– – Cứu mạng!
– – Rồng ta sắp chết rồi!
Chàng trai, “…”
***
Chàng trai không chấp nhặt với nàng, nghĩ đến chuyện chàng có thể hiểu nàng nói gì thì bật cười.
“Nàng tên gì?”
Không cần biết Hắc Long có muốn trả lời hay không, chàng đã thốt lên, “Nhan Nhan?”
Chàng trai bỗng chốc ngây ngẩn.
Hắc Long: Sao ngươi lại biết?
Chàng lấy lại tinh thần, khẽ cười, chàng cũng có biết đâu.
Không biết vì sao mình lại thốt lên cái tên này, cũng không biết vì sao khi gọi tên này lại cảm thấy thật thỏa mãn, thỏa mãn đến nỗi, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy thật ngọt ngào.
Tựa như bị trúng tà.
Nhưng chàng tuyệt đối không nghi ngờ, vì trái tim không biết lừa dối, chàng cảm thấy có một giọng nói vô cùng khẳng định, không sai, đây chính là người chàng luôn chờ đợi, là người mà chàng yêu nhất.
Lúc không chạm vào mấu chốt, Hắc Long vẫn rất đáng tin. Mỗi một ý nghĩ nảy ra, Tinh Nhan nhớ lại từng chi tiết trong suốt mấy ngày nay.
Hắc Long là biểu tượng của cái ác, nhưng lần đầu tiên gặp mặt, thái độ của chàng trai đối với nàng lại vô cùng kỳ lạ.
Lực hấp dẫn của chàng đối với nàng cũng rất kỳ quái…
Nhớ lại người đàn ông luôn tồn tại trong lòng mình, nàng dần dần có một kết luận.
Tinh Nhan nhìn chàng trai trước mặt, đây là người đàn ông của nàng ư?
Nàng tiếp nhận sự thật này mà không có bất kỳ giãy dụa nào, Tinh Nhan nhíu mày, thế cũng tốt.
“Nhan Nhan…”
Chỉ có hai từ đơn giản, nhưng phát ra từ miệng của chàng bỗng trở nên triền miên, quyến luyến, tựa như phát ra từ đáy lòng, lưu luyến giữa đôi môi.
“Ngao.”
– – Sao?
Chàng trai lắc đầu, cười khẽ, “Không có gì.”
Chỉ muốn gọi tên nàng mà thôi.
Nhàm chán. Tinh Nhan tát chàng một cái.
Nhìn thì hung ác, nhưng ngay cả y phục của chàng cũng không chạm tới, đầu vuốt chạm lên eo chàng, mang theo cảm giác uy hiếp.
Chàng trai khẽ cười, nhìn móng vuốt trên eo mình, nhẹ nhàng sờ lên, “Móng tay Nhan Nhan dài quá, lại đen nữa.”
Móng vuốt Tinh Nhan giật giật, “… Đấy là chuyện bình thường.”
Nàng là Hắc Long, cả người từ trên xuống dưới đều đen, móng vuốt đương nhiên cũng phải đen rồi.
“Ừm.” Chàng trai vuốt ve móng nàng, “Rất xinh.”
Tinh Nhan, “…”
“Nhưng mà, nếu nàng biến thành người có khi nào cũng đen không?” Chàng trai như nghĩ đến viễn cảnh ấy, đôi mắt hắn chứa đầy ý cười.
“Hay là nửa trắng nửa đen?”
Nghĩ đến cảnh mình sẽ biến thành quả trứng màu đen, Tinh Nhan cứng đờ cả người, vung đuôi lên.
…Không đâu.
Chàng trai rầm rì một tiếng, chăm chú nhìn nàng, có cảm giác như hắn đang làm nũng, “Nhan Nhan, ta thấy hơi đau.”
Dễ thương ghê.
Tinh Nhan hừ một tiếng.
Hắn cũng không giận mà tiếp tục nói chuyện với nàng, nói từ màu móng vuốt của nàng nói tới lúc nào nàng bị bong một miếng vẩy, nói mà không thấy mệt.
“Nhan Nhan, nàng trưởng thành chưa?”
Hắn biết long tộc được 100 tuổi sẽ được tính là trưởng thành, sau khi trưởng thành có thể hóa thành người, hắn chưa thấy nàng biến thành người lúc nào, nghĩ rồi lại nghĩ, có thể là nàng đã trưởng thành nhưng không muốn biến thành người thì sao?…
Nghĩ thế, ánh mắt hắn sáng ngời.
Hắc Long ngao lên một tiếng, “Vẫn chưa, còn 10 năm nữa.”
Chàng trai có hơi mất mác, nhưng rồi lại vực dậy tinh thần, hắn cũng không biết vì sao mình lại mất mác.
“…Ừ.”
Lúc chàng lấy lại tinh thần, vừa đáp lại một cách bình tĩnh, vừa phát hiện cánh tay đang cầm đồ trong núi châu báo bỗng phát ra tiếng như sắp không giữ được.
Chàng bỏ châu báu lại chỗ cũ, bấy giờ mới nhớ ra mình trộm lấy châu báu để hấp dẫn…mới đeo thử, mà giờ lại quên mất mục đích của mình.
Chàng trai bất lực, lắc lắc đầu, “Nhan Nhan, mấy món này cho ta được không?”
Tinh Nhan gật đầu, bỗng dưng nàng cứng đờ, đấu tranh một hồi, ánh mắt chuyển sang chế độ si mê, bật thốt, “Không được.”
Đó là tiểu bảo bối của nàng! Là tiểu tâm can của nàng! Sao lại cho được!
Đồ trứng thối! Vô tình vô nghĩa!
Tinh Nhan:…
Chàng trai:…
“Nàng nói cái gì?”
****
Nói đến hoàng tử điện hạ bên đây.
Sau khi thoát khỏi mảnh thú, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới thả lỏng người thì hắn cảm giác xây xẩm, cả người lảo đảo, hắn chống tay lên một cái thân cây, nhíu mày đầy khó chịu.
Lương khô dự trữ đã mất, vừa đói lại vừa khát, cái cảm giác này ngược lại khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn đôi chút.
Hắn chỉ biết đi theo cảm giác mình.
…
Hoa Bành Ti trong ngực ngày càng nhiều, đồ vật Irina mang về càng lúc càng nhiều.
Công chúa cúi đầu nhìn đống bù xù trong ngực mình thì nhíu mày, dù nhẹ nhưng quá nhiều nên ngăn cản tầm nhìn của nàng, nàng mấp máy đôi môi, tự lượng sức mình, nhiều quá thì ôm không xuể.
Lát nữa quay lại lấy là được rồi.
Trước cửa hang động đã được làm bằng phẳng, công chúa phơi hoa Bành Ti ở trước cửa hang, vì không muốn ai giúp nên theo trí nhớ mà quay lại chỗ vừa nãy.
Nàng đưa lưng về bụi cỏ, chăm chú hái hoa.
Ngay lúc này, một thanh kiếm đẩy bụi cỏ ra, sau đó có một người thất thểu bước ra.
“A…” Công chúa giật nảy mình, nàng hét lên rồi lùi về sau mấy bước.
“Đừng…hét…ta…” Người đàn ông chấn động, hắn cau mày, thở hổn hển, áy náy ngẩng đầu lên. Hắn rất mệt, mấy ngày nay chưa được tắm rửa, có lẽ hắn trông rất đáng sợ.
Ngay khi vừa ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt, hắn như được uống thần dược, hai mắt sáng bừng, vô cùng chói mắt.
“Công chúa!!”
Đúng là công chúa rồi.
Hắn cuối cùng đã tìm được công chúa!
Hoàng tử điện hạ không thể thở được, thần kinh vừa được buông lỏng thì cả người rơi vào bóng tối, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Thượng đế ơi.
Thấy người kia đã bất tỉnh, Irina mới hồi hồn, sợ hãi khép miệng lại, nhìn người nằm trên mặt đất mà khóc không ra nước mắt.
Đừng nói là đã chết rồi nha!!
“Khụ…” Công chúa thận trọng bước tới, đưa tay để ngay mũi người kia, cảm giác còn thở mới phát hiện ra chính mình lại nín thở, sợ đến nổi mém chút nữa ngồi bệt ra đất.
Chưa chết là tốt rồi.
Dọa nàng sợ muốn chết.
Haiz…Công chúa to gan quan sát người đàn ông kia, áo giáp trên người hắn thuộc hàng tốt, ánh vàng chói mắt, dù có vài nơi bị hư hại nhưng không hề lộ ra da thịt, trên cơ thể cũng không có vết thương.
May quá, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không bị thương thì sao lại ngất xỉu thế này?
Nàng lại quan sát hắn lần nữa, nhìn mặt hắn râu ria xồm xoàm thì nghĩ rằng có lẽ là do quá mệt mỏi.
Khò khò…
Tiếng khò khò vang lên, công chúa cong môi mỉm cười.
Nàng bỗng nhiên nhớ ra xưng hô vừa nãy hắn gọi nàng, nhíu mày không biết phải làm sao, người này hình như biết nàng, mà nàng lại không muốn quay về, đã nói rồi, công chúa đã chết.
Tiếng ngáy của hoàng tử càng lúc càng lớn.
Công chúa im lặng nhéo nhéo tay mình, chuyện khác để sang một bên đi, chuyện bây giờ chính là, người này quá nặng, sao nàng có thể mang hắn về hang động đây…
Nàng…không vác nổi đâu.
***
“Nhị ca, có người ngất xỉu…”
Vác không nổi thì vứt lại vậy.
Công chúa vội vàng ngẩng đầu lên, lời chưa nói đã vội nuốt xuống. Bầu không khí trong hang động hơi khác thường.
Trên núi châu báu đầy ắp kia, Hắc Long để đầu lên đó, đôi mắt nhắm chặt, dáng vẻ đang ngủ say không biết trời trăng mây gió.
Chàng trai ngồi bên cạnh cúi đầu nhìn vài món trang sức trong tay mình, không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Công chúa thuận mắt nhìn sang thì thấy một cái vuốt đen lặng lẽ nắm lấy sợi dây chuyền, trong trại thái lôi kéo với nhị ca nàng.
Cô chúa miết miết môi.
Nhìn tình tình này…cô có thể…lấy được dạ minh châu thật ư?
Như nghe thấy tiếng bước chân của nàng, chàng trai ngẩng đầu lên nói, “Quay về.”
Hắn mỉm cười, dáng vẻ vô cùng tự nhiên bỏ sợi dây chuyền xuống, nhưng ánh mắt cứ là lạ thế nào…
“…À.” Công chúa chần chờ hai giây, sau đó lập tức chuyển chủ đề, “Muội mới thấy ở bên phía kia có rất nhiều hoa Bành Ti, nhị ca có muốn hai không…”
“Bên kia còn rất nhiều…”
Dù sao nàng cũng đã kiểm tra, người kia chỉ do quá mệt mỏi nên mới ngất xỉu, sau khi tỉnh dậy sẽ hết, trong địa bàn của Hắc Long sẽ không có nguy hiểm gì, mà lúc này…không nghe theo nhị ca nàng thì chắc chắn sẽ có chuyện đây.
Soạt…
Tiếng va chạm châu báu vang lên, Tinh Nhan cứng đờ người.
Công chúa theo phải xạ nhìn sang chỗ phát ra tiếng động.
Dưới chân chàng trai đang mỉm cười lạnh lùng, móng vuốt màu đen dừng ở giữa không trung, cứ bất động ở đó, nhưng đầu ngón tay móc lấy sợi dây chuyền lắc lư trên không sau đó đụng vào núi châu báu, phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Công chúa nhìn sang Hắc Long đang nhắm chặt mắt, yên lặng kéo khóe môi, nàng không đành lòng nhìn thẳng.
Nụ cười trên gương mặt chàng trai càng thêm lạnh lùng, trong tay phát ra một tiếng vang.
… Làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Công chúa vội vàng lấy lại tinh thần, không dám lên tiếng, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Đến khi chàng trai vừa cười lạnh lùng vừa lấy chân đạp lên sợi dây chuyền kia, dịu dàng hỏi, “Vừa nãy mới nói gì?”
Tựa như hắn không biết mình đang làm gì, nhưng dưới chân lại dùng sức đè xuống.
Ôi, sáng quá, làm mắt nàng đau ghê.
“A?” Công chúa ho khan một tiếng, vội vàng đáp, “Ta hỏi nhị ca có muốn hoa Bành Ti không, ta giúp huynh hái thật nhiều.”
“Không cần.” Chân chàng trai lại dùng thêm sức, mỉm cười, “Một mình muội xài đi.”
Thoải mái quá.
“À, được.” Công chúa run run, có hơi căng thẳng nên nàng nói hơi gấp, “Vậy…tối nay hai người muốn ăn gì? Muốn ăn hoa quả không…”
Hắc Long như đang lạc ngoài thế giới, nàng đau lòng quá đi, đó là tiểu bảo bối của nàng mà!
– – Nhịn xuống! Tinh Nhan cố gắng kiềm chế ngón tay đang ngo ngoe của mình.
Nhìn chàng trai giơ chân lên rồi lại đạp xuống một cách tự nhiên, công chúa rùng mình, tiếp tục hỏi, “Ặc, nho rừng thì sao?…Vừa nãy muội mới thấy có một cây nho ở bên ngoài…”
…Người này là ai.
Nhị ca của nàng đâu có ngây thơ như thế!
– – Nhịn xuống nào!
Tinh Nhan cuộn chặt tay mình.
“Cách đây gần lắm, đi một lát là tới rồi, sau khi ăn thịt nướng có thể tráng miệng bằng nho có phải rất ngon không! Ha ha!
– – Không nhịn được rồi, tuyệt vọng.
Tinh Nhan không đành lòng nên nhắm mắt lại.
Một giây sau, móng vuốt rồng bỗng nhiên ra sức, đầu ngón tay móc lấy dây chuyền kéo về phía mình.
Ngay sau đó nàng vội vàng nhắm chặt mắt lại, ngáy khò khò, lấy cánh che đi sợi dây chuyền vừa lấy về, chẹp chẹp miệng giả vờ như đang ngủ say.
Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh.
Trong hang động chỉ còn vang lên tiếng khò khè của Hắc Long, từng tiếng từng tiếng vang lên rất có quy luật, ba dài một ngắn, sau đó dừng một chút.
Chàng trai nhìn bàn tay trống rỗng của mình, sao bây giờ, không vui nhé.
Công chúa:…
Công chúa trừng to đôi mắt.
Thượng đế ơi…
Tác giả có lời muốn nói:
Chàng trai: Tình địch hả? Giẫm chết mi nè!