Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quấn Lấy Không Buông

Chương 31

Tác giả: Bán Hạ Lương Lương

Thịnh Ngự tiến lại gần.

Là phần kế hoạch đạp đổ nhà họ Thịnh.

Thịnh Ngự biết ông muốn xem anh phản ứng thế nào.

Ba Qúy không phải để anh lựa chọn giữa nhà họ Thịnh và Nhan Nhan, đây không phải là kế hoạch sống chết với nhau, chỉ vì Tinh Nhan chịu thiệt nhiều như thế, cảnh cáo nhà họ Thịnh là chuyện đương nhiên. Thương trường cũng như chiến trường.

Thịnh Ngự cầm bút lên, bỗng nhiên viết thêm vài nét lên bản kế hoạch.

Ba Qúy tròn mắt, ngẩng đầu nhìn anh.

“Đây là…”

Chuyện này đối với nhà họ Qúy rất có lợi, nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng đối với nhà họ Thịnh, sợ là…

Ba Qúy không biết rằng, anh là người muốn hủy diệt nhà họ Thịnh hơn ai hết.

Anh không cần ba Qúy giúp đỡ…mấy năm nay anh không hề ngồi im, là đàn ông thì phải tự mình ra tay, nhưng nếu anh làm thế này thì sẽ có lợi cho nhà họ Qúy hơn.

Tình hình của nhà họ Thịnh không ổn định, ông bà ngoại là dòng dõi thư hương, đồ gia truyền đều bị bán đi, đồ cưới của mẹ bán hết cũng không chống nổi Thịnh Thế.

Sau đó, ông Thịnh lại dắt kẻ thứ ba và đứa con trai chỉ nhỏ hơn anh vài tháng về nhà, mẹ anh vì tức giận mà đổ bệnh nằm liệt giường, cuối cùng không qua nỗi. Ông Thịnh lại giao Thịnh Thế lại cho Thịnh Lê.

Trước khi mẹ anh qua đời, bà ấy bảo anh hãy hủy diệt Thịnh Thế.

Đối với bà, đó là chuyện bi ai nhất cuộc đời mình.

Lúc hai người xuống lầu, Tinh Nhan vừa nhìn liền nhận ra, ba Qúy đã chấp nhận Thịnh Ngự.

Về chuyện bọn họ đã nói những gì thì nó không nằm trong phạm vi lo lắng của công chúa nhỏ.

Trước đây Thịnh Lê có ba Qúy giúp đỡ, thiếu chút nữa đã giữ vững Thịnh Thế, có thể nhận thấy người đàn ông của cô đã chuẩn bị đầy đủ thế nào, bây giờ tình thế xoay ngược, ba Qúy đã đứng về phía anh…

Tinh Nhan cong môi nở nụ cười.

“Để con giúp.”

Thịnh Ngự thấy mẹ Qúy vào phòng bếp bèn đứng dậy đi theo.

Nói xong anh liền ngẩn người, bất ngờ với những gì mình vừa nói.

Rõ ràng trước đây anh chưa từng xuống phòng bếp, nhưng anh lại có cảm giác rất kỳ lạ, giống như mấy đồ trong phòng bếp anh đã từng cầm qua.

Ba người nhà họ Qúy há hốc mồm.

“Không cần, không cần đâu.”

Mẹ Qúy lấy lại tinh thần, mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc.

Có tâm như thế là tốt rồi.

Nhìn Thịnh Ngự không phải là người có thể bước vào phòng bếp.

Ba Qúy đã chấp nhận Thịnh Ngự thì sẽ không làm khó anh, “Đến đây nào…”

Tinh Nhan lại kéo anh đến.

“Để ảnh làm đi.” Cô bỗng có linh cảm khó hiểu, kiêu ngạo nói, “Anh ấy nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc!”

Giống như cô đã nếm qua vô số lần, Tinh Nhan hất cằm, vẻ mặt đầy đắc ý.

Người đàn ông mím môi, vẻ mặt dịu dàng.

“Thế nào, thế nào!” Tinh Nhan chờ mong nhìn ba Qúy, “Ngon không ba?”

Tuy là câu nghi vấn, nhưng nét mặt của cô đã thể hiện sự khẳng định.

Ba Qúy không vui, gương mặt béo múp nhăn nhó, hừ một tiếng, dối lòng nói, “Bình thường thôi.”

Tinh Nhan nếm thử, “Có đâu ba, ngon mà.”

Ánh mắt Thịnh Ngự dịu dàng hẳn, gắp bỏ vào chén món cô ưa thích.

Bỗng nhiên ba Qúy thấy Thịnh Ngự thật ngứa mắt.

Ánh mắt như chứa ngàn lưỡi dao.

Mẹ Qúy chỉ bất đắc dĩ cười cười suốt buổi.

Trên bàn cơm mọi người cười nói, ngập tràn ấm áp.

Hai người đàn ông đối với người nhà vô cùng ấm áp, nhưng bên ngoài lại khác hẳn, ví dụ như chuyện của nhà họ Thịnh.

Mạnh mẽ, quyết liệt, vô cùng dứt khoát.

Thịnh Lê định sáng hôm sau sẽ mời bác sĩ đến khám cho Liễu Nguyệt Nguyệt, anh ta vẫn lo Liễu Nguyệt Nguyệt mang thai.

Nhưng sáng ngày hôm sau, mọi chuyện đều thay đổi.

— Cứ như mọi chuyện đều dồn vào một lúc.

— Nhà họ Qúy đột nhiên gây khó dễ nhà họ Thịnh.

Lần này không những dựa vào dư luận mà còn dựa vào bằng chứng.

Không biết truyền thông nhận được tin từ đâu, hạng mục Thịnh Thế đầu tư dạo gần đây xảy ra chuyện, tài chính trục trặc, hạng mục lần này còn bị vạch ra rằng là hàng nhái và trốn thuế.

Mấy bữa nay từng chuyện từng chuyện đều được đưa ra ánh sáng, khiến mọi người mất cảm tình với nhà họ Thịnh, hơn nữa chuyện hàng nhái lần này…

Nước có thể dâng thuyền lên cũng có thể làm lật thuyền, sự tín nhiệm của mọi người là điều quan trojgn nhất, giống như sự kiện tập đoàn sữa lâu đời trong nước – Tứ Lộc…*

*Năm 2008, tập đoàn sữa Tam Lộc bị phát hiện sữa có trộn lẫn chất melamine gây ảnh hưởng đến sức khỏe trẻ em. Vì bản gốc tác giả để là Tứ Lộc nên mình sẽ để là Tứ Lộc.

Nhà họ Thịnh gấp rút làm sáng tỏ, bộ phận xã hội vô cùng bật rộn, đoàn luật sư bắt đầu chạy cong đít, nhưng mấy chuyện kia đều là sự thật.

Nhà họ Qúy đứng sau mọi chuyện.

Chuyện này khiến mọi thủ đoạn của bọn họ trở thành công cốc, trong phút chốc, Thịnh Thế trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích.

Cùng lúc đó, từ đâu xuất hiện một công ty nhỏ, mọi sự chú ý của Thịnh gia đều đặt trên nhà họ Qúy nên không ai thèm để ý đến,

Công ty nhỏ kia thành lập chưa được vài năm, tuy phát triển khá tốt nhưng so với quái vật Thịnh Thế thì chả là gì.

Nhưng không ngờ rằng, vài ngày sau bọn họ phát hiện ra rằng, so với nhà họ Qúy thì mối uy hiếp lớn nhất của nhà họ Thịnh lại là cái công ty nhỏ mà mọi từng xem thường.

Thịnh Thế tuy bao gồm rất nhiều ngành nghề, nhưng suy cho cùng, điện tử mới là nền móng phát triển của bọn họ.

Lúc trước ông Thịnh nắm quyền hành, nhà họ Thịnh tuy vẫn chống đỡ được, nhưng kỹ thuật vẫn không có phát triển nhiều, khoa học kỹ thuật nếu không tiến ắt sẽ lùi, vốn dĩ còn đang đứng đầu thì bây giờ đã không được như trước.

Bọn họ đều dựa vào nhãn hàng lâu đời mà trụ đến bây giờ.

Thịnh Lê có tầm nhìn xa, có lẽ vài năm nữa Thịnh Thế sẽ phát triển trở lại, nhưng thời điểm này lại cố tình xảy ra chuyện.

Hình tượng nhà họ Thịnh ngày càng xấu, mà công ty nhỏ này lại kinh doanh mặt hàng điện tử.

Cố tình…

— Khoa học kỹ thuật của bọn họ dẫn đầu không chỉ một bậc.

Tin tức của bọn họ cứ ùn ùn kéo đến, trực tiếp đánh một cú vào nhà họ Thịnh.

Lúc này, nhà họ Thịnh có thể nói là sóng to gió lớn cả trong lẫn ngoài.

Không ít thế lực đối địch trước kia, kể cả những đối tác làm ăn bắt đầu chờ đợi, nhà họ Thịnh là một cái bánh thơm ngon, một hai nhà ăn không hết, từng người từng người đều đang chờ đợi xẻ được một miếng.

Ông Thịnh rụng gần hết tóc.

Bà Thịnh dường như biến nhà họ Qúy thành nhà mình, mỗi sáng đều chạy đến, khóc lóc kể lể bày đủ trò.

Lúc này còn ai rảnh mà quan tâm Liễu Nguyệt Nguyệt trong tù chứ.

Thịnh Lê có nghĩ tới, nhưng mỗi ngày đều bận tối tăm mặt mày, có tâm mà vô lực.

Vốn dĩ đoàn luật sư nhà họ Thịnh nhiệt tình tìm cách bảo lãnh cho cô ta, rồi sau đó từng người rút về hết.

Liễu Nguyệt Nguyệt là người không chịu được khổ.

Trong trại tạm giam, lúc vào phải kiểm tra, quần áo phải cởi hết, lấy cọng kim loại trong áo ngực ra, ngay cả quần cũng không được kéo dây kéo, mấy trình tự này bởi vì lúc ấy có Thịnh Lê ở đây nên cô ta không được nếm thử.

Lúc đầu nhà họ Thịnh chưa gặp chuyện, cô ta được chăm sóc đặc biệt, không nói đến chuyện ăn uống, phòng ở cũng chỉ có một mình cô ta chứ không phải một phòng tám người như bây giờ.

Ngoại trừ mỗi ngày được hóng gió ở một cái sân nhỏ, cô ta như con chim bị bỏ vào lồng, cảm thấy vô cùng ngột ngạt, trừ đó ra thì cũng không có chuyện gì.

Nhưng nhà họ Thịnh xem ra sắp đổ rồi.

Hết thảy đều thay đổi.

Thức ăn thua xa so với lúc trước.

Phòng giam chuyển sang phòng tám người.

Vốn dĩ không cần chấp hành kỷ luật thì giờ đây đã có người đến kiểm tra.

Sự chăm sóc đặc biệt của cô khiến biết bao nhiêu người trong trại giam ngứa mắt.

Bây giờ cô ta thất thế, đương nhiên có nhiều người vui mừng.

Bao nhiêu trò khi dễ đều được đem ra thì khỏi phải nói.

Thậm chí thỉnh thoảng cô ta lại đau bụng.

Thịnh Lê vẫn nhớ Liễu Nguyệt Nguyệt.

Chờ anh ta hết bận đến thăm Liễu Nguyệt Nguyệt thì suýt nữa không nhận ra cô ta.

Có thể mê hoặc Thịnh Lê, Liễu Nguyệt Nguyệt đương nhiên có mặt hơn người.

Đôi mắt và nước da là hai điểm cộng của cô ta. Bây giờ da cô ta vừa khô vừa vàng, dọa Thịnh Lê nhảy dựng.

Nhưng Thịnh Lê vẫn còn yêu.

Liễu Nguyệt Nguyệt tuôn trào nước mắt.

Thịnh Lê vội vàng ôm cô ta an ủi, bảo cô ta chờ một chút, phân tích tình huống nhà họ Thịnh hiện nay cho Liễu Nguyệt Nguyệt nghe, bảo rằng chờ một chút…

Lúc về nhà, Thịnh Lê chuẩn bị tìm vài luật sư đi lo chuyện bảo lãnh cho Liễu Nguyệt Nguyệt.

Anh ta sẽ không để Nguyệt Nguyệt chịu oan ức.

Bà Thịnh muốn sứt đầu mẻ trán nên không đồng ý. Thịnh Lê nhớ đến phản ứng của Liễu Nguyệt Nguyệt lúc trước nên nói với bà Thịnh rằng có lẽ Liễu Nguyệt Nguyệt có thai con của anh ta.

Bà Thịnh giật mình, cắn răng để luật sư đi làm thủ tục, nhưng với tình huống hiện tại của nhà họ Thịnh, e là khó để bác sĩ đến khám, phải để luật sư đi thương lượng.

Nhưng không mất bao lâu.

Vừa hay.

Một cọng rơm đè chết con lạc đà, mọi chuyện cố tình xảy ra vào mấy ngày này.

— Chính phủ bỗng nhiên đưa ra thông báo.

Trong kịch bản trước đó, nhà họ Qúy giúp Thịnh Lê, đầu tư hạng mục này nên người hứng đao chính là nhà họ Qúy.

Mà hiện giờ, người nhận đao này chính là nhà họ Thịnh.

Ở trước mặt chính phủ, không có ai dám xưng là quái vật cả.

Thủ đoạn của chính phủ, và cả sự mong đợi giẫm đạp lên của các ông lớn.

Chỉ trong một buổi tối, nhà họ Thịnh ầm ầm sụp đổ.

Bà Thịnh như mất lí trí.

Trước giờ bà ta bám vào ông Thịnh chả phải vì tiền hay sao?

Biết rõ tìm luật sự giúp Liễu Nguyệt Nguyệt cung vô dụng nhưng bà vẫn không kiềm chế được bản thân.

Đặc biệt là biết Liễu Nguyệt Nguyệt không mai thai, mà đứa con mà con trai bà luôn mong ngóng đã bị Liễu Nguyệt Nguyệt phán tử hình.

Dường như bà ta đã điên rồi, cuối cùng lại lấy tiền mà bà ta đã tích góp đưa cho người trong trại giam để “chiếu cố” Liễu Nguyệt Nguyệt.

Tác giả có lời muốn nói:

Thế giới tiếp theo.

Tiểu hòa thượng hoảng sợ nhìn nữ ma đầu bên cạnh sư thúc của mình, “Sư thúc tổ, người đang làm gì thế?”

Hòa thượng tuấn tú lạnh nhạt đáp, “Chúng sinh ngang hàng, ta đang phổ độ chúng sinh.”

Tiểu hòa thượng tin tưởng.

Mãi đến về sau.

Tiểu hòa thượng nhìn mọi người đứng đối mặt với sư thúc tổ, cậu vẫn không hiểu.

Hòa thượng cúi đầu niệm phật, mỉm cười, “Nàng ấy là chúng sinh của ta.”

Editor có lời muốn nói:

Mình sắp đào hố mới. Thể loại thanh xuân vườn trường, CP: sinh viên trường múa x Sinh viên kiến trúc aka thành viên đội bóng đá.

Có sủng không hả?

Cứ đi theo mị thì có kẹo ăn =]]

Bình luận