Sau khi ăn uống no nê, Trần Nhị chợt nhớ ra phải cám ơn 7 đứa cháu Zombie của mình.
Tình huống lúc ấy vô cùng khẩn cấp, may mà có bọn nó ra tay cứu tanh ta.
“Cái gì?” Tinh Nhan không biết chuyện này, cho nên hỏi lại. Cố Dụ chậm rãi múc cho cô một chén canh, sau đó giúp cô phiên dịch.
Trần Nhị kể lại tình huống lúc đó.
Sau đó anh ta nói, “Em phải cám ơn bọn nó mới đúng.”
Anh ta và Lý Khuê đã làm chiến hữu bao nhiêu năm nên chuyện này không cần phải nói. Nhưng bất ngờ là, bảy đứa cháu Zombie này lại chạy đến cứu anh ta. Dù sao bọn nó cũng là Zombie. Nhân loại và Zombie…bọn nó không đi cứu cũng là chuyện bình thường.
Trần Nhị được bọn nó cứu, chỉ nói có một câu cám ơn cũng không mất gì.
Quan trọng nhất là, bản thân hắn hiểu, câu cám ơn này không chỉ là cám ơn mà còn có cả áy náy.
Tinh Nhan thấy sự áy náy trong mắt anh ta thì bừng tỉnh. Cô không nói gì, chỉ quay đầu hỏi mấy đứa con trai nhà mình, “Mấy đứa cứu anh ta hả?”
Cô cảm thấy có gì đó sai sai.
Bảy đứa này đối với nhân loại cứ mơ mơ màng màng, lâu lâu mới nghe hiểu được một câu, nên tụi nó cũng sẽ không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ vùi đầu ngồi ăn cùng với đám Trần Nhị.
Mẹ cũng không gọi bọn mình ~~
“Đúng vậy!” Vừa nghe mẹ hỏi, nó vội vàng ngẩng đầu, đắc ý trả lời.
“Thực phẩm dự trữ của mẹ sao lại để cho người khác ăn được!”
Thực phẩm dự trữ dành cho mẹ, mùi vị thơm ngon, nhất định mẹ sẽ rất thích, sao lại để cho người khác cướp đi!
A Đại cười he he, nhìn sang dây leo đáng thương kia. Nó ngẩng đầu, con ngươi đỏ ngầu bừng sáng như đang chờ được khen.
Hừ, dám giành đồ ăn của mẹ tao hả, cắn chết! Cắn cho mày chết!
… Thực… phẩm… dự… trữ?
Tinh Nhan: “…”
Suy nghĩ của mấy đứa nhóc nhà cô vẫn chưa chịu thay đổi…
Không đúng, đây không phải là trọng điểm.
Tinh Nhan nhìn vào ánh mắt áy náy của Trần Nhị, cô chỉ biết đỡ trán thở dài.
– — Đây đúng là một sự hiểu lầm… không hề nhỏ.
***
Buổi chiều, Tinh Nhan mở cuộc họp gia đình để giáo dục lại đám con của mình. Cô sờ đầu từng đứa, khen bọn nó rất ngoan, làm rất tốt. Sau đó lại giải thích lần nữa về việc không thể ăn thịt người.
Sau đó bảy đứa con trai được Trần Nhị và Lý Khuê dỗ dành đi chỗ khác chơi.
Bản tính bọn nó rất tốt.
Nhưng Tinh Nhan nhìn bóng lưng rời đi của mấy đứa con và Trần Nhị thì chỉ muốn bật cười.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, giọng nói hơi khàn khàn, “Cười gì đó?”
Tinh Nhan không hề giấu diếm, vừa cười vừa kể lại cho anh nghe.
“Trần Nhị vừa mới…”
Cô có thể đảm bảo mấy đứa con trai nhà cô sẽ không ra tay với bọn họ, cho nên hiểu lầm này phát triển theo hướng chính là khiến mọi người đều vui, quan hệ giữa bọn họ đã được cải thiện. Nhưng mỗi lần nhớ đến nguyên nhân cải thiện thì Tinh Nhan lại mắc cười.
“Ừm.” Người đàn ông đáp lại nhưng tâm trí lại đang treo ngược cành cây.
“Em hỏi bọn A Đại, tụi nó lại…”
“Ừm.” Hơi thở nóng bỏng, bàn tay thình lình ôm lấy eo cô, độ ấm trên lòng bàn tay của anh khiến cô dừng lại.
Cô nhướng mày, ” Anh không thấy buồn cười ư?”
Yết hầu người đàn ông trượt lên trượt xuống, giọng nói đã khàn đi rất nhiều, “Không.”
Bầu không khí trở nên nóng bỏng.
Anh vừa nói xong, cánh tay liền dùng sức kéo người vào lòng mình, ngay lập tức nâng cằm cô lên rồi hôn xuống…
Tựa như được ăn một ly đá bào mát lạnh vào trưa hè oi bức, lại giống như đã tìm được thuốc giải, cơn nóng vừa tiếp xúc đến làn suối mát mẻ liền dây dưa không dứt.
Khi đã thỏa mãn lại càng cảm thấy trống rỗng. Nhiệt độ nóng bỏng từ trong cơ thể càng lúc càng dâng cao.
Triền miên… nồng nàn.
Thật lâu sau, hai người mới tách ra.
Ánh mắt Tinh Nhan như mang theo làn sương mù, nhịp tim “thình thịch” cứ vang vọng bên tai. Cô thở dốc quấn lấy cổ anh, giọng nói nhỏ nhẹ lại đứt quãng, có lẽ cô cũng không biết mình đang nói gì, “Không mắc cười thì…”
Thôi vậy…
Âm thanh còn sót lại biến mất trên làn môi, chỉ còn lại âm thanh mơ hồ…
****
Tâm nguyện hoàn thành, tinh thần tỏa sáng.
Đi tới đi lui gom đồ vài vòng trên phố, rốt cục Lý Khuê và Trần Nhị đã đợi được lão đại nhà mình tỉnh dậy với tâm trạng phơi phới.
Rất rõ ràng, lão đại rất thỏa mãn.
“Chào buổi sáng.” Trần Nhị và Lý Khuê phải nghiến răng mới có thể mở miệng được.
Sắp trưa tới nơi rồi anh à.
Nhưng tâm trạng của Cố Dụ bây giờ không nhận ra bọn họ đang xỉa xói anh, Cố Dụ cười tươi rói, trả lời lại, “Chào buổi sáng.”
Nói xong thì bước vào phòng bếp, hào hứng làm một bàn “Mãn Hán toàn tịch.”
Trần Nhị:…
Lý Khuê:…
“Ăn nhiều vào.” Cố Dụ vừa gắp thức ăn cho Tinh Nhan vừa thuận miệng nói chuyện với mấy người anh em.
Anh làm rất nhiều, phần ăn của bọn họ cũng nhiều.
Trần Nhị sờ cái bụng tròn vo của mình, cố gắng nhét thêm vài đũa, đến khi bụng sắp nổ tung mới dừng đũa.
Nhìn cả nhà lão đại vẫn còn ăn, vẻ mặt anh ta ngơ ngác.
Sớm biết thế không ăn cho rồi.
Sáng sớm ngồi chờ lão đại cả buổi mà không thấy người đâu. Hai người bèn đi thu thập đồ với mấy đứa cháu, làm mãi làm mãi đến trưa, đám nhóc kia không sao, nhưng hai người họ là người, đương nhiên sẽ đói.
Vừa trở về nhà, mỗi người ăn đỡ mấy gói mì gói.
Sau đó… lão đại thức dậy.
Nhìn bàn ăn “Mãn Hán toàn tịch” và gương mặt vui vẻ của lão đại, rồi lại nghĩ đến chuyện mình muốn ăn lại ăn không nổi.
Trần Nhị cúi đầu.
– – Số anh ta đúng là “đỏ” thật.
…
Sau khi ăn cơm xong, tâm trạng Cố Dụ rất tốt, nhân lúc rảnh rỗi bèn quyết định vào rừng một chuyến.
Anh đã nhìn trúng cái cây biến dị kia từ lâu rồi.
Dù đã có cây ăn thịt người thì anh vẫn muốn cây kia.
Cây ăn thịt người là vũ khí, không thể trồng trong biệt thự, nhưng gốc cây trong rừng kia lại khác.
Nó quá to, cách xa thế này mà anh vẫn thấy ngọn của nó, nên không thể làm vũ khí mang theo bên mình được.
Nhưng nếu trồng trong biệt thự, đoán chừng có thể bao quanh nửa khu biệt thự, đảm bảo sự an toàn cho khu biệt thự.
Tinh Nhan cũng đi cùng anh.
Vì biết lão đại và chị dâu đã đạt đến cấp 5, cộng thêm việc mới thu được cây ăn thịt người cho nên Trần Nhị và Lý Khuê không đi theo bọn họ.
Ở nhà còn rất nhiều chuyện cần phải làm, hai người họ đi theo chỉ khéo làm vướng tay vướng chân, chi bằng chia nhau ra làm việc sẽ nhanh hơn.
Hai người mang theo bảy đứa Zombie, bắt đầu sắp xếp lại tất cả đồ vật đã mang về, phải phân loại ra thực phẩm dùng ngay và thực phẩm dự trữ, đồ dùng sinh hoạt cũng phải phân ra…
Nhà kho này lúc trước là siêu thị nên đã có sẵn đồ dùng, cộng thêm mấy món bọn họ chuyển kho và thức ăn mà họ gom được trong mấy ngày nay đã chất đầy cả kho.
Nhìn nhà kho trở nên gọn gàng, cảm giác thành công lại dâng trào,
Nhưng không phải làm xong chuyện này là rảnh, còn có rất nhiều công việc đang chờ họ. Đầu tiên là sửa chữa lại biệt thự, vấn đề quan trọng nhất chính là đảm bảo an toàn.
Bọn họ nếu đã quyết định ở đây thì vấn đề an toàn là trên hết, không thể nào thiếu tường rào kiên cố.
Mặc dù Tinh Nhan ở đây, nhưng nếu cô và Cố Dụ ra ngoài thì sao? Thế thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa tường rào không chỉ ngăn chặn Zombie mà hơn hết chính là phòng ngừa con người tấn công.
Dù bọn họ đã nhất trí không nhắc đến chuyện căn cứ ở thành phố C, nhưng đã tiếp nhận chị dâu và mấy thằng cháu, họ phải chuẩn bị tình huống xấu nhất.
Tường rào phải thật kiên cố.
Sau khi Trần Nhị suy nghĩ kỹ thì quyết định xây một bức tường bao quanh biệt thự.
Chỉ có mấy người bọn họ ở, sau này cũng không định thu nhận thêm ai nên không cần rộng rãi, cho nên xây một tường rao bao quanh khu biệt thự là được.
Nghe thì rất đơn giản, nhưng đây là một công trình to, không thể một sớm một chiều là xong được.
Nếu bọn họ có dị năng giả hệ Thổ hoặc hệ Kim thì hay biết mấy, tiến độ hiện nay đúng là quá chậm.
***
Trong lúc bọn người Cố Dụ bận rộn tối tăm mặt mày thì bên thành phố C cũng không nhẹ nhõm hơn bao nhiêu.
Lúc trước Cố Dụ có nói mình muốn ở lại thành phố A, không hề vô trách nhiệm nói đi là đi, cũng không để cho người khác lo lắng vì anh.
Anh còn có người nhà cho nên sẽ không làm thế, nhưng cũng không vì vậy mà quay về.
Những người như anh khi ra ngoài làm việc lúc nào cũng mang theo máy liên lạc, tuy dụng cụ này chỉ vừa mới được phát minh nên có lúc bị mất sóng nhưng vẫn có thể truyền tin qua lại.
Nhà anh có ba anh em, thực ra binh lính dưới tay anh không nhiều, họ đều là những người tinh anh dưới trướng của anh cả của mình, bọn họ không cần anh chỉ đạo cũng có thể gánh vác mọi chuyện.
Về chuyện trong nhà, không phải là chuyện sinh li tử biệt gì, trước khi tận thế bọn họ cũng ít khi gặp mặt nhau, thỉnh thoảng về thăm nhà vài ngày rồi thôi.
Giáo dục ở gia đình quân nhân khác với những gia đình bình thường. Mặc dù mấy cụ trong nhà lo lắng nhưng luôn nghĩ rằng đàn ông phải ra ngoài rèn luyện, cho nên anh hai của anh trở thành đội trưởng đội đánh thuê, thường xuyên đối đầu với nguy hiểm.
Đối với người thân trong gia đình, Cố Dụ đã từng suy nghĩ cẩn thận, anh không muốn giấu diếm với bọn họ cho nên đã nói hết mọi chuyện.
Khi nghe Cố Dụ vì theo đuổi vợ nên mới ở lại đó, thái độ của người nhà họ Cố đều nhất trí ủng hộ, đặc biệt là ba anh.
Người nhà với nhau, biết con trai/em trai của mình có bệnh, còn tưởng nó sẽ cô đơn cả đời. Ai ngờ bây giờ lại muốn theo đuổi vợ, người nhà họ Cố không hề do dự hay dãy dụa, ai cũng ngóng trông tin anh.
Không phải bọn họ khoa trương đâu.
Cố Dụ nghiêm túc.
Còn chuyện con dâu nhà mình là Zombie cấp cao, nói thật, bọn họ có lo lắng, có bất an, thậm chí cũng không thích nhưng đều bị gạt sang một bên.
Hơn nữa Cố Dụ đã nói, con dâu sẽ không ăn thịt người.
Thế là tốt lắm rồi, mặc dù có hơi lo một tí.
Nhưng bọn họ phải tin tưởng Cố Dụ.
Người nhà họ Cố không hề do dự mà chấp nhận quyết định của anh, nhưng vẫn phải để anh hai Cố đi xem sao.
…
Người nhà họ Cố vẫn chưa chuẩn bị tuyên bố tin này, nhưng chuyện này không thể nào giấu diếm được lâu.
Vẻn vẹn 3 tháng.
Không phải bọn họ không muốn kéo dài thời gian.
Nhưng vì thanh danh của Cố Dụ, người chú ý đến anh rất nhiều, phe đối địch, những người hiếu kỳ, Cố Dụ đến nay vẫn chưa về, thời gian 3 tháng đã để quân địch mất hết kiên nhẫn, vốn cảnh giác với thế lực của anh nhưng bây giờ đã không thể nào chờ đợi thêm được nữa.
Chuyện Cố Dụ lúc trước đi làm nhiệm vụ gần thành phố S không thể gạt được mọi người.
Vào lúc này thì không cần giấu diếm, dù gì cũng không nói nguyên nhân tại sao, cứ nói Cố Dụ chuẩn bị tấn công thành phố S là được.
Tin hay không, bọn họ không biết. Nếu không phải là thuyết âm mưu vậy thì chính là sai lầm của bản thân.
…
Vừa nhận được tin này, mọi thành viên trong đội như muốn nổ tung.
Bọn họ còn đang chờ lão đại quay về mà, mấy bữa trước Cố gia còn an ủi bọn họ đừng lo lắng, tạm thời không thể nói ra. Cuối cùng cũng có tin tức nhưng lại nhận được kết quả thế này…vậy mà Trần Nhị và Lý Khuê cũng dám làm phản.
Đúng là…
Nhưng bọn họ đều là người có lý trí, muốn sát cánh với lão đại là một chuyện, còn gia đình mình là một chuyện, nếu bọn họ chỉ có một mình chắc chắn sẽ xông lên, nhưng…
Vì thế khi nghe nói anh hai Cố chuẩn bị đến thành phố S thì bọn họ cũng muốn đi.
Nếu điều kiện bên kia tốt thì đưa người nhà qua đó cũng ổn.
Còn được đi theo lão đại nhà mình nữa chứ.
Ngược lại, Phương Tễ Tễ luôn ở cùng gia đình nhà họ Cố dần trở nên quen thuộc lại kinh ngạc.
Sao có thể…
Rõ ràng kiếp trước Cố Dụ luôn ở thành phố C.
Suy nghĩ cứ liên tiếp nảy ra, dù biết kiếp trước đã là chuyện đã qua, nhưng bỗng nhiên có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn làm Phương Tễ Tễ nhíu chặt mày.
Đi xem thử một chút xem sao.
Về Tô Tinh, Phương Tễ Tễ không quan tâm, nói thế nào nhỉ, đúng là cô đã từng để ý Tô Tinh như thế, nhưng cũng không hơn.
Về chuyện trở mình, không nói đến tận thế, nếu chỉ vì một tiểu tình nhân ôn nhu nguyê
至于翻出浪花, 且不说末世之中, 有没有愿意为了一个温柔体贴的小情人对上她的眼瞎大佬, 只说就算翻出浪花, 她也并不是很在意.
Nếu như sợ hãi chính là do cô chưa đủ mạnh mẽ.
Tô Tinh đang trốn tránh ở ngoài căn cứ nghe ngóng được tin này. Cô ta suy nghĩ rồi xuất phát đến thành phố S.
Có vẻ ngoài cộng thêm tâm kế, rất dễ dàng sinh ra tự tin, Tô Tinh là người vô cùng tự tin.
… Không biết lương khô lúc trước cô ta tặng có tác dụng hay không.
Cô ta am hiểu nhất về chuyện nắm giữ trái tim đàn ông. Tình huống của Cố Dụ lúc ấy, chỉ cần một chút dịu dàng thôi đã có tác dụng rất lớn… Anh không vì một túi lương khô mà có hảo cảm với cô ta, thực ra chỉ có một túi lương khô thì không thể nào làm được chuyện đó.
Cô ta chỉ cần để lại ấn tượng tốt trong anh là đủ rồi.
***
Mọi người mang theo những mục đích khác nhau mà chạy đến thành phố S.
Trên đường đi có thương vong, cũng có những người từ bỏ giữa đường, nhưng cũng có người kiên trì đến gần thành phố S.
Đến nơi đầu tiên, không hề bất ngờ, chính là đoàn người của anh hai Cố.
Vì có máy liên lạc nên Cố Dụ biết chuyện này, anh ra ngoài đón anh hai Cố.
Càng về sau lại càng khó lên cấp, đặc biệt là sau khi đạt cấp 5, trước kia chỉ cần 1 tháng đã đạt được cấp 4, nhưng sau khi lên cấp 5 muốn lên cấp 6 phải mất 3 tháng.
Tinh Nhan sắp sửa đột phá cho nên anh không quấy rầy cô.
Anh hai Cố đấm vào bả vai anh, trêu chọc hỏi, “Thấy anh mày đẹp trai lên không?”
Anh hai Cố đương nhiên biết em mình sẽ trả lời thế nào.
“Vẫn xấu như xưa.” Vẻ mặt Cố Dụ không thay đổi, nện lại anh một cái xem như chào hỏi.
Lúc trước Zombie ở thành phố S đã lên cấp 4, ba tháng trôi qua, Zombie chỉ có thể mạnh hơn chứ không kém. Trần Nhị và Lý Khuê bình thường đi theo Tinh Nhan tu luyện chỉ đạt được cấp 4. Bên ngoài cũng không khác là bao, kiểu này đi đến thành phố S giống như đi nạp mạng.
“Hừ, đồ mắt mù.”
“Tự mình đến hả?” Sau khi chào hỏi mấy anh em trong đội xong, hai anh em ngồi cùng mọt chiếc xe, anh hai Cố mới lên tiếng hỏi, “Sao lại không thấy Zombie?”
Anh biết em dâu mình là Zombie cao cấp, cô không có ở đây… nhưng lại không có một con Zombie nào dám bén mảng đến đây thì đúng là kỳ lạ.
Hai tai Cố Dụ đột nhiên đỏ lên, nhưng Cố Dụ trở nên nghiêm túc, ra vẻ đứng đắn nói, “Anh đừng hỏi.”
Zombie đánh hơi rất giỏi…
Trên người anh…ừ, mùi của Tinh Nhan rất đậm, tính uy hiếp rất cao cho nên bình thường không có Zombie nào dám tới gần anh nửa bước.
Anh hai Cố:…
Có giỏi thì đừng đắc ý trước mặt anh mày.
“Được rồi, cấp mấy rồi?” Anh hai Cố lảng sang chuyện khác, biết không cạy được miệng anh nên không thèm hỏi nữa, chuyện gì nên biết sẽ phải biết thôi.
Anh không có gì lo lắng, duỗi thẳng lưng trả lời, “Cảm giác mạnh hơn.”
Mấy bữa nay anh không được nghỉ ngơi, mệt chết đi được.
Không biết Cố Dụ nghĩ đến điều gì mà sắc mặt trở nên khó coi.
“Qúa thấp.”
Anh hai Cố ngả lưng ra ghế dựa, cảm thấy ngứa tay, nheo mắt nghiến răng hỏi, “Thằng ba…em cố ý đấy hả?”
Cái vẻ mặt ghét bỏ đó là sao hả?
Nếu Cố Dụ cảm thấy sức mạnh mình quá thấp, vậy có phải anh nên tự giác tìm chỗ mà nhảy cầu không?
Thằng này bộ thiếu đòn hả?
Bấy giờ Cố Dụ mới nhận ra lời của mình cố ý khiêu khích anh trai. Nhưng tâm trạng anh đang không được tốt, thế là dứt khoát nghiêm mặt, đổ thêm một xô đá.
“Cố ý gì, em nói thật mà!”
Anh hai Cố:… Ha ha, có thằng em thế này thì giữ lại làm gì?