Lý Khuê nhìn “người” có làn da xanh đen trước mặt, trong đầu như muốn nổ tung, anh ta chỉ hận không thể ngất đi.
Giờ đây, trong đầu anh ta trở nên trống rỗng.
Sự tin tưởng giữa người và người đâu rồi hả?
Gì mà da có hơi đen, gì mà dịu dàng, gì mà khẩu vị khác với mọi người!
Mợ nó chứ.
Lão đại, anh tỉnh táo lại đi!
Lý Khuê hận không thể nhào tới lay cho anh tỉnh ra.
Đây mà là khẩu vị hơi khác người hả?
Khẩu vị của cô ấy chính là thịt anh đó, anh có biết không hả?
Lý Khuê không thở nổi, giống như cá bị mắc cạn, anh ta bị tin tức này dọa cho mặt mày tái mét.
Ngược lại, Trần Nhị đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Anh ta nắm chặt tay, hít sâu một hơi rồi chào, “Chị dâu.”
Anh ta lặp lại lần nữa, tuy giọng nói có chút run rẩy nhưng vẫn rất rõ ràng, “Chào chị dâu.”
Dù thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng phải chấp nhận.
Cố Dụ hơi kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra. Anh nhìn về phía Tinh Nhan, rõ ràng là không muốn mở miệng.
Tinh Nhan không thấy mình sai, nhưng có thể hiểu tại sao Lý Khuê lại kinh ngạc như thế, hơn nữa ánh mắt anh ta không hề có ác ý.
Tinh Nhan bình tĩnh nhìn sang Trần Nhị, nhẹ nhàng gật đầu nở nụ cười chào hỏi.
Dù sao bọn họ cũng không hiểu cô nói gì.
Dưới ánh nhìn của cô, Trần Nhị bắt đầu bình tĩnh lại, anh ta nở một nụ cười thoải mái, giọng điệu đã bình tĩnh hơn.
“Chào chị dâu, lần đầu gặp mặt, em tên Trần Nhân, chị cứ gọi em Trần Nhị là được rồi.”
Sẽ có một ngày cô gọi được tên cậu.
Cổ họng Tinh Nhan phát ra âm thanh, kéo kéo Cố Dụ nép sang một bên nhường lối đi.
Cố Dụ phiên dịch giúp, “Nhan Nhan bảo để hai cậu vào nhà rồi nói tiếp.”
Trần Nhị gật đầu, mỉm cười bước vào nhà, “Được, bọn em không khách sáo.”
Tinh Nhan nhoẻn miệng cười.
…
Lý Khuê run rẩy nhìn ba người cười nói mà như muốn phát điên.
Nhìn bọn họ vào nhà, cậu ta mới phản ứng lại, bước nhanh theo sau, “Chờ một chút.”
Trần Nhị nhìn người bên cạnh, nghiêng đầu hỏi, “Nghĩ thông rồi à?”
Lý Khuê cắn răng, nhỏ giọng nói, “Tôi chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.”
Mẹ nó, cả thế giới như muốn nghiêng trời lệch đất thế mà không cho anh ta kinh ngạc hả?
Chẳng phải nói chị dâu dịu dàng xinh đẹp ư?
Anh ta chợt nhớ đến lão đại từng giới thiệu rằng chị dâu rất dịu dàng…
Mẹ nó, đúng là bệnh hết rồi!
Nếu lão đại không điên thì thế giới này bị điên rồi.
Nhưng, Lý Khuê tuyệt vọng, sao mà anh ta không tuyệt vọng cho được.
Cho dù lão đại có bệnh…
Thì anh ta cũng đành phải chấp nhận mà thôi.
Trần Nhị đẩy đẩy mắt kính, im lặng không nói gì.
Nhưng trong lòng biết rõ những gì anh ta nói là thật.
Lý Khuê mới là người tin tưởng lão đại nhất, anh ta thẳng tính, lão đại nói gì nghe đó. Nếu Cố Dụ có cưới một cô Zombie thì dù có nghĩ không thông thì anh ta cũng sẽ ủng hộ chứ không có suy nghĩ gì.
Ngược lại là anh ta…
***
Hai người không hề hay biết, vừa mới thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật chị dâu là Zombie xong, lại phải nhận thêm tổn thương lần hai.
Lúc quay về nhà đã trễ, bây giờ đã đến giờ cơm tối.
Trần Nhị đẩy mắt kính, ho nhẹ một tiếng, “Mọi người muốn ăn gì để em làm.”
“Không cần đâu.” Cố Dụ không biết từ đâu xách ra hai túi đồ, anh lắc đầu rồi xắn tay áo bước tới, “Để tôi làm cho.”
Bây giờ ở thành phố S, không có nơi nào mà bọn họ không thể đi, dù không lo lắng về vấn đề ăn mặc, nhưng vì muốn ăn cơm nên Cố Dụ đã tiện tay xách về vài thứ.
Dụng cụ trong phòng bếp đều có sẵn, đủ để bọn họ nấu ăn trong lúc ở đây.
Thịt và máu tươi có sức hấp dẫn khá lớn đối với Zombie, thịt tươi thì càng tốt, nhưng bọn họ cũng có thể ăn được thịt chín.
Bây giờ đã qua hơn một tháng nên rất khó kiếm được thịt tươi, nhưng trong siêu thị vẫn còn thịt hun khói.
Món Cố Dụ làm chính là thịt hun khói.
Chuyện lão đại biết nấu cơm khiến bọn họ vô cùng hoảng sợ.
Lý Khuê và Trần Nhị ngơ ngác ngồi trên sofa nhìn Cố Dụ bước vào phòng bếp, thành thạo rửa rau, thái đồ ăn, xào nấu…
Chờ đến lúc ngửi thấy hương thơm mê người, Trần Nhị và Lý Khuê đã sợ đến ngây người.
Hóa ra… lão đại biết nấu cơm ư?
Lúc trước…chưa thấy anh nấu bao giờ.
Trần Nhị đẩy đẩy kính.
Anh ta đã không còn gì để nói.
Bọn họ đã cảm nhận được sự khác biệt giữa anh em và bạn gái.
Càng khiến bọn họ hoảng sợ hơn chính là sau khi nấu cơm xong, Cố Dụ vừa cởi tạp dề vừa nói, “Đợi một lát, tôi đi gọi mấy đứa nhỏ ra ăn.”
… Mấy đứa nhỏ??
Cứ như sét đánh ngang tai, bọn họ kinh ngạc đến nỗi đầu óc trống rỗng, đột nhiên ngồi thẳng lên. Lão đại có con ư??
Còn là “mấy đứa” nữa.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Lý Khuê đã kích động xoa xoa tay, trong đầu chỉ toàn là cháu trai, có hơi lo lắng, “Không biết cháu trai thế nào, có giống lão đại không ta!”
“Chắc là rất đẹp!” Lão đại nhà bọn họ đẹp trai thế kia mà!
“Aiz! Chị dâu, cháu đã bao nhiêu tuổi rồi!” Lý Khuê quay đầu, xưng hô chị dâu vô cùng tự nhiên.
Biết gọi bọn họ là chú chưa?
Tinh Nhan chưa kịp mở miệng, dường như cậu ta nghĩ đến cái gì, ão não vỗ đầu mình, “Lúc nãy đi ngang một cửa hàng đồ chơi, biết thế ghé vào lấy vài cái trống lắc…”
Biết đâu cháu trai sẽ thích thì sao.
– – Bọn họ là những người liếm máu trên lưỡi đao, nhưng lại rất thích trẻ con.
Lần này Trần Nhị không cản anh ta mà chỉ ngồi thẳng lưng, nhíu chặt hàng chân mày.
Im lặng tính thời gian vừa đi vừa về.
Tinh Nhan nhìn vẻ mặt hai người, đôi mắt ngập tràn thú vị, cánh tay đang định khua khoắn giải thích buông xuống.
– – Zombie không hiểu tiếng người là chuyện bình thường.
Có lẽ bọn họ cũng không cần cô trả lời, nhưng một lát sau, không thấy cô lên tiếng, bọn họ lại đắm chìm vào suy nghĩ về cháu trai.
Nghe một hồi, ý cười trong mắt Tinh Nhan ngày càng đậm, phải cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng.
… Cửa mở ra.
Cố Dụ đi vào trước.
Không có ôm, cháu trai tự đi…đôi mắt Trần Nhị và Lý Khuê sáng bừng nhìn ra ngoài cửa.
Yên lặng trong chốc lát.
Ngoài cửa xuất hiện thân ảnh to lớn.
A Đại bắp thịt cuồn cuộn, lộ ra răng nanh, làn da xanh đen làm nổi bật hàm răng trắng sáng, vui vẻ nhìn sang hai người đang ngơ ngác kia gào lên.
– – Gào, chào mấy chú.
Trần Nhị:…
Lý Khuê:…
Cháu…trai…dễ…thương…đâu…rồi?
***
Hai ngày sau.
Trên phố.
Nếu thành phố S còn có người sinh sống thì sẽ nhìn thấy một tình huống vô cùng kỳ lạ…
– – Chiếc xe tải lớn chậm rãi lướt đi, bọn Zombie đang định tiến tới thì đột nhiên hoảng sợ bỏ chạy tựa như ma đuổi.
Mấy ngày nay, mấy người bọn họ không hề nhàn rỗi.
Đêm đó vì quá kinh ngạc, ngơ ngơ ngác ngác đến nỗi ăn cái gì cũng không biết, cho nên họ không hề nhớ đến lão đại đã từng nói sẽ đưa bọn họ trở về.
Sáng hôm sau, thấy Cố Dụ chuẩn bị xe thì mới nhớ ra.
Nhưng bọn họ sao có thể trở về một mình.
Lão đại nhà mình ở đây, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không rời đi.
Lý Khuê là người đơn giản không nghĩ nhiều, Trần Nhị lại không như thế, nghĩ lão đại tin tưởng chị dâu như thế, dù có bị đâm sau lưng vẫn sẽ cam tâm tình nguyện…
Thành phố S là thiên đường của Zombie, lão đại lại dấn thân vào hang ổ quân địch, chỉ có thể dựa vào sự bảo vệ của chị dâu. Nếu chị ấy mà trở mặt, bọn họ sẽ…
Không phải Lý Khuê nghi ngờ ánh mắt của lão đại. Anh ta tin rằng bọn họ yêu nhau, cũng tin rằng chị dâu sẽ bảo vệ bọn họ. Nhưng mà…chuyện đời đâu ai nói trước được?
Lúc chưa tận thế, người ly hôn không ít. Huống chi giờ lại đang trong tận thế, lại còn là một người một Zombie.
Đến lúc đó, hai người bọn họ tách ra…nếu muốn thoát ra ngoài thì bọn họ còn có thể giúp sức.
Hơn nữa, cuộc sống ở đây thật là tốt.
Hai người đã quyết tâm ở lại, Cố Dụ cũng không thể ra tay đánh bọn họ ngất xỉu rồi đưa về, cho nên đành để bọn họ ở lại đây.
Vì có thêm hai người, cho nên cần thêm đồ dùng, thế là sáng hôm sau bọn họ đi đến trung tâm thương mại của thành phố S.
Đồ trong trung tâm thương mại tuy ít nhưng có đủ loại, cái gì cũng có, chuyển hết cửa hàng về cũng không hề dễ dàng.
Lúc đầu, trong khu chung cư cũng chuẩn bị mở một cửa hàng, ngay bên cạnh nhà bọn họ, bây giờ vừa vặn chuyển hết đồ về đây, đem siêu thị đổi thành nhà kho.
Mặc dù đây là công việc không có kỹ thuật gì nhưng lại tốn thời gian.
Tinh Nhan nghĩ nghĩ, cô dừng lại rồi ấn ấn vào tay Cố Dụ, “Lâu quá, để em gọi thêm vài sai vặt.”
Cô hét miệng, phát ra một loại sóng âm mà người thường không nghe thấy.
Người đàn ông dừng tay, ôm lấy eo cô, “Được.”
Sau đó anh quay sang giải thích với Trần Nhị và Lý Khuê.
Không lâu sau, bắt đầu xuất hiện âm thanh “gầm gừ”, Lý Khuê và Trần Nhị nhìn qua cửa sổ, vừa nhìn ra lông tơ đã dựng đứng lên.
– – Một đám lít nha lít nhít, đều là Zombie mặt đơ.
Tinh Nhan gầm lên một tiếng, mấy con Zombie này xếp thành một hàng đi về hướng này.
Lý Khuê như ngừng thở, cuộn chặt nắm đấm, cố gắng khống chế ý nghĩ muốn phản kích của mình.
Zombie ngày càng đến gần, lúc đi ngang qua Lý Khuê và Trần Nhị vẫn không dám dừng lại, chỉ đi thẳng đến trước mặt Tinh Nhan rồi dừng lại.
Tinh Nhan chỉ đạo mấy tên Zombie.
Cố Dụ như có thần giao cách cảm, đưa lại đồ cho bọn nó.
Zombie cứng nhắc đón lấy, Tinh Nhan nhìn mấy đứa con mình rồi nói, “A Đại, con với A Nhị về nhà lấy giúp mẹ được không?”
Hai bọn nó vui vẻ gật đầu, có thể làm việc giúp đỡ mẹ mình, bọn nó rất có cảm giác thành công. Thế là bọn nó dẫn con Zombie kia đi về phía nhà mình.
Bây giờ bọn họ chỉ cần sắp xếp lại là được.
Theo cách này, chưa đến nửa ngày đã dọn sạch siêu thị.
Có điều gạo và thịt trong siêu thị không còn nhiều.
Cố Dụ lại không nỡ cho Tinh Nhan nhịn thịt.
Địa điểm tiếp theo chính là mấy lò mổ hoặc trang trại ở thôn trang.
Vì mấy nhà ở thôn trang thường hay dự trữ lương thực, cho nên bọn họ dự định đi đến đấy.
Trước khi đi, Cố Dụ đưa mắt nhìn về phía cánh rừng bên kia.
…Vẫn nên về sớm một chút để trông nhà thôi.
…
Hôm nay là ngày xuất phát đến thôn trang cạnh thành phố S.
Đường đi khá gồ ghề, chiếc xe thỉnh thoảng lại xóc nảy.
Lý Khuê cố gắng mở to mắt, nhưng chưa được bao lâu lại xụp xuống, hai quầng thâm bên dưới mắt vô cùng rõ, làm lộ ra gương mặt mệt mỏi của anh ta.
Gương mặt chất phác của anh ta giờ đây có chút vặn vẹo, cầm cây thịt hun khói cắn xé vỏ bọc bên ngoài rồi cắn một miếng.
Đây là lần đầu tiên anh ta lái xe nhanh như thế kể từ khi tận thế đến bây giờ.
Đúng lúc này, âm thanh gầm gừ lại vang lên.
Lý Khuê quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy 7 “con người” cơ bắp cuồn cuộn ngồi thành hàng nhìn chằm chằm vào miệng anh ta mà nuốt nước miếng.
Con ngươi Lý Khuê co rụt lại, ngửa đầu về phía sau.
Mẹ bà nó!
“Gừ!” Bảy con Zombie đột nhiên đứng lên, đề phòng nhìn khắp nơi, giống như bị phản ứng của anh ta làm cho giật mình.
Lý Khuê:…
“Hù chết ông à.”
Adrelin của anh ta bỗng tăng vọt, trái tim thiếu điều muốn nhảy ra ngoài.
Lý Khuê nuốt nước miếng, yên lặng đưa thịt hun khói cho bọn nó, đúng vậy, anh ta còn có 7 đứa cháu có thể xách anh ta lên chỉ bằng một ngón tay!
Quan trọng là, thức ăn của cháu mình bao gồm cả thịt của mình đó!
Dù biết tụi nó đang nhìn chằm chằm thịt hun khói, nhưng anh ta cứ có cảm giác bọn nó đang nhìn anh ta… Ai biết được có khi nào 7 đứa nó không không chế nổi mà nhào vào anh ta chứ…
Mấy đêm nay không có đêm nào mà anh ta ngủ ngon cả!
Lúc nào cũng lo sợ có thằng cháu nào đó nhảy ra thịt luôn mình!
Sợ lúc tỉnh dậy thấy cháu mình dùng ánh mắt thèm thuồng nhìn mình chảy nước miếng.
Lúc đó chắc chết mất thôi, thật đấy!
Trần Nhị ngồi một góc nghe thấy tiếng của anh ta thì yên lặng kéo bịt mắt xuống.
Không muốn mở mắt.
Cái gì cũng không thấy.
Ngủ tiếp thôi.
**
Được một bữa trời mưa mát mẻ =)))