Anh hai Cố không thèm để ý đến anh, suốt đoạn đường đi về nhà im lặng không nói câu nào.
Nửa tiếng sau, chiếc xe cách biệt thự ngày càng gần. Từ xa đã thấy có một thứ gì đó che gần hết cả khu biệt thự, anh hai Cố hỏi, “Đó là cái gì thế?”
Cố Dụ trả lời, “Cây.”
“Anh biết là cây rồi!” Anh có phải thằng ngu đâu, anh hai Cố thấy thằng em mình có vẻ ngứa da lắm rồi, “Anh hỏi là tìm đâu ra cái cây to như thế.”
Anh có hơi kinh ngạc, — cây này xem như đã biến dị thành công, ít nhất cũng phải cấp 4 cấp 5, đồ vật cấp 4 cấp 5 mà Cố Dụ cũng thu được…
“Ở khu rừng bên cạnh.” Cố Dụ hời hợt trả lời một câu, mở cửa sắt ra rồi chạy xe vào, “Bên trong chắc vẫn còn mấy loại nữa, anh muốn không?”
Rất an toàn, có điều phải nhỏ một chút, nếu không thì không mang về được.
“Không muốn.”
Anh hai Cố lắc đầu, đôi chân dài bước xuống rồi đóng cửa xe lại, “Hệ Kim như anh thì lấy về làm gì?”
Lúc nói thì mạnh mẽ lắm, nhưng khi vừa bước xuống xe anh đã muốn thu lại lời nói vừa nãy.
Những thứ to lớn luôn tồn tại sự uy hiếp đối với thiên nhiên, đồng thời, nó lại có sức hấp dẫn đối với cánh đàn ông.
Cái cây này chính là một ví dụ.
Nhìn từ xa không nghĩ nó sẽ lớn như thế, nhưng khi đứng dưới tàng cây lại mang đến cảm giác run sợ. Tựa như người lần đầu nhìn thấy Thái Son, kích động, run rẩy.
Anh hai Cố chậc chậc một tiếng, sao anh lại không phải hệ Mộc nhỉ…
Nhưng con người thỉnh thoảng sẽ lỡ mồm…
Anh hai Cố nhìn thân cây còn to hơn cả ngôi biệt thự này, bỗng nhiên mở miệng, “Em nói xem, ở đây có thể làm thành một căn phòng được không?”
Cái cây thoải mái lung lay một chút, vèo vèo phóng xuống.
Qủa nhiên, một giây sau, một đống quả gai từ trên cây rơi xuống, hung hăng phóng về phía anh hai Cố.
“Nằm xuống…!”
Cảm thấy có gì đó là lạ, anh hai Cố chưa kịp nói gì đã bị đổ ập xuống.
Mọi người phía sau:…
Cố Dụ dừng chân, nhìn một đống quả gai dưới chân mình, không biết phải nói sao cho phải.
… Cây này khác với cây ăn thịt người, nó có tuổi đời khá lâu, tâm lý cũng coi như trưởng thành.
– – Quan trọng là, nó thù rất dai,
…
“Phi” một tiếng, anh hai Cố nhổ hết gai trong miệng ra, rút chân ra khỏi đám quả gai, cái cổ tự nhiên rụt lại. Anh luôn cảm thấy có gai đâm vào cổ mình, vừa ngứa lại vừa đau.
Bất ngờ không kịp phòng bị.
Nhưng đành chịu thôi, anh hai Cố nhìn sang cái cây bên cạnh, ánh mắt vô cùng phức tạp, anh nói, “Cây này…nghe hiểu tiếng người hả??”
Không phải sau khi kiến quốc đã không thể thành tinh được ư?
Nếu biết cây này hiểu tiếng người, anh đâu có ngu mà nói câu đó trước mặt nó…
“Đa số có thể nghe được.” Cố Dụ gật đầu.
Phân tử tiến hóa rất có lợi đối với động thực vật, hơn nữa nhận biết đau đớn là tiềm thức, nó cũng có trí thông minh, chỉ là thấp hơn nhiều so với loài người. Phần tử tiến hóa có tác dụng tăng cường phương diện này.
Anh hai Cố, “…”
Anh im lặng một hồi rồi nắm lấy bả vai Cố Dụ, vẻ mặt đầy chân thành, “Lão tam à!”
“Nãy anh chỉ đùa thôi, sáng mai chúng ta vào rừng nhé?”
Có cái này rồi thì cần gì khế ước, cần gì chỉ huy. Nó chỉ cần đứng đó đã trở thành pháo đài di động rồi, đi đến đâu cũng không cần phải sợ người nào.
Tối rồi ai còn đến quấy rầy người ta nữa.
“Được, nếu thế thì anh cũng mang về cho ba một cái.” Cố Dụ gật đầu, suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp, “Tường thành giao cho anh nhé.”
Ý tứ rất rõ ràng, mang ra để trao đổi.
“Tường thành gì?” Anh vừa mới nói điều không nên nói ư? Chưa được hai giây đã lật lọng rồi.
Cố Dụ chỉ hàng rào sắt phía trước, “Biến nó thành tường thành.”
Bọn họ ít người, lại không có ai thuộc hê Kim nên không thể nào đưa sắt vào trong tường thành, không được kiên cố nên bọn họ đành phải tạm dừng công trình.
Cố Dụ nhìn chiều dài bức tường sắt, hai mắt bỗng chốc tối sầm, “Cố Dụ, mày có phải em ruột của anh không vậy?”
Anh nghi ngờ lúc trước mẹ anh ôm nhầm con rồi. Nếu không, cùng một giống sao lại sinh ra một đứa thích hại người như Cố Dụ thế này?
Lại còn chuyên đi hại anh mình nữa chứ.
Không phải là do nhặt được chứ?
Cố Dụ nhìn anh, vẻ mặt ghét bỏ, không thèm chờ anh mà đi thẳng vào biệt thự.
Anh hai Cố:…
Anh không dám tin, ngẩng đầu hỏi cấp dưới của mình, “Cậu nói xem, ánh mắt thằng nhóc kia là có ý gì?”
Cấp dưới im lặng một hồi rồi đáp, “Có lẽ kêu anh đi nhanh lên.”
Cái mông ấy.
***
Sau đó, bắt đầu có người đến ngoại thành thành phố S.
Không nhiều, cũng không ít.
Người bình thường không có ai, vì chả có người nào vì lòng hiếu kỳ mà dấn thân vào nguy hiểm cả. Nhưng mấy phe đối địch đều phái người tới để nghe ngóng tin tức.
Làng du lịch ngoại ô thành phố S.
“Tình hình như thế, ngày mai chúng ta vẫn đi vào sao?”
Nếu vào thành phố S không biết còn lại mấy người, e là toàn quân sẽ bị diệt.
Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ vẻ mặt u ám, gương mặt có một vết sẹo kéo dài, “Vào.”
“Nhưng chúng ta không biết Cố Dụ…” ở chỗ nào.
Sau khi tận thế, nếu quân đội không trên ngàn người thì tiến vào thành phố chính là tìm đường chết, muốn toàn thân trở ra là một điều khó khăn, hơn nữa bọn họ còn phải tìm kiếm khắp thành phố S.
Triệu Văn đương nhiên biết rõ điểm này, nhưng chỉ có thể kiên trì, “Bàn bạc với họ Lý bên kia đi.”
Xem có thể cùng đi hay không.
Bọn họ đến đây cũng không dễ dàng, hắn dẫn 50 người xuất sắc đến đây, chưa đến thành phố S chỉ còn không quá 30 người, tổn thất thảm hại.
Triệu gia là một trong những gia tộc đứng đầu thành phố C, nhưng hắn không phải, hắn chỉ là thủ hạ của Triệu gia, nếu chết nhiều người như thế mà không có được tin gì thì khi quay về hắn cũng không thoát được tội chết.
Mặc dù quan hệ Lý gia và Triệu gia không được tốt, nhưng với tình hình hiện tại chỉ có thể làm thế, hắn tin bọn họ sẽ chấp nhận.
Thuộc hạ cắn răng, cúi đầu đáp, “Vâng.”
…
Về phần Lý gia?
Thiếu gia nhà họ Lý biểu thị, bọn họ chấp nhận cái mông ấy.
Nhà họ Triệu chính là một cây gậy khuấy phân, gia tộc này trước khi tận thế thì vẫn tốt, mặc dù những gia tộc khác khinh thường nhưng sẽ không trở mặt, ít ra bọn họ còn có ranh giới cuối cùng, cộng thêm thủ đoạn xử lý công việc tuy không sạch sẽ nhưng kết quả vẫn còn tốt, mấy cụ trong nhà thì một lòng hướng về tổ quốc, nhìn bọn họ có cống hiến cho đất nước nên cũng người ta cũng nể nan phần nào.
Sau khi tận thế không còn trói buộc, bọn hắn xem giết người là chuyện đương nhiên, mấy gia tộc khác bận rộn chuyện quốc gia nên đã để bọn họ nhảy lên đầu mà ngồi.
Mấy gia tộc có xung đột nên đối địch với nhau, nhưng trước tận thế, bọn họ đều hiểu rõ, ân oán cá nhân phải buông bỏ, góp sức xây dựng đất nước.
Nhưng gia tộc họ Triệu này…Mẹ nó, hắn ta còn định làm thế.
“Lý ca, anh không hiếu kỳ ư?” Có người ra ngoài trả lời, người còn lại cười hì hì hỏi.
Thiếu gia họ Lý lấy lại tin thần, vung tay lên, “Có giỏi thì cậu đi đi!”
Đi đâu mà đi, chê mình sống lâu quá hả?
Dù có ký kết ngầm, nhưng lùi hay tiến đều là ý của hắn, có chết thì nhà họ Cố cũng chả có chịu trách nhiệm đâu.
…
Triệu Văn nhíu mày, định cho người đi thêm lần nữa, nhưng nghe nói người tới là Lý thiếu gia nên đành chấp nhận.
Bây giờ chỉ mong người nhà họ Cố sẽ không thấy chết mà không cứu.
…
Người nhà họ Cố sẽ không thấy chết mà không cứu?
Đúng là không.
Nhưng căn bản không có ai ra ngoài thì đi đâu để gặp hả?
Nếu có người tiến vào biệt thự, họ sẽ nghĩ rằng mình đi lạc vào ổ ma giáo.
Có một Zombie ngồi xếp bằng trên giường, bảy con Zombie khác ngồi thành một vòng xung quanh, sau đó lại thêm một vòng người, một vòng rồi lại một vòng…
Có một cái tính một cái, từ Zombie trung tâm phát tán ra, ngay cả gốc cây giữa sân nhà cũng ráng len vào vài nhánh cây.
Bọn họ tu luyện còn không kịp, rảnh rổi đâu mà ra ngoài đi dạo.
Cố Dụ bất lực nhìn tình huống trước mắt, lúc đầu anh còn định nói chuyện của Nhan Nhan với anh hai, giải quyết tất cả những chuyện không tốt. Kết quả anh chưa kịp nói gì đã thành thế này rồi.
Thậm chí anh hai còn muốn ngồi vào lòng cháu mình để rút ngắn khoảng cách.
Cũng may là mặt anh vẫn còn mỏng, chỉ đành tiếc nuối ngồi ở vòng hai.
Mấy người trong đội của anh ấy cũng thế, còn cả đám Triệu Tứ nữa, Nhan Nhan vừa mới đột phá nên cần phải củng cố. Mấy ngày nay chỉ cần Nhan Nhan bắt đầu tu luyện, dù có đồng ý hay không thì đám người này lại đánh nhau loạn xạ chỉ vì tranh ai ngồi hàng hai ai ngồi hàng ba.
Mấy ngày này tóc Triệu Tứ bị Lưu Sơn hệ Hỏa ngồi kế bên đốt thành tóc xoăn tự nhiên luôn rồi.
Đều là người thông minh, ai mà không biết tầm quan trọng của thực lực trong thời tận thế chứ, có thực lực mới giữ được mạng.
Mới tu luyện có mấy ngày thôi, có mấy người liên tiếp đột phát, theo chiều hướng tốt, suy nghĩ của tất cả mọi người đã hoàn toàn thay đổi.
– – Zombie cái gì chứ, không ăn thịt người, lại thông minh, có gì khác với con người đâu!
– – Đừng ép bố, còn nói năng lung tung nữa bố nhét vớ vào mồm đấy.
Đương nhiên, anh thừa nhận, được chấp nhận dễ dàng có quan hệ rất lớn đối với lợi ích của bản thân, còn có anh là bằng chứng sống cho việc Nhan Nhan không ăn thịt người.
Thiên hạ đua chen đều vì cái lợi, thiên hạ tranh giành cũng vì cái lợi, điều này là lẽ dĩ nhiên.
Anh không quan tâm đến nguyên nhân người khác chấp nhận Nhan Nhan, anh chỉ cần bọn họ bảo vệ cô là được
Cố Dụ mở cửa bước ra ngoài.
– – Anh biết Nhan Nhan sẽ không để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng anh lại để ý.
…
Phạm vi khu biệt thự khá lớn, ở đây không hề có Zombie, cũng không thu hút Zombie từ nơi khác đến, vùng lân cận cũng khá an toàn, đây cũng là nguyên nhân vẫn còn có người sống sót.
Phương Tễ Tễ và Trần Thần đang bị hai Zombie cấp 4 đuổi theo. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, thì bỗng phát hiện hai con Zombie phía sau đột nhiên dừng lại.
Chỉ cách nhau có một đoạn ngắn, chỉ cần vài bước nữa là bọn họ đã mất mạng. Nhưng hai con Zombie chỉ dám đảo quanh ở ngoài kia, dù nó nóng nảy gào thét cũng không dám tiến vào đây.
Có lẽ là nhờ vào “ánh hào quang của nữ chính” chăng?
Phương Tễ Tễ đưa tay đỡ Trần Thần, cô nhếch môi, im lặng một lát rồi mở miệng, “Đã bảo anh đừng đi với tôi rồi mà!”
Cô đã nói là rất nguy hiểm mà cứ nằng nằng đi theo cô, cô có chết đâu mà lo.
Phương Tễ Tễ bực bội nói nhưng anh ta vẫn nhận ra sự quan tâm ẩn giấu giọng nói lạnh lùng ấy.
Trần Thần cười đáp, “Tễ Tễ đừng giận.”
Nơi này nguy hiểm như thế, anh ta làm sao yên tâm mà để cô đi một mình.
Mặc dù năng lực anh ta hơi thấp nhưng miễn cưỡng cũng đã được cấp 4, có thể giúp cô một tay.
Nếu không giúp được, trong tình huống khẩn cấp anh ta còn có thể hi sinh.
Nếu như thế thì sau này Tễ Tễ có ở cạnh Cố tam thiếu cũng sẽ không quên anh ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Thần chợt ảm đạm.
Phương Tễ Tễ không biết anh ta đang suy nghĩ chuyện gì. Cô đưa chai nước cho anh ta, lạnh lùng nói, “Uống hết đi.”