Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Thịt Không Vui

Quyển 2 – Chương 24

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

Từ một chút mấu chốt trong lời kể đó tôi rút ra một việc quan trọng – – buổi tối ngày này hằng năm, Lý Bồi Cổ sẽ uống rượu một mình trong phòng sách.

Có là thần đi nữa, lúc say rượu cũng sẽ là lúc yếu nhất

Chỉ cần Lý Bồi Cổ ngã xuống, một cả đàn mất người đứng đầu, vương bát tai họa ngàn năm là tôi cũng liền có thế nhân cơ hội đó mà trốn thoát.

Dù sao, trong căn nhà này người có thế trở thành đối thủ với tôi chỉ có mình Lý Bồi Cổ.

Tôi quyết định chạy trốn vào tối nay.

Nhưng ở trước lúc đó, còn có một hành động nguy hiểm hơn: tôi phải lén tìm cái chìa khóa sợi xích này trên người Lý Bồi Cổ mới chết chứ.

Chỉ cần thành công, tôi liền có thể thoát khỏi nhà tù năm sao này.

Nếu như thất bại. . . . . . Cùng lắm thì trên cổ tay lại xuất hiện thêm một cái khóa sắt thôi.

Trời tối dần, bầu trời đầy ánh sao sáng như ngọc, ánh trăng nhô lên cao, bóng đêm xinh đẹp mang theo sự tĩnh lặng.

Ở trong một đêm thơ mộng đầy ý thơ như thế, tôi lại như con thằn lằn không hề có hình tượng bám bên ngoài vách tường nhà.

Dĩ nhiên trên tay vẫn còn cái khóa sắt như hình với bóng.

Nhìn từ xa, chính là một con thằn lằn kèm một cái khóa xích sắt.

Kế hoạch của tôi là thế này: trực tiếp bò từ cửa sổ phòng tôi đến cửa sổ phòng sách, len lén lẻn vào, cái đi cái chìa khóa Lý Bồi Cổ luôn mang theo bên người.

Mà bây giờ, kế hoạch đang áp dụng đến phiên nữa.

Phòng của tôi cách phòng sách một căn phòng lớn, là chổ ngủ của mấy anh em làm nhiệm vụ về trễ.

Kinh động đến bọn họ cũng không phải dễ chơi, lướt qua của sổ phòng bọn họ, tôi cố nhẹ chân nhẹ tay, sợ sẽ tạo ra một tiếng động nào đó.

Khi bò đến cửa sổ bên trái, tôi nghe thấy tiếng Tiểu Hắc liên tục nói mớ: “Tiểu Thủ, anh nhất đinh sẽ tìm được em, đến lúc đó sẽ giúp em báo thù, điều tra rõ ai đã bắt cóc em, nam thì bán đi làm vịt(trai bao), gái thì bán đi làm gà(gái).”

Trên tay của tôi vừa mới trượt một cái, thiếu chút nữa là té xuống rồi.

Ngay cả nói mớ mà cũng nói lớn như thế, Tiểu Hắc nhà anh mà đích thân ra trận quả nhiên tỷ lệ bảo hiểm sẽ không được cao.

Khi bò đến của sổ chính giữa: ở giữa, chính là Quana Tử chiu trách nhiệm canh cửa bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn: “Bóp dzú Long Trảo thủ! ! !”

Vừa rống lên thì tay cũng giơ lên giữa không trung, hung hăng như muốn năm lấy hai cây, sau đó lại tho tục nuốt một ngụm nước miếng lớn: “Không phải là Long à.”

Dưới chân tôi vừa trợt, thiếu chút nữa là té xuống rồi.

Thì ra trong căn nhà này vẫn còn có người đàn ông có giới tính bình thường.

Khi bò đến cửa sổ bên phải, tôi nghe thấy người vệ sĩ Cao Mã to cao càng khác lạ dùng giọng nũng nịu noi mớ: “Ha ha ha ha Hmm, tới bắt tôi đi, tới bắt tôi đi nè~~~.”

Chết thật chân và tay tôi đều trợt một lúc, thiếu chút nữa thật sự sẽ té xuống.

Hắn tuyệt đối là mơ thấy cảnh mình đang cùng ai đó liếc mắt đưa tình đùa giỡn trên bãi cát rồi.

Mấy người này không hổ là tinh hanh của bang Thanh Nghĩa, ngay cả nói mớ cũng có lực sát thương lớn đến thế.

Thật sự là chịu không nỗi, tôi vội gia tăng tốc độ, không thu gì tóc độ sét đánh.

Nhanh tay nhanh chân bò đến cửa sổ phòng sách nhìn vào bên trong, hoa dại trong nội tâm tôi nhất thời nổ rộ đầy núi, rực rỡ khắp nơi.

Trời cũng giúp tôi, trên bàn sách bày đầy chai rượu nằm ngổn ngang, mà Lý Bồi Cổ thì nằm gục ở trên bàn sách, không nhúc nhích.

Rón rén tính mở cửa bò vào phòng sách, mặc dù không hề có chút phân tâm nào, hay là cái khóa sắt vướng tay vướng chân gây ra tiếng vang nào, đoán chừng Lý Bồi Cổ đã say đến bất tỉnh nhân sự, cũng không có phản ứng gì.

Theo sự để ý thường ngày của tôi, thì cái chìa khóa được Lý Bồi Cổ để ở trong túi quần.

Tôi cư như Ngô Công, lúc lắc hai chân bò đến phía sau Lý Bồi Cổ, ngồi bệt xuống, chậm rải đi chuyển đến gần hắn.

Hiện giờ Lý Bồi Cổ như một con sư tử đang ngủ, tôi tuyệt đối không thể đánh thức hắn.

Tôi đưa tay vào miệng túi quần Lý Bồi Cổ, dùng hai ngón tay cẩn thận đến 12 vạn phần gắp ra được chiếc chìa khóa.

Nghe nói cái tên trộm cũng nhờ vậy mà học ra được kỹ thuật này.

Bất quá Lý Bồi Cổ đúng là người tỉ mỉ cẩn thận, cái chìa khóa để rất sâu, tôi phải nhét cả bàn tay vào, mới có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lạnh kim loại của chiếc chìa khóa kia cùng với một vật thể mềm không có độ cứng.

Tôi không nghĩ rằng đó chính là xúc xích mẫn cảm của Lý Bồi Cổ.

Cho nên rất rõ ràng, đây chinh là cây lạp xưởng nhà hắn.

Thật ra thì đáy túi quần cũng cách vị trí trọng điểm đó một khoảng, nhưng trời sinh lạp xưởng nhà Lý Bồi Cổ lựa chọn nghiên bên trái.

Tôi đối với cái cấu tạo cái lạp xưởng này của bọn con trai vô cùng thích thú.

Bạn cứ nghĩ đi, vào buổi sáng, có thể ném tiền xu cược xem hôm nay lạp xưởng sẽ giắt bên trái hay bên phải, rất có tình thú nha.

So sánh tiếp thì ngực của phụ nữa nhàm chán hơn nhiều.

Nếu là buổi sáng, chúng ta cũng có thể ném tiên xu cược xem hôm nay nó sẽ di chuyển đến phia sau làm đệm lưng hay đi di chuyển chạy lên vai làm miếng lót vai, vậy thì lại không tốt rồi.

Lúc đầu trên đường tôi chạy trốn, tôi thích nhất chơi trò đoán xem hôm nay lạp xưởng của Lý Lý Cát sẽ giắt bên trái hay là bên phải.

Nếu đoán sai Lý Lý Cát sẽ nằm trên tôi, còn đoán đúng thì tôi sẽ nằm trên.

Thật sự là gian tình miên man tuyệt vời.

Lạt đề rồi, quay lại việc trước mắt.

Thật ra thì đối với việc tôi cợt nhã lạp xưởng của Lý Bồi Cổ là hoàn toàn vô ý.

Bất qua dù sao cũng đã mang tiếng cợt nhã, tôi cảm thấy mình nên sờ một cái đến cùng luôn.

Cợt nhã xong, tôi lấy chìa khóa ra, đưa vào trong ổ khóa, xoay một cái, vang lên một tiếng ‘rắc’, khóa sắt mở ra, tay của tôi đẫ khôi phục tự do.

Tôi dè xuống kích động trong lòng, tình thần trấn định, quyết định nhảy từ cửa sổ ra ngoài, chạy khỏi nhà họ Lý này.

Nhưng chính trong lúc tôi muốn đứng dậy, lại bỗng nhiên cảm giác trên đính đầu có một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, tò mò ngẩng đầu lên, càng nhìn càng thấy rõ đôi con người thâm thúy sâu không thấy đáy, cái loại màu đen này, phảng phất như có thể hấp thụ hết tất cả tối tắm trên thế gian này.

Là ai đã từng nói cuối cùng có một ngày tôi sẽ chết vì thịt? Mở gian hàng coi bói đi, mẹ nó chứ, thật là quá đúng.

À không, hôm nay tôi sẽ chết vì cái lạp xưởng nằm lệch của Lý Bồi Cổ.

Chúng tôi cứ mắt to trừng mắt nhỏ, mắt mèo trừng mắt đen, trợn mắt nhìn nhau một lúc lâu, trong đầu trống rỗng của tôi bỗng vang lên hai tiếng ‘lạch cạch’, chợt ý thức được mình phải chạy trốn lấy người rồi.

Nhưng lệnh chỉ mới truyền đến tứ chi, Lý Bồi Cổ lại như một tấm lưới lớn lao về phía tôi, đè tôi nằm trên mặt đất.

Đến giờ phút này, tôi rất hy vọng hắn có thể lấy khóa xích khóa cổ tay tôi lại lần nữa, rồi gọi người ném tôi trở lại tầng gác kia.

Nhưng hắn không có làm gì cả.

Hắn chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt thâm trầu sâu như biển.

Tôi nhìn không thấu tâm tư của hắn — trôi qua bao nhiêu năm vẫn luôn luôn như thế.

Đối mặt với chuyện àm không thể đoán trước, con người đều sẽ cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Tôi nghĩ giờ phút này tôi đang nhìn Lý Bôi Cổ với đôi mắt mang theo sợ hãi.

Bởi vì tôi không biết bước kết tiếp hắn sẽ làm gì với tôi.

Tôi thấy sợ hãi.

———- BỔ SUNG THÊM ———-

Phần 2 Điều thứ hai chiến binh không vui

Chương 24

Từ một chút mấu chốt trong lời kể đó tôi rút ra một việc quan trọng – – buổi tối ngày này hằng năm, Lý Bồi Cổ sẽ uống rượu một mình trong phòng sách.

Có là thần đi nữa, lúc say rượu cũng sẽ là lúc yếu nhất

Chỉ cần Lý Bồi Cổ ngã xuống, một cả đàn mất người đứng đầu, vương bát tai họa ngàn năm là tôi cũng liền có thế nhân cơ hội đó mà trốn thoát.

Dù sao, trong căn nhà này người có thế trở thành đối thủ với tôi chỉ có mình Lý Bồi Cổ.

Tôi quyết định chạy trốn vào tối nay.

Nhưng ở trước lúc đó, còn có một hành động nguy hiểm hơn: tôi phải lén tìm cái chìa khóa sợi xích này trên người Lý Bồi Cổ mới chết chứ.

Chỉ cần thành công, tôi liền có thể thoát khỏi nhà tù năm sao này.

Nếu như thất bại. . . . . . Cùng lắm thì trên cổ tay lại xuất hiện thêm một cái khóa sắt thôi.

Trời tối dần, bầu trời đầy ánh sao sáng như ngọc, ánh trăng nhô lên cao, bóng đêm xinh đẹp mang theo sự tĩnh lặng.

Ở trong một đêm thơ mộng đầy ý thơ như thế, tôi lại như con thằn lằn không hề có hình tượng bám bên ngoài vách tường nhà.

Dĩ nhiên trên tay vẫn còn cái khóa sắt như hình với bóng.

Nhìn từ xa, chính là một con thằn lằn kèm một cái khóa xích sắt.

Kế hoạch của tôi là thế này: trực tiếp bò từ cửa sổ phòng tôi đến cửa sổ phòng sách, len lén lẻn vào, cái đi cái chìa khóa Lý Bồi Cổ luôn mang theo bên người.

Mà bây giờ, kế hoạch đang áp dụng đến phiên nữa.

Phòng của tôi cách phòng sách một căn phòng lớn, là chổ ngủ của mấy anh em làm nhiệm vụ về trễ.

Kinh động đến bọn họ cũng không phải dễ chơi, lướt qua của sổ phòng bọn họ, tôi cố nhẹ chân nhẹ tay, sợ sẽ tạo ra một tiếng động nào đó.

Khi bò đến cửa sổ bên trái, tôi nghe thấy tiếng Tiểu Hắc liên tục nói mớ: “Tiểu Thủ, anh nhất đinh sẽ tìm được em, đến lúc đó sẽ giúp em báo thù, điều tra rõ ai đã bắt cóc em, nam thì bán đi làm vịt(trai bao), gái thì bán đi làm gà(gái).”

Trên tay của tôi vừa mới trượt một cái, thiếu chút nữa là té xuống rồi.

Ngay cả nói mớ mà cũng nói lớn như thế, Tiểu Hắc nhà anh mà đích thân ra trận quả nhiên tỷ lệ bảo hiểm sẽ không được cao.

Khi bò đến của sổ chính giữa: ở giữa, chính là Quana Tử chiu trách nhiệm canh cửa bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn: “Bóp dzú Long Trảo thủ! ! !”

Vừa rống lên thì tay cũng giơ lên giữa không trung, hung hăng như muốn năm lấy hai cây, sau đó lại tho tục nuốt một ngụm nước miếng lớn: “Không phải là Long à.”

Dưới chân tôi vừa trợt, thiếu chút nữa là té xuống rồi.

Thì ra trong căn nhà này vẫn còn có người đàn ông có giới tính bình thường.

Khi bò đến cửa sổ bên phải, tôi nghe thấy người vệ sĩ Cao Mã to cao càng khác lạ dùng giọng nũng nịu noi mớ: “Ha ha ha ha Hmm, tới bắt tôi đi, tới bắt tôi đi nè~~~.”

Chết thật chân và tay tôi đều trợt một lúc, thiếu chút nữa thật sự sẽ té xuống.

Hắn tuyệt đối là mơ thấy cảnh mình đang cùng ai đó liếc mắt đưa tình đùa giỡn trên bãi cát rồi.

Mấy người này không hổ là tinh hanh của bang Thanh Nghĩa, ngay cả nói mớ cũng có lực sát thương lớn đến thế.

Thật sự là chịu không nỗi, tôi vội gia tăng tốc độ, không thu gì tóc độ sét đánh.

Nhanh tay nhanh chân bò đến cửa sổ phòng sách nhìn vào bên trong, hoa dại trong nội tâm tôi nhất thời nổ rộ đầy núi, rực rỡ khắp nơi.

Trời cũng giúp tôi, trên bàn sách bày đầy chai rượu nằm ngổn ngang, mà Lý Bồi Cổ thì nằm gục ở trên bàn sách, không nhúc nhích.

Rón rén tính mở cửa bò vào phòng sách, mặc dù không hề có chút phân tâm nào, hay là cái khóa sắt vướng tay vướng chân gây ra tiếng vang nào, đoán chừng Lý Bồi Cổ đã say đến bất tỉnh nhân sự, cũng không có phản ứng gì.

Theo sự để ý thường ngày của tôi, thì cái chìa khóa được Lý Bồi Cổ để ở trong túi quần.

Tôi cư như Ngô Công, lúc lắc hai chân bò đến phía sau Lý Bồi Cổ, ngồi bệt xuống, chậm rải đi chuyển đến gần hắn.

Hiện giờ Lý Bồi Cổ như một con sư tử đang ngủ, tôi tuyệt đối không thể đánh thức hắn.

Tôi đưa tay vào miệng túi quần Lý Bồi Cổ, dùng hai ngón tay cẩn thận đến 12 vạn phần gắp ra được chiếc chìa khóa.

Nghe nói cái tên trộm cũng nhờ vậy mà học ra được kỹ thuật này.

Bất quá Lý Bồi Cổ đúng là người tỉ mỉ cẩn thận, cái chìa khóa để rất sâu, tôi phải nhét cả bàn tay vào, mới có thể cảm nhận được cảm giác lạnh lạnh kim loại của chiếc chìa khóa kia cùng với một vật thể mềm không có độ cứng.

Tôi không nghĩ rằng đó chính là xúc xích mẫn cảm của Lý Bồi Cổ.

Cho nên rất rõ ràng, đây chinh là cây lạp xưởng nhà hắn.

Thật ra thì đáy túi quần cũng cách vị trí trọng điểm đó một khoảng, nhưng trời sinh lạp xưởng nhà Lý Bồi Cổ lựa chọn nghiên bên trái.

Tôi đối với cái cấu tạo cái lạp xưởng này của bọn con trai vô cùng thích thú.

Bạn cứ nghĩ đi, vào buổi sáng, có thể ném tiền xu cược xem hôm nay lạp xưởng sẽ giắt bên trái hay bên phải, rất có tình thú nha.

So sánh tiếp thì ngực của phụ nữa nhàm chán hơn nhiều.

Nếu là buổi sáng, chúng ta cũng có thể ném tiên xu cược xem hôm nay nó sẽ di chuyển đến phia sau làm đệm lưng hay đi di chuyển chạy lên vai làm miếng lót vai, vậy thì lại không tốt rồi.

Lúc đầu trên đường tôi chạy trốn, tôi thích nhất chơi trò đoán xem hôm nay lạp xưởng của Lý Lý Cát sẽ giắt bên trái hay là bên phải.

Nếu đoán sai Lý Lý Cát sẽ nằm trên tôi, còn đoán đúng thì tôi sẽ nằm trên.

Thật sự là gian tình miên man tuyệt vời.

Lạt đề rồi, quay lại việc trước mắt.

Thật ra thì đối với việc tôi cợt nhã lạp xưởng của Lý Bồi Cổ là hoàn toàn vô ý.

Bất qua dù sao cũng đã mang tiếng cợt nhã, tôi cảm thấy mình nên sờ một cái đến cùng luôn.

Cợt nhã xong, tôi lấy chìa khóa ra, đưa vào trong ổ khóa, xoay một cái, vang lên một tiếng ‘rắc’, khóa sắt mở ra, tay của tôi đẫ khôi phục tự do.

Tôi dè xuống kích động trong lòng, tình thần trấn định, quyết định nhảy từ cửa sổ ra ngoài, chạy khỏi nhà họ Lý này.

Nhưng chính trong lúc tôi muốn đứng dậy, lại bỗng nhiên cảm giác trên đính đầu có một ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, tò mò ngẩng đầu lên, càng nhìn càng thấy rõ đôi con người thâm thúy sâu không thấy đáy, cái loại màu đen này, phảng phất như có thể hấp thụ hết tất cả tối tắm trên thế gian này.

Là ai đã từng nói cuối cùng có một ngày tôi sẽ chết vì thịt? Mở gian hàng coi bói đi, mẹ nó chứ, thật là quá đúng.

À không, hôm nay tôi sẽ chết vì cái lạp xưởng nằm lệch của Lý Bồi Cổ.

Chúng tôi cứ mắt to trừng mắt nhỏ, mắt mèo trừng mắt đen, trợn mắt nhìn nhau một lúc lâu, trong đầu trống rỗng của tôi bỗng vang lên hai tiếng ‘lạch cạch’, chợt ý thức được mình phải chạy trốn lấy người rồi.

Nhưng lệnh chỉ mới truyền đến tứ chi, Lý Bồi Cổ lại như một tấm lưới lớn lao về phía tôi, đè tôi nằm trên mặt đất.

Đến giờ phút này, tôi rất hy vọng hắn có thể lấy khóa xích khóa cổ tay tôi lại lần nữa, rồi gọi người ném tôi trở lại tầng gác kia.

Nhưng hắn không có làm gì cả.

Hắn chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt thâm trầu sâu như biển.

Tôi nhìn không thấu tâm tư của hắn — trôi qua bao nhiêu năm vẫn luôn luôn như thế.

Đối mặt với chuyện àm không thể đoán trước, con người đều sẽ cảm thấy sợ hãi trong lòng.

Tôi nghĩ giờ phút này tôi đang nhìn Lý Bôi Cổ với đôi mắt mang theo sợ hãi.

Bởi vì tôi không biết bước kết tiếp hắn sẽ làm gì với tôi.

Tôi thấy sợ hãi.

Chọn tập
Bình luận