Trông ông Qúy ôn hòa, điềm đạm là thế nhưng thật ra là một người làm việc vô cùng mạnh mẽ.
Lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, nếu tác phong làm việc của ông mà yếu đuối thì bà Qúy chắc cũng đã bán của hồi môn như bà Thịnh rồi.
Vừa bảo từ hôn, ngày hôm sau ông lập tức qua nhà họ Thịnh trả lại sính lễ.
Bà Thịnh tức đến nỗi ném vỡ một cái ly.
Khi lấy lại tinh thần, bà nhịn cơn giận xuống, hoang mang vội vàng chạy đến nhà họ Qúy.
“Bà sui à, sao sáng nay ông sui lại mang trả sính lễ thế?”
Bà Thịnh cầm sính lễ ngồi xuống sofa, “A Lê đã làm gì khiến Nhan Nhan tức giận ư?”
Ông Qúy đã đi làm, thấy bà Qúy không nói gì, bà ta không hề ngại ngùng, nói tiếp, “Đừng lo, về nhà tôi sẽ dạy lại nó.”
“Thằng nhóc này cũng thật là, hai ngày trước nó còn bảo tôi đối xử tốt với Nhan Nhan một chút, nó không muốn xảy ra chuyện mẹ chồng nàng dâu, thế mà hôm nay lại khiến Nhan Nhan giận dỗi.”
Nói xong bà ta bật cười, giống như đang nhớ lại tình cảnh lúc ấy.
“A! Nhan Nhan đến đây con! Nhanh nào!”
Bà ta lắc lắc đầu, vừa thấy Nhan Nhan từ trên lầu bước xuống liền tỏ vẻ yêu thương.
“Bà sui, bà nói xem, Nhan Nhan chúng ta tốt như thế, sao lại khiến người khác ghét bỏ được, làm gì có chuyện mẹ chồng nàng dâu…Con trai tôi không phải lo xa quá sao?”
Lúc Tinh Nhan đi xuống nhà thì nghe được mấy lời này, nhịn không được mà like cho cái mặt quá dày của bà Thịnh.
Không nói đến thì thôi, sự nhẫn nhịn của bà Thịnh mà đứng thứ hai thì không ai đứng nhất, lúc trước vợ của ông Thịnh còn sống, bà ta chịu đựng cả mười năm trời không hề xuất đầu lộ diện, đến khi vợ người ta bệnh nặng, bà ta liền xuất hiện mang theo đứa con trai của mình tiến vào nhà họ Thịnh.
Giống như bà ta ngồi trước mặt mẹ Quý lúc này, rõ ràng là tức muốn chết nhưng vẫn phải tỏ vẻ dịu dàng, hiền hậu, hoàn toàn không còn vẻ mặt cứng đờ đầy giận dữ của ngày hôm qua.
Nhưng đây không phải là chỗ công chúa nhỏ lên tiếng.
Vẻ mặt bà Qúy đầy lạnh lùng.
Nếu bà không nghe con gái mình nói, nếu tối qua không xem qua đoạn phim mất cả đêm mới tìm được, chỉ nghe bà Thịnh nói thôi e là bà vẫn còn nghĩ Thịnh Lê rất tốt, biết thương yêu Nhan Nhan đấy.
Bà nghĩ rằng con gái mình gả sang đấy sẽ rất hạnh phúc, có chồng yêu thương, mẹ chồng thì tâm lý.
Đáng tiếc.
“Đừng nói nữa.”
Bà Qúy lạnh lùng cắt ngang, bình thường bà là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng dịu dàng cỡ nào mà gặp người muốn hãm hại con gái mình thì đều sẽ xù lông lên hết thôi.
“Chuyện này không cần nói nữa, từ hôn thôi, mấy người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, sáng nay báo đã đăng thông báo rồi.”
Đối với gia tộc bọn họ, kết hôn không phải là chuyện riêng của hai người, cho nên đăng báo về chuyện từ hôn cũng là lẽ đương nhiên.
Ba Qúy đã tính hết rồi, nếu nhà họ Thịnh cản trở, có báo chí đứng ở giữa, dù bọn họ có trở mặt ầm ĩ thì cũng không cần sợ, chỉ là trong lúc đó, trong mắt mọi người, tên của Tinh Nhan và Thịnh Lê vẫn sẽ bị cột chặt với nhau.
Ông không muốn để Thịnh Lê còn gắn mác chồng sắp cưới của con gái cưng của mình.
Chi bằng đánh một trận lớn, đưa chuyện lần này lên báo, nguyên nhân ra sao thì mọi người tự biết, càng mơ mơ hồ hồ thì càng hấp dẫn dân mạng tìm hiểu, ông không thèm ra tay.
Ông muốn làm sáng tỏ chuyện này, không tin thì cứ việc điều tra, điều tra ra rồi mà vẫn không chịu tin thì không cần để ý đến mấy người đấy.
Có bằng chứng mà không dùng, không lẽ ngồi chờ người ta kiếm chuyện bôi đen con gái nhà mình rồi mới lấy nó ra để thanh minh, đó không phải là cách giải quyết, mà là ngu xuẩn.
Cho dù có rửa được nỗi oan thì mấy lời mắng chửi ấy cũng không biến mất.
Ông không hề phủ nhận giới giải trí đôi lúc cần những thủ đoạn thế này, nhưng đây là con gái ông, ông sẽ không buông tha.
Sau khi bà Qúy nói xong, bà Thịnh im lặng một lúc, suy nghĩ thế nào cũng không thông, sau đó vẻ mặt lại trở nên ôn hòa, trông có vẻ tiếc nuối.
“Thật sự phải làm đến nước này sao? Lúc trước Nhan Nhan thích A Lê như thế, còn bảo phải sinh hai bé trai, một đứa theo họ Qúy, hai bé gái…”
Chưa dứt lời đã khiến mẹ Qúy nổi giận.
Đúng, lúc trước thích Thịnh Lê như thế, ngay cả em bé cũng muốn sinh…lúc ấy Thịnh Lê cũng không hề phủ nhận, còn bây giờ thì sao??
Tinh Nhan không định ngồi xuống.
“Mẹ ơi.”
Cô hôn mẹ Qúy một cái, dập tắt cơn giận của bà, nhỏ nhẹ nói, “Mau chúc phúc cho con đi, con sắp theo đuổi con rể của mẹ này!”
Bà Qúy bật cười, gương mặt đang kéo căng bỗng chốc mềm mại hẳn, bất đắc dĩ nhìn cô, “Con đó!”
“Đi đi.” Bà chỉnh lại mũ cho cô, “Bảo quản gia đưa con đi.”
Công chúa nhỏ nâng cằm lên, không thèm quan tâm vẻ mặt bà Thịnh bên cạnh, xách cái túi màu hồng phấn của mình lên rồi ra khỏi nhà.
Cô vừa rời khỏi, bà Qúy bỏ tách trà xuống, “Nếu bà Thịnh không còn chuyện gì nữa thì tôi không tiễn nữa.”
…
“Phó tổng, có một cô gái nói muốn gặp anh.”
Gịong của cô lễ tân rất dịu dàng, không hề nhận ra vẻ khó xử trong lòng, “Cô ấy nói, cô ấy là…em dâu tương lai cũ của anh.”
Quan hệ thật rối rắm…
Là một nhân viên lễ tân chuyên nghiệp, dù trong lòng thầm mắng mình xui xẻo thì trên mặt vẫn phải mỉm cười.
— đây là công việc hàng ngày của cô.
Người đàn ông căng mặt lại, hạ tầm mắt, “Ừ.”
…Ừ là sao? Cho lên hay không cho lên? Cô lễ tân thầm mắng vài câu, giọng nói càng ngọt ngào, “Ý của phó tổng là, để cô ấy lên đó ạ?”
Nếu cô hiểu sai, đến lúc đó anh tùy tiện cho cô một lí do nghỉ việc thì cô biết tìm ai khóc bây giờ.
“…Ừ.” Thịnh Ngự trầm giọng, tiếp tục ừ một tiếng.
Mấy người như bọn họ, xem báo buổi sáng là chuyện thường tình, cho nên anh đã biết từ sớm chuyện nhà họ Qúy và họ Thịnh hủy bỏ hôn ước.
Nhân viên lễ tân đáp lại, “Dạ vâng.”
Nở một nụ cười tiêu chuẩn, cô bé lễ tân nhìn cô gái trông như một cô công chúa trước mặt, nhẹ nhàng nói.
“Làm phiền cô quá, phó tổng đang chờ cô trên lầu, chúc cô có một ngày vui vẻ.”
Tinh Nhan nhẹ nhàng lắc đầu, không cảm thấy cô ấy làm sai.
Dường như nhớ đến điều gì, cô kéo mũ xuống, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười, ngón tay đặt trên môi vuốt ve, giọng điệu mờ ám, “Sẽ.”
Nhất định rồi, sẽ vui vẻ mà~
Ngón tay trắng nõn, đôi môi đỏ hồng…
Nhìn theo bóng dáng đang rời đi, nhân viên lễ tân thở phào nhẹ nhõm, má nó, cái gì gọi là phong tình vạn chủng, cuối cùng cô đã gặp được rồi.
Em dâu tương lai cũ…nhà họ Qúy và nhà họ Thịnh đã giải trừ hôn ước?
Cho nên…mắt của cậu hai nhà họ Qúy bị mù rồi ư??
Nhân viên “Thịnh Thế” bọn cô không ít lần nhìn thấy cô trợ lý bên cạnh Thịnh nhị thiếu, nói thật, dáng vẻ như canh suông mì sợi, chỉ có đôi mắt được coi là đẹp, đã thế còn thường xuyên nhăn mũi, chu miệng, suốt ngày làm nũng giận hờn.
Được rồi, có lẽ là do tình yêu của bọn cô quá sâu đậm.
Mắt nhìn của cậu cả đúng là quá tốt.
…
Tinh Nhan đã khuất bóng không quan tâm cô ấy đang nghĩ gì.
Vừa lên lầu cô liền trực tiếp mở cửa phòng làm việc.
Nháy mắt đã thấy anh.
Người đàn ông đang cầm ly nước với khớp xương rõ ràng, anh đang đứng trước bình nước nóng khuấy khuấy gì đó.
Quần tây đen ôm lấy đôi chân dài mạnh mẽ kia, vai rộng eo thon tạo thành một hình tam giác ngược được bao bọc bởi tây trang, chỉ nhìn bóng anh thôi cũng tràn đầy quyến rũ.
Dường như nhận ra có người đang nhìn, Thịnh Ngự xoay người.
Anh bỗng nhiên ngẩn người.
Ánh mắt nóng bỏng chạy dọc trên cơ thể anh, chỉ hận không thể lột sạch quần áo của anh, Thịnh Ngự nắm chặt cái ly trong tay, anh bước đến bên bàn làm việc rồi ngồi xuống.
Cằm anh căng ra, hỏi cô, “Có chuyện gì?”
Tinh Nhan cởi áo khoác, nhìn giá áo bên cạnh, vừa sắp xếp vừa trả lời, “Không có gì.”
Cuối cùng cô đặt áo khoác của mình ở phía dưới áo của anh, cô lơ đãng để tay áo của anh vòng qua thắt lưng nhét vào túi áo cô.
— nhìn cái mắc áo từ xa trông như hai người, người đàn ông đứng phía sau người phụ nữ, cánh tay ôm lấy thắt lưng cô, như đang ôm cô vào lòng.
Yết hầu Thịnh Ngự di chuyển.
Người đàn ông dời mắt, bưng ly cà phê lên uống một hớp.
Ngữ khí ngắn gọn ẩn chứa sự lạnh lùng, “Nói đi.”
Tinh Nhan vờ như không thấy, chậm rãi bước tới, ngồi xuống cạnh anh, nhìn cà phê trên bàn, như cười như không kéo dài giọng, “Anh là đồ keo kiệt.”
“Em tới lâu như vậy, chưa uống được miếng nước nào.”
Cô không cần anh giúp, môi đỏ cong lên, tự mình tìm được một cái ly trong phòng.
Hai cái ly của cô và anh trông giống nhau như đúc.
Đôi mắt cô sáng bừng, Tinh Nhan chậm rãi xoay cái ly, đến khi hai cái ly cùng một góc độ, cô cúi đầu nở nụ cười.
Người đàn ông tròn mắt nhìn cô chậm rãi in dấu son lên.
Khóe môi bỗng nhiên tê rần.
Cà phê trong tay anh xém tí nữa đổ ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông lấy lại tinh thần, nghiêng mặt sang chỗ khác.
“Đừng trêu chọc tôi…”
Anh nói.
Rõ ràng kế bên mắc áo còn trống thế mà còn cố ý xếp áo thành kiểu đó.
“Em không có trêu…”
Tinh Nhan cong môi, vừa nói vừa bước đến cạnh cửa, quan sát ổ khóa một hồi rồi lại nghịch một chút.
Tiếng khóa cửa trong căn phòng yên tĩnh càng trở nên vang dội.
“Cạch”
Sóng lưng người đàn ông bỗng thẳng tắp.
Tiếng giày cao gót ngày càng gần, nhịp tim ngày càng nhanh,
Giọng nói nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai anh, “—- là thích.”