Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Quấn Lấy Không Buông

Chương 14

Tác giả: Bán Hạ Lương Lương

Phản ứng của Tinh Nhan khi nghe câu này?

Thẹn thùng ư?

Đương nhiên là không rồi.

Cô nhíu mày, nắm lấy cà vạt kéo anh xuống đối mặt với mình, đôi môi đỏ mọng hôn lên môi anh.

“Chúng mình về nhà thôi.”

Về nhà từ từ mà…

Ánh mắt Dung Ngọc cuồn cuộn cảm xúc khó nói, anh bảo, “Về nhà thôi.”

“Cẩn thận!” Nam diễn viên phụ ở phía sau đỡ lấy thầy Ngô vừa trượt cầu thang, nhìn vẻ mặt cứng đờ của ông, hỏi, “Thầy Ngô? Thầy có sao không?”

Thầy Ngô nhìn anh ta, khóe môi co rút, “Không sao, do trơn quá thôi.”

“Sao rồi?” Chị Hứa đưa cho cô một chai sữa, quan tâm hỏi.

“Chị hỏi thắt lưng của em hay vai diễn của em?” Tinh Nhan nhận lấy chai sữa, nhìn cô ấy, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Khóe môi chị Hứa co rút, cười khan hai tiếng, “Đương nhiên là vai diễn rồi.”

Về phần thắt lưng…lúc sáng mém tí nữa dùng hết một hộp phấn che khuyết điểm để che dấu vết trên cổ cô…chị Hứa liền biết tình hình chiến đấu kịch liệt cỡ nào, cần gì phải hỏi nữa?

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì chắc chắn 80% rồi.” Tinh Nhan nhíu mày, không hề khiêm tốn hay ngại ngùng gì cả.

Hai người yêu nhau, kịch liệt một chút không phải là chuyện thường tình ư?

Còn về vai diễn, nếu bàn về tuổi nghề, diễn xuất, độ nổi tiếng, bất luận là phương diện nào thì cô luôn là lựa chọn thích hợp nhất.

“Vậy là tốt rồi.” Chị Hứa rất tin tưởng cô, nghe cô nói thì thở dài nhẹ nhõm.

“Đạo diễn có nói khi nào vào đoàn phim không? Có kẹt lịch quay với bộ phim khác của em không?”

“Đạo diễn chưa nói.” Tinh Nhan nghĩ nghĩ, chậm rãi nói, “Nhưng chắc không đâu, bộ kia hai ngày nữa là vào đoàn rồi, còn bộ này thì dạo này Dung Ngọc không có lịch trình gì, nên sẽ không khai máy liền đâu.”

Bộ phim này do Dung Ngọc đóng nam chính nên sẽ không khai máy ngay.

“Cũng đúng.” Chị Hứa nghĩ đến cái gì nên an tâm hơn. Hai bộ phim này đều do Dung Ngọc đóng nam chính, cho nên lịch quay sẽ không trùng nhau.

“Vậy chúng ta đi thôi…”

Chị vừa nói thì nhìn thấy Tinh Nhan đang tìm chỗ ngồi xuống, “Sao vậy?”

Lát nữa bọn cô còn phải lên máy bay nữa.

Tinh Nhan nhẹ nhàng mở nắm chai sữa trong tay, khóe mắt nhìn thấy một người đàn ông nắm tay một cô gái xinh đẹp đi tới, cô ta tên gì ấy nhỉ? Dù gì cũng là nữ chính mà.

Tinh Nhan thờ ơ gạt bọn họ sang một bên, thay đổi tư thế, uống một hớp sữa rồi đáp, “Chờ Dung Ngọc.”

Lúc nãy Dung Ngọc bị đạo diễn giữ lại nhưng chắc cũng sắp ra rồi.

Đúng như cô nghĩ, anh không để cô chờ lâu, sau khi nam nữ chính vừa ngồi xuống, Dung Ngọc bước lại đây.

“Đồ trọng sắc khinh bạn!”

“Em chờ lâu không?” Người đàn ông bước nhanh về phía cô, hoàn toàn không để ý đạo diễn đang rống ở bên trong.

Dù sao cũng không phải là lần đầu.

“Không.” Tinh Nhan ngáp một cái, tựa vào lòng anh, “Đi thôi.”

“Ừ.” Giọng anh vô cùng dịu dàng, mỗi một động tác đều chứa đựng sự che chở, hoàn toàn không đế ý đến ánh mắt mọi người xung quanh. Đôi mắt chứa đựng tình cảm ấm áp, ánh mắt lấp lánh rực rỡ vô cùng.

Sặc, chị Hứa nhắm mắt làm ngơ xoay người đi trước, tự giác đi ra xe chờ bọn họ.

Ở sân bay.

Trên băng ghế dài, một cô gái tựa vào lòng người đàn ông, dường như cô đang ngủ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô và đôi tay đang đặt trên lưng vững vàng che chở cho cô.

Mọi người xung quanh nhìn tới nhìn lui đều thấy họ có chút quen quen.

Càng nhìn càng thấy hai người này rất quen.

Fans hâm mộ đúng là có đôi mắt tinh như cú, nhất là lúc gặp idol của mình, dù có bịt khẩu trang, mang kính mát, đội mũ kĩ càng cỡ nào, nhưng chỉ cần nhìn sơ một bên mặt đều có thể nhìn ra.

Chị Hứa chỉ hận cách bọn họ 180 cây số, nhưng thấy tình hình thế này, trong lòng lo lắng, nhỏ giọng hỏi, “Ảnh đế Dung…nếu không anh đi trước đi? Cũng sắp đến giờ lên máy bay rồi.”

Hàm ý là, dù sao có giữ cũng không giữ được bao lâu.

“Không cần đâu.” Dung Ngọc kéo mũ xuống thật kín, nhìn người trong lòng mình nở nụ cười dịu dàng, anh nói, “Cô ấy hơi mệt.”

Mới vừa được “ăn thịt”, hai bên lại có tình cảm với nhau, hơn nữa Tinh Nhan lại vô cùng háo thắng, thế là ầm ĩ đến tận khuya.

Anh nhẹ nhàng nói, “Ngủ như vậy thoải mái hơn, nên để cô ấy ngủ thêm chút nữa.”

“…Vâng.”

Khóe môi chị Hứa cứng đờ, yên lặng quay về chỗ ngồi đằng xa.

— Luôn có cảm giác bị người khác lén lút nhìn trộm.

Thôi quên đi, cô mặc kệ vậy, dù sao hai người cũng không muốn giấu diếm…bị phát hiện thì thôi.

Bọn họ đã bịt kín, có thể là do thấy Tinh Nhan đang ngủ, nên cũng không có ai bước đến quấy rầy, rất nhanh đã đến giờ lên máy bay.

Tinh Nhan bị đánh thức, cô duỗi lưng, mơ mơ màng màng cảm giác có người đang vuốt ve bụng mình.

Cô lấy lại tinh thần, nhìn bàn tay đang đặt trên bụng mình, nhíu mày nhìn Dung Ngọc, “Anh sờ cái gì?”

Người đàn ông nhìn bụng cô, đôi mắt dường như phát sáng, “Em nói xem, bên trong có thể có Tiểu Nhan Nhan không?”

Anh vừa nhớ ra, trong lúc bọn họ thân mật không hề bị cách trở, vì thế “áo mưa” mua về nhưng chỉ cùng có một lần…còn lại đều vứt vào thùng rác.

Tinh Nhan chặn tay anh lại, anh nghĩ xa quá đấy.

Dung Ngọc nghĩ đến cái gì nên nở nụ cười, “Nhan Nhan, chúng ta kết hôn nhé?”

Bàn tay đặt trên bụng thuận thế ôm eo cô, anh dụ dỗ, “Ngộ nhỡ thì sao? Chúng ta không thể để Tiểu Nhan Nhan danh bất chính ngôn bất thuận được, đúng không?”

Chị Hứa đi tới, nói, “Tới giờ lên máy bay rồi…”

Vì Dung Ngọc muốn để Tinh Nhan ngủ thêm chút nữa, đã kéo dài thời gian rồi, lúc thức dậy hai người lại dính lấy nhau một hồi…chị Hứa chờ mòn mỏi, thời gian lên máy bay đã sắp hết, thấy cửa lên sắp đóng lại, chị không chịu nổi nữa!

CÓ CHUYỆN GÌ KHÔNG ĐỂ VÀO ĐOÀN PHIM RỒI NÓI ĐƯỢC HẢ??

Có hai ngày thôi mà, Tinh Nhan không biết bọn họ vào đoàn cùng nhau nên nói thêm vài câu còn hiểu được, đằng này Dung Ngọc biết rõ mà còn lề mề như thế! MUỐN GÌ HẢ?

Dung Ngọc đỡ trán vô cùng bất đắc dĩ, một tay xách hành lý, tay kia nắm tay Tinh Nhan, bước đến cửa lên máy bay.

Nhìn chị Hứa, anh thở dài u oán, “Dính lấy nhau không phải là chuyện bình thường hả?”

Chị Hứa:…Là do chị FA nên không hiểu, hay là do chị sai hả?

Đến cửa đăng ký nhưng anh vẫn đi tiếp, Tinh Nhan nhìn anh, lấy hành lý trong tay anh, “Được rồi, anh về đi.”

Dung Ngọc nở nụ cười né tay cô, lấy vé máy bay trong túi ra đưa cho nhân viên kiểm vé, khẽ cười nói, “Anh chưa nói là anh cũng đặt vé hả?”

Anh xách vali, tay kia ôm lấy bả vai cô kéo cô đi.

Nhìn vẻ mặt giật mình hiếm thấy của cô, anh cúi đầu, cưng chiều nhẹ giọng nói với cô, “Anh nói rồi mà, anh sẽ cùng em.”

Bình luận