phồn thịnh không cần phải nói tới.
Đó là chuyện thật lâu về trước.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, con đường thông thiên với đại thế giới Vân Thủy bỗng nhiên bị đóng lại, từ đó về sau không còn ai có thể phi thăng nữa, thậm chí những mối liên hệ giữa những đã từng phi thăng với hậu duệ đời sau cũng bị đứt đoạn.
Bây giờ, tiên giới và ma giới cuối cùng đã liên hệ với người của thế giới Vân Thủy.
Đại thế giới Vân Thủy đã biết được nguyên nhân tại sao con đường thông thiên bị đóng lại.
Mấy ngàn năm trước, chân ma xuất thế, vạn ma thuần phục khiến sinh linh đồ thán.
Hai thế giới tiên và phật cùng nhau ra sức phong ấn, nhưng ngờ đâu chân ma quá xảo quyệt, hóa thành một vạn chân ma len vào các giới.
Mọi người đã tìm được 9999 chân ma chỉ còn một chân ma còn lại thì không sao tìm thấy được.
Tiểu chân ma dù yếu ớt nhưng năng lực ẩn nấp rất mạnh, khả năng phục hồi rất đáng sợ, dường như lúc nào cũng cần hấp thu ma lực, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ biến lại thành chân ma như cũ.
Đến khi mọi người phát hiện sự kì lạ ở thế giới Vân Thủy.
Chân ma vứt bỏ tu vi và cơ thể để bao lấy thế giới Vân Thủy, loại chân ma này hấp thu thất tình lục dục của con người để sống. Mỗi người đều có tình cảm, cảm xúc. Tình cảm sinh ra ở tu vi càng cao thì càng có lợi cho hắn, đó chính là thần và phật.
Hắn tận dụng mọi thứ để thiết lập kết giới đương nhiên sẽ không giống với bình thường.
Không phải không thể phá từ bên ngoài, nhưng đến giờ chân ma vẫn không có suy nghĩ gì về nhân quả, một khi bị phá vỡ từ phía bên ngoài mà không đúng thời cơ, chân ma thức tỉnh sẽ hấp thu thế giới Vân Thủy và các thế giới xung quanh mà sống lại.
Tiên Phật e ngại nhân quả, mà nhân quả của những thế giới khác không có ai có thể tiếp nhận.
Hơn nữa, không ai cam đoan được chân ma có thể tiếp tục phân thân thành 1 vạn chân ma nữa hay không.
Để giải quyết cục diện này chỉ có một cách duy nhất.
Chính là khi chân ma chưa thức tỉnh, để một người làm cơ thể mẹ rồi phong ấn lại.
Sau khi chân ma bị tiêu diệt, phong ấn của thế giới Vân Thủy sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Thế giới luôn có ý chí của bản thân, sau khi bị phong ấn nhiều năm sẽ chọn ra người đại diện cho ý chí của mình, chính là thiên mệnh chi tử sẽ phá hư kế hoạch thức tỉnh của chân ma.
…
Trong thế giới này, Tinh Nhan chính là cơ thể mẹ của chân ma.
Ai cũng nghĩ chân ma sẽ nhập vào nam nhân nhưng chân ma cũng không biết, có lẽ là do sinh tồn sau này của nàng chiến thắng được thời gian.
Trong câu chuyện này, từ đầu đến cuối nàng là nhân vật phản diện.
Nàng và nữ chính ở cùng một thôn nhỏ trong núi. Một ngày kia, có một ma tu đi ngang thấy cơ thể cực âm của nữ chính nên xuống tay sát hại cả làng, truy đuổi nữ chính đang chạy trốn.
Không may là, nàng chính là con gái của một người phụ nữ bị sưu hồn.
Trong quá trình ấy, ma tu phát hiện cơ thể của vạn ma liền hưng phấn mà đem nàng đi, thể chất này nếu bồi dưỡng từ nhỏ thì sau này có thể lợi dụng được.
Lúc tìm kiếm nữ chính thì nàng ta đã tìm được cuộc gặp gỡ đầu tiên trong cuộc đời của mình.
—Sư phụ của nàng ta.
Ma tu đã thất bại.
Cố gắng xóa đi ký ức của nàng, sau đó mỗi ngày bồi dưỡng, ma tu là một thiếu chủ, người ngoài nhìn vào, nàng chính là đồ đệ duy nhất của thiếu chủ.
Người ngoài nhìn vào, biết bao nhiêu loại thảo dược trân quý đều được chế thành thuốc bồi bổ cho nàng là minh chứng thiếu chủ tốt với nàng ra sao. Nhưng không ai biết rằng, lúc ngâm thuốc có hại cho cơ thể nàng ra sao, nàng đã đau đớn thế nào.
Hấp thu thân thể vạn ma, có lẽ là muốn luyện nàng thành thuốc. Qúa trình đó vô cùng thuận lợi.
Nhưng nàng chịu đựng.
Nàng được thiếu chủ nuông chiều từ nhỏ, nàng không thể hoài nghi hắn, hơn nữa tu vi của nàng tăng lên rất nhanh, cơ thể nàng đã trở nên trong lắng, đạt đến cảnh giới hấp thu tiêu chuẩn.
Lúc hấp thu, nguyên chủ hoàn toàn không hề phòng bị, nhưng hai người không hề biết, nguyên chủ mỗi lúc mỗi nơi hấp thu ma khí, không phỉa vì có thân thể vạn ma mà bởi vì chân ma.
Thiếu chủ chết đi, nguyên chủ lớn lên sau một đêm, tính cách hoàn toàn thay đổi.
…
Sau đó, nàng lại trở thành thiếu chủ Tinh Ma cung.
Nữ chính sau khi học xong thì xuống núi để báo thù cho gia đình, ẩn núp vào ma vực thì gặp được nam chính – thiếu chủ Nguyệt ma cung, rồi nảy sinh tình cảm.
Sau đó cảnh giới bí mật được mở ra, sư phụ nữ chính bị trọng thương, cần một cần một vị thuốc trong đó, nữ chính và nguyên chủ không đội trời chung, nữ chính lại muốn cướp đoạt dược liệu của nguyên chủ, trong trận đánh đó tính khí nguyên chủ bộc lộ.
Nam nữ chính chịu bao nhiêu khổ cực thì làm sao có thể từ bỏ ý đồ?
Đánh nhau khắp nơi, cuối cùng bí mật nguyên chủ mang cơ thể chân ma bị nữ chính công bố khắp thiên hạ.
Quân tử chính đạo cho rằng, vì thiên hạ chúng sinh mà nàng phải bị phong ấn vĩnh viễn trong lửa.
Từng phút từng giây, linh hồn và ma khí bị chân hỏa thiêu rụi.
Nhờ phong ấn nàng mà nam nữ chính đạt được công đức phi thăng lên trời.
Nguyên chủ không cam lòng, nàng căm hận.
Tất cả đều là ngụy quân tử, chỉ vì cái “có thể” chưa xảy ra mà ra tay phong ấn nàng, dựa vào đâu chứ?
Nguyện vọng của nàng chính là khiến tất cả mọi người có liên quan phải trả giá, chính là chân ma.
…
Chưa mở mắt, cảm giác gân mạch bị đứt khiến nàng rên ra tiếng.
Nàng mở mắt ra, co quắp lại, đầu lưỡi như bị cắn nát, đau muốn chết đi sống lại, bên tai thấp thoáng có tiếng nói, “Được lắm, hôm nay có thể rồi.”
Hôm sau tỉnh lại, nàng mới phát hiện ra, lần này nàng xuyên qua câu chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
Vẫn giữ được ký ức của nguyên chủ, nhưng đau đớn ngày hôm qua Tinh Nhan có thể cảm nhận được.
Ngoài dự đoán của nàng chính là, hôm sau khi mình đang ngâm thuốc thì được nói chuyện với Điểm Điểm, cần phải thống nhất dược liêu và công pháp nàng nhận được.
Nàng nhận được công pháp kia khi lấy được quyển công pháp của những linh hồn, tên là Phượng Niết.
Mặc kệ giống nhau thế nào, cũng không quan tâm Điểm Điểm vì sao lại biết, hay là phần thưởng đạt được không được sử dụng ở thế giới khác nhưng vì sao Điểm Điểm lại xuất hiện…
Chuyện đầu tiên Tinh Nhan làm chính là mở bản công pháp kia ra.
Chữ cái màu vàng lần lượt đi vào đầu cô, hóa thành một bộ công pháp, điều kỳ lạ là cô lại hiểu nó.
Phượng Niết có lẽ có quan hệ với tộc Phượng Hoàng, có điểm chung là 9 lần chuyển, mỗi một lần chuyển là một lần niết bàn, nhằm vào công pháp của linh hồn, trước khi chuyển cũng cần dược liệu để trợ giúp.
Đau đớn càng lúc càng kịch liệt, đặt biệt là sau khi nàng khởi động công pháp, linh hồn giống như bị xé rách.
“Cố gắng lên.” Lúc nàng sắp ngất đi, ở bên tai vang lên một giọng nói dịu dàng, “Nếu mà ngất đi coi như thành công cốc.”
Mơ mơ màng màng, Tinh Nhan cắn chặt cánh tay.
Một ngày trôi qua, đến khi nàng hoàn thành được vòng chuyển thứ nhất, nước thuốc mất hết tác dụng.
Khung cảnh bỗng nhiên biến đổi.
Tinh Nhan lại mở mắt ra lần nữa.
Trước mặt có một nam nhân mặc đồ đen đang ôm một nữ nhân trong lòng, hắn lau vết máu bên miệng, nở một nụ cười lạnh lẽo, “Thế này xem ra thiếu chủ không chừa cho chút mặt mũi?”
Tinh Nhan đã biết đây là đâu.
Đây là lúc nam nữ chính và nguyên chủ bắt đầu xung đột.
Đấy là hành trình ở bí cảnh.
Tinh Nhan thở hổn hển, cảm giác ở miệng có vị ngọt, phun ra một ngụm máu.
Nàng theo thói quen liếm vết máu ở môi, mỉm cười, “Đương nhiên là không rồi…”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng khi người khác nghe thấy cảm giác vô cùng quỷ dị.
Vừa dứt lời, âm thanh “đing đang” lại vang lên, tầng lớp ảo ảnh hiện ra, pháp bảo nhuốm đầy vị máu đánh mạnh sang đây, nam chính cũng không ngồi yên, ôm nữ chính tránh được một chiêu.
Tinh Nhan chậm rãi lau khóe môi, nhìn vết máu đỏ trong lòng bàn tay mà bật cười.
Trong hai năm ốm đau kia, cơ thể cô đã sớm quen với việc hộc máu, nhưng vấn đề ở đây là, cô không có thói quen chém giết, sát chiêu của cô chỉ là phù chú thôi.
Nam nữ chính không biết sao ngã xụi xuống đất.
Nam chính lạnh lẽo nhìn Tinh Nhan, che chở người trong lòng, không nói nên lời.
Tinh Nhan cong khóe mắt, chậm rãi lau đi vết máu trong lòng bàn tay, bỗng nhiên muốn hát một bài.
Đôi mắt nàng hiện lên cảm xúc khó nói, nhưng không hề chần chờ, nàng hạ tầm mắt, giật giật ngón tay, sương mù lại hiện lên một lần nữa.
Chém thẳng về phía hai người đang nằm dưới đất kia.
Khóe mắt nam chính rách một đường.
***
Editor bán than: Cái thế giới này nó vừa nhiều chữ mà lại vừa nhiều chương. Nó là TG dài nhất cả bộ đấy các bác:((. Mị không có kinh nghiệm làm tu tiên nên các bác thông cảm ạ <3