Ánh mắt anh trầm xuống.
Nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, anh ngửa đầu, đôi môi mấp máy.
“Em trai.”
Thịnh Lê bơi tới đây, không hỏi anh có chuyện gì, chỉ nhìn thoáng qua người đang hôn mê nằm trong ngực anh, anh ta đưa tay ra đón lấy, “Phiền anh cả quá.”
Ma xui quỷ khiến, Thịnh Ngự tránh cánh tay đang đưa ra, nhìn vào mắt anh ta, ngay lập tức cả người anh cứng đờ.
— đây là vợ chưa cưới của Thịnh Lê.
Thịnh Lê cười cười đón lấy, kéo mạnh một tí nhưng không được — không ngờ cô lại ôm chặt đến thế.
Không còn cách nào khác, thực ra Thịnh Lê cũng không muốn đưa cô trở về, nếu không vì nể mặt cô là vợ chưa cưới của anh ta…
…Cô gái ngốc kia còn đợi anh ta ở trên tàu kìa, dám chừng lát nữa lại ghen cho mà xem.
Thịnh Lê buông tay ra, gật đầu nhờ vả, “Vậy phiền anh cả rồi.”
Thịnh Ngự dừng tay, càng ôm cô chặt hơn, nhìn người trong lòng mình, đôi môi mím chặt vô cùng lạnh lùng.
“Ừ.”
Thịnh Lê lên tàu, một cô gái khoác khăn tắm chạy đến đón, mũi chân vẽ loạn trên sàn hỏi nhỏ, “Sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Đôi mắt to tròn như mèo con có chút ủ rũ, cô ta cau cau cái mũi rồi nói, “Đều tại em không tốt, không ngờ cô ấy lại sợ nước như thế…”
“Không có gì cả.” Thịnh Lê thờ ơ trả lời, gõ gõ lên trán cô ta, “Em đó, rõ ràng là không vui mà còn bảo anh đi cứu cô ta…”
“Đó…đó không phải là vì cô ấy là vợ chưa cưới của anh sao…” Cô ta nhíu mi, õng ẹo nói thầm.
“Ghen hả?” Thịnh Lê nghe giọng điệu chua xót của cô ta, cười cười lắc cái đầu đầy nước, như cười như không nhìn đôi môi cô ta, đầu lưỡi phóng túng liếm khóe môi, như đang nghĩ cái gì, anh ta kéo dài giọng hỏi, “Anh thích ai em không biết à?”
Nhớ đến ngày nào đó trong phòng họp, nhớ đến dáng vẻ bị khi dễ khi anh ta đặt cô dưới thân…
Hai má Liễu Nguyệt Nguyệt đỏ bừng, trừng to đôi mắt ngập nước như chú nai con khi đang bị khi dễ.
Đồ lưu manh! Em không thèm biết.
…
Lúc Tinh Nhan tỉnh lại, cô đang nằm trong một căn phòng dành cho khách.
Cô ngồi dậy, day day cái trán rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Có một quản gia đi đến, cung kính đáp, “Mợ hai, cô tỉnh rồi.”
Vẻ mặt ông ta mang theo nụ cười kiểu cách, “Bà chủ chắc sẽ vui lắm, cô không biết bà ấy đã chăm sóc cô rất lâu, vừa nãy vì đau đầu nên mới đi nghỉ một lát, vừa lúc cô tỉnh lại…”
Tinh Nhan ngắt ngang lời ông ta, giọng nói hơi khàn khàn, “Nước…”
Có lẽ là do di chứng, cổ họng cô đến bây giờ vẫn còn đau rát.
Qủa gia ngừng lại, nhìn cô lâu hơn, rồi vỗ trán của mình, “Ôi xem đầu óc tôi này, cô chờ một lát.”
Tiểu thư nhà họ Qúy…lại bị người khác gọi là mợ hai, sao không có phản ứng gì hết vậy…
Tinh Nhan uống nước xong lại nằm xuống giường trong phòng khách để sắp xếp sự việc rõ ràng hơn.
Bị gọi là mợ hai, lại rơi xuống nước, cô đã có kết luận, chắc đây là lúc nam chủ chuẩn bị từ hôn với nhà họ Qúy.
Nhưng Qúy tiểu thư lại không chịu hiểu, cho nên lần này Thịnh Lê dẫn theo Liễu Nguyệt Nguyệt đi du thuyền, cô cũng đi theo để hỏi cho ra lẽ, nếu không thích cô thì tại sao lại đồng ý đính hôn?
Cô từ nhỏ đã chứng kiến tình yêu của ba mẹ, nên cô đã từng nghĩ, nếu anh ta đồng ý đính hôn với cô có nghĩa là anh ta có tình cảm với mình, thế thì vì sao lại thay đổi như thế?
Nhưng chưa kịp hỏi thì Liễu Nguyệt Nguyệt cứ lôi kéo cô xuống biển bơi khiến cho cô hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Tinh Nhan tỉnh lại, bà Thịnh nói với cô rằng chính Thịnh Lê đã nhảy xuống cứu cô, tình huống rất gấp, còn bảo mọi người trong nhà họ Thịnh phải gọi cô là mợ hai, sau đó vỗ vỗ tay cô nói rằng ba ta rất hiểu con trai mình, sớm muộn gì cũng sẽ đón cô về nhà.
Còn chuyện từ hôn…
Bà Thịnh thở dài, bảo cô đừng trách Thịnh Lê, Thịnh Lê cũng là bất đắc dĩ, gần đây anh ta đắc tội với người khác, sợ có chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến cô.
Cô công chúa nhỏ ngây thơ đương nhiên sẽ tin ngay.
Đặc biệt là sau đó Thịnh Lê cũng không hề khó chịu khi người khác gọi cô là mợ hai.
Cô nghĩ mình đã hiểu Thịnh Lê, về nhà đòi ba giúp Thịnh Lê, nghĩ rằng anh ta sẽ rất vui.
Trong ấn tượng của cô công chúa nhỏ, mọi người trong nhà họ Thịnh đều là người tốt, bà Thịnh ôn hòa, ông Thịnh nghiêm minh, Thịnh Lê thì thích cô.
Đến cuối cô mới nhận ra rằng đây là một cơn ác mộng.
Tinh Nhan ngồi xuống, nhìn người trong gương, rõ ràng giống nhau như thế, nhưng ánh mắt của nguyên chủ lại dịu dàng và đơn thuần, vừa nhìn liền biết chính là một cô công chúa được nuông chiều.
Đáng tiếc…
Nghĩ công chúa nhỏ thì dễ lừa hả?
Tinh Nhan cong khóe môi, vậy công chúa tôi đây sẽ cho các người thấy.
…
“Tinh Nhan?”
Một người phụ nữ trông có vẻ được chăm sóc tốt bước vào phòng, vẻ mặt thoải mái, “Cám ơn trời phật, con cuối cùng cũng tỉnh rồi! Con khiến A Lê lo lắng muốn chết rồi.”
Tinh Nhan tròn mắt nhìn bà không nói gì.
Người phụ nữ dừng lại, nghĩ cô chưa kịp thích ứng, không ngại ngùng mà nói tiếp, “A Lê còn không kịp mặc đồ, lần đâu tiên mẹ thấy nó như thế…”
Vậy chắc là do vừa mới cùng nữ chính chơi “đánh trận” xong đấy.
Giọng Tinh Nhan đầy bất mãn, “Không dám đâu! Là người bên cạnh anh ta lôi con xuống đó! Anh ta còn nhảy xuống cứu cô ta trước nữa kìa!”
Sau đó cô vờ giận dỗi, thốt ra câu cửa miệng của nguyên chủ, “Con muốn nói cho ba biết!”
Bà Thịnh vội vàng ngăn cản, khuyên nhủ cô, “Cô Liễu cũng không cố ý, A Lê đã giúp con xả giận rồi, Qúy tổng bận như thế, con đừng làm phiền ba con.”
Ông chủ nhà họ Qúy cũng không phải hiền lành gì, ông ấy mà nghe được chuyện Tinh Nhan bị té xuống biển chắc chắn sẽ biết có chuyện mờ ám trong đó, bà đã khuyên con trai mình, tuy không muốn thừa nhận. Nhưng con trai mình xem trọng Liễu Nguyệt Nguyệt như thế, nếu nhà họ Qúy mà ra tay với cô ta thì Thịnh Lê chắc chắn sẽ không thể nhẫn nhịn.
Ánh mắt Tinh Nhan hiện lên ý cười, hất cằm lên, kiêu căng nói, “Không đâu!”
Cô công chúa lúc nào cũng được nuông chiều làm sao để người khác khi dễ.
Bà Thịnh còn định khuyên ngăn, Tinh Nhan khó hiểu nhìn bà, nhíu mi cất giọng đầy bất mãn, “Con đói quá! Mẹ Thịnh không thương con, còn muốn thay mặt cô ta cầu tình…”
Công chúa nhỏ nghĩa là gì?
Chính là mọi người phải cưng chiều tôi.
Bà Thịnh ngừng lại, nở nụ cười, “Sao lại thế, mẹ đương nhiên phải đứng về phe của Tinh Nhan rồi.”
Bà vỗ vỗ tay Tinh Nhan, vẻ mặt nở nụ cười từ ái, “Cháo nấu cho Tinh Nhan đã chín rồi, bây giờ chúng ta xuống lầu ăn nhé !”
Bấy giờ Tinh Nhan mới vui vẻ đứng dậy, ỷ lại nói, “Do chính tay mẹ Thịnh nấu đấy!”
Cô nói tiếp, “Sau khi kinh hãi, con phải ăn cháo do chính tay mẹ nấu mới được.”
Muốn cầu xin cô? Còn định lừa cô? Vậy thì chịu chết đi.
Khóe môi bà Thịnh co rút lại, ý là nếu bà không nấu thì cô về nhà kêu mẹ mình nấu?
Bà nở nụ cười miễn cưỡng, “Đúng, lát nữa mẹ sẽ đi nấu.”
Đời này…đời này bà chưa bước xuống phòng bếp bao giờ.
…
Lúc ăn cơm.
Bà Thịnh dịu dàng đặt cháo xuống bàn, giả vờ đụng trúng tay, suýt xoa một tiếng.
Quản gia chạy đến hỏi, “Bà chủ, bà không sao chứ?”
“Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà.” Bà Thịnh vẫy tay, nhìn thoáng qua Tinh Nhan, như không muốn để anh ta cầm, giọng nói vô cùng từ ái, “Gọi A Ngự xuống ăn cơm đi, thằng nhỏ này có chút hiểu lầm với tôi, không bao giờ chịu xuống đây ăn cơm.”
Tinh Nhan không thèm đáp lại, lại nhìn sang chén cháo, “Nóng không?”
Rồi cô quay sang nhìn quản gia không vừa ý, “Tôi mà chạm vào sẽ phỏng tay, ở nhà tôi quản gia sẽ thổi cho nguội bớt.”
Bà Thịnh:…muốn cắn nát hàm răng, vì bà ta không chịu thổi nên bị phỏng là đáng đời ư?
Cố gắng áp cơn giận xuống, nuốt hết những lời muốn nói vào trong, bà Thịnh nuốt một ngụm máu xuống, chậm rãi nói, “Quản gia, đem canh làm nguội bớt đi.”
Ánh mắt anh trầm xuống.
Nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, anh ngửa đầu, đôi môi mấp máy.
“Em trai.”
Thịnh Lê bơi tới đây, không hỏi anh có chuyện gì, chỉ nhìn thoáng qua người đang hôn mê nằm trong ngực anh, anh ta đưa tay ra đón lấy, “Phiền anh cả quá.”
Ma xui quỷ khiến, Thịnh Ngự tránh cánh tay đang đưa ra, nhìn vào mắt anh ta, ngay lập tức cả người anh cứng đờ.
— đây là vợ chưa cưới của Thịnh Lê.
Thịnh Lê cười cười đón lấy, kéo mạnh một tí nhưng không được — không ngờ cô lại ôm chặt đến thế.
Không còn cách nào khác, thực ra Thịnh Lê cũng không muốn đưa cô trở về, nếu không vì nể mặt cô là vợ chưa cưới của anh ta…
…Cô gái ngốc kia còn đợi anh ta ở trên tàu kìa, dám chừng lát nữa lại ghen cho mà xem.
Thịnh Lê buông tay ra, gật đầu nhờ vả, “Vậy phiền anh cả rồi.”
Thịnh Ngự dừng tay, càng ôm cô chặt hơn, nhìn người trong lòng mình, đôi môi mím chặt vô cùng lạnh lùng.
“Ừ.”
Thịnh Lê lên tàu, một cô gái khoác khăn tắm chạy đến đón, mũi chân vẽ loạn trên sàn hỏi nhỏ, “Sao rồi? Cô ấy không sao chứ?”
Đôi mắt to tròn như mèo con có chút ủ rũ, cô ta cau cau cái mũi rồi nói, “Đều tại em không tốt, không ngờ cô ấy lại sợ nước như thế…”
“Không có gì cả.” Thịnh Lê thờ ơ trả lời, gõ gõ lên trán cô ta, “Em đó, rõ ràng là không vui mà còn bảo anh đi cứu cô ta…”
“Đó…đó không phải là vì cô ấy là vợ chưa cưới của anh sao…” Cô ta nhíu mi, õng ẹo nói thầm.
“Ghen hả?” Thịnh Lê nghe giọng điệu chua xót của cô ta, cười cười lắc cái đầu đầy nước, như cười như không nhìn đôi môi cô ta, đầu lưỡi phóng túng liếm khóe môi, như đang nghĩ cái gì, anh ta kéo dài giọng hỏi, “Anh thích ai em không biết à?”
Nhớ đến ngày nào đó trong phòng họp, nhớ đến dáng vẻ bị khi dễ khi anh ta đặt cô dưới thân…
Hai má Liễu Nguyệt Nguyệt đỏ bừng, trừng to đôi mắt ngập nước như chú nai con khi đang bị khi dễ.
Đồ lưu manh! Em không thèm biết.
…
Lúc Tinh Nhan tỉnh lại, cô đang nằm trong một căn phòng dành cho khách.
Cô ngồi dậy, day day cái trán rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Có một quản gia đi đến, cung kính đáp, “Mợ hai, cô tỉnh rồi.”
Vẻ mặt ông ta mang theo nụ cười kiểu cách, “Bà chủ chắc sẽ vui lắm, cô không biết bà ấy đã chăm sóc cô rất lâu, vừa nãy vì đau đầu nên mới đi nghỉ một lát, vừa lúc cô tỉnh lại…”
Tinh Nhan ngắt ngang lời ông ta, giọng nói hơi khàn khàn, “Nước…”
Có lẽ là do di chứng, cổ họng cô đến bây giờ vẫn còn đau rát.
Qủa gia ngừng lại, nhìn cô lâu hơn, rồi vỗ trán của mình, “Ôi xem đầu óc tôi này, cô chờ một lát.”
Tiểu thư nhà họ Qúy…lại bị người khác gọi là mợ hai, sao không có phản ứng gì hết vậy…
Tinh Nhan uống nước xong lại nằm xuống giường trong phòng khách để sắp xếp sự việc rõ ràng hơn.
Bị gọi là mợ hai, lại rơi xuống nước, cô đã có kết luận, chắc đây là lúc nam chủ chuẩn bị từ hôn với nhà họ Qúy.
Nhưng Qúy tiểu thư lại không chịu hiểu, cho nên lần này Thịnh Lê dẫn theo Liễu Nguyệt Nguyệt đi du thuyền, cô cũng đi theo để hỏi cho ra lẽ, nếu không thích cô thì tại sao lại đồng ý đính hôn?
Cô từ nhỏ đã chứng kiến tình yêu của ba mẹ, nên cô đã từng nghĩ, nếu anh ta đồng ý đính hôn với cô có nghĩa là anh ta có tình cảm với mình, thế thì vì sao lại thay đổi như thế?
Nhưng chưa kịp hỏi thì Liễu Nguyệt Nguyệt cứ lôi kéo cô xuống biển bơi khiến cho cô hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Tinh Nhan tỉnh lại, bà Thịnh nói với cô rằng chính Thịnh Lê đã nhảy xuống cứu cô, tình huống rất gấp, còn bảo mọi người trong nhà họ Thịnh phải gọi cô là mợ hai, sau đó vỗ vỗ tay cô nói rằng ba ta rất hiểu con trai mình, sớm muộn gì cũng sẽ đón cô về nhà.
Còn chuyện từ hôn…
Bà Thịnh thở dài, bảo cô đừng trách Thịnh Lê, Thịnh Lê cũng là bất đắc dĩ, gần đây anh ta đắc tội với người khác, sợ có chuyện gì sẽ ảnh hưởng đến cô.
Cô công chúa nhỏ ngây thơ đương nhiên sẽ tin ngay.
Đặc biệt là sau đó Thịnh Lê cũng không hề khó chịu khi người khác gọi cô là mợ hai.
Cô nghĩ mình đã hiểu Thịnh Lê, về nhà đòi ba giúp Thịnh Lê, nghĩ rằng anh ta sẽ rất vui.
Trong ấn tượng của cô công chúa nhỏ, mọi người trong nhà họ Thịnh đều là người tốt, bà Thịnh ôn hòa, ông Thịnh nghiêm minh, Thịnh Lê thì thích cô.
Đến cuối cô mới nhận ra rằng đây là một cơn ác mộng.
Tinh Nhan ngồi xuống, nhìn người trong gương, rõ ràng giống nhau như thế, nhưng ánh mắt của nguyên chủ lại dịu dàng và đơn thuần, vừa nhìn liền biết chính là một cô công chúa được nuông chiều.
Đáng tiếc…
Nghĩ công chúa nhỏ thì dễ lừa hả?
Tinh Nhan cong khóe môi, vậy công chúa tôi đây sẽ cho các người thấy.
…
“Tinh Nhan?”
Một người phụ nữ trông có vẻ được chăm sóc tốt bước vào phòng, vẻ mặt thoải mái, “Cám ơn trời phật, con cuối cùng cũng tỉnh rồi! Con khiến A Lê lo lắng muốn chết rồi.”
Tinh Nhan tròn mắt nhìn bà không nói gì.
Người phụ nữ dừng lại, nghĩ cô chưa kịp thích ứng, không ngại ngùng mà nói tiếp, “A Lê còn không kịp mặc đồ, lần đâu tiên mẹ thấy nó như thế…”
Vậy chắc là do vừa mới cùng nữ chính chơi “đánh trận” xong đấy.
Giọng Tinh Nhan đầy bất mãn, “Không dám đâu! Là người bên cạnh anh ta lôi con xuống đó! Anh ta còn nhảy xuống cứu cô ta trước nữa kìa!”
Sau đó cô vờ giận dỗi, thốt ra câu cửa miệng của nguyên chủ, “Con muốn nói cho ba biết!”
Bà Thịnh vội vàng ngăn cản, khuyên nhủ cô, “Cô Liễu cũng không cố ý, A Lê đã giúp con xả giận rồi, Qúy tổng bận như thế, con đừng làm phiền ba con.”
Ông chủ nhà họ Qúy cũng không phải hiền lành gì, ông ấy mà nghe được chuyện Tinh Nhan bị té xuống biển chắc chắn sẽ biết có chuyện mờ ám trong đó, bà đã khuyên con trai mình, tuy không muốn thừa nhận. Nhưng con trai mình xem trọng Liễu Nguyệt Nguyệt như thế, nếu nhà họ Qúy mà ra tay với cô ta thì Thịnh Lê chắc chắn sẽ không thể nhẫn nhịn.
Ánh mắt Tinh Nhan hiện lên ý cười, hất cằm lên, kiêu căng nói, “Không đâu!”
Cô công chúa lúc nào cũng được nuông chiều làm sao để người khác khi dễ.
Bà Thịnh còn định khuyên ngăn, Tinh Nhan khó hiểu nhìn bà, nhíu mi cất giọng đầy bất mãn, “Con đói quá! Mẹ Thịnh không thương con, còn muốn thay mặt cô ta cầu tình…”
Công chúa nhỏ nghĩa là gì?
Chính là mọi người phải cưng chiều tôi.
Bà Thịnh ngừng lại, nở nụ cười, “Sao lại thế, mẹ đương nhiên phải đứng về phe của Tinh Nhan rồi.”
Bà vỗ vỗ tay Tinh Nhan, vẻ mặt nở nụ cười từ ái, “Cháo nấu cho Tinh Nhan đã chín rồi, bây giờ chúng ta xuống lầu ăn nhé !”
Bấy giờ Tinh Nhan mới vui vẻ đứng dậy, ỷ lại nói, “Do chính tay mẹ Thịnh nấu đấy!”
Cô nói tiếp, “Sau khi kinh hãi, con phải ăn cháo do chính tay mẹ nấu mới được.”
Muốn cầu xin cô? Còn định lừa cô? Vậy thì chịu chết đi.
Khóe môi bà Thịnh co rút lại, ý là nếu bà không nấu thì cô về nhà kêu mẹ mình nấu?
Bà nở nụ cười miễn cưỡng, “Đúng, lát nữa mẹ sẽ đi nấu.”
Đời này…đời này bà chưa bước xuống phòng bếp bao giờ.
…
Lúc ăn cơm.
Bà Thịnh dịu dàng đặt cháo xuống bàn, giả vờ đụng trúng tay, suýt xoa một tiếng.
Quản gia chạy đến hỏi, “Bà chủ, bà không sao chứ?”
“Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà.” Bà Thịnh vẫy tay, nhìn thoáng qua Tinh Nhan, như không muốn để anh ta cầm, giọng nói vô cùng từ ái, “Gọi A Ngự xuống ăn cơm đi, thằng nhỏ này có chút hiểu lầm với tôi, không bao giờ chịu xuống đây ăn cơm.”
Tinh Nhan không thèm đáp lại, lại nhìn sang chén cháo, “Nóng không?”
Rồi cô quay sang nhìn quản gia không vừa ý, “Tôi mà chạm vào sẽ phỏng tay, ở nhà tôi quản gia sẽ thổi cho nguội bớt.”
Bà Thịnh:…muốn cắn nát hàm răng, vì bà ta không chịu thổi nên bị phỏng là đáng đời ư?
Cố gắng áp cơn giận xuống, nuốt hết những lời muốn nói vào trong, bà Thịnh nuốt một ngụm máu xuống, chậm rãi nói, “Quản gia, đem canh làm nguội bớt đi.”