Trên bàn rượu gặp tri kỷ ngàn ly không say, trên giường gặp tri kỷ đó là nghìn lần cũng không ngại nhiều.
Nếu công tác chuẩn bị cũng hạnh phúc hoàn thành, vậy nên tôi cũng không khách sáo nữa.
Rửa tay, chuẩn bị ăn thịt.
Tôi dùng miệng chận ông xã lại, đôi tay là âm thầm đi tới phần eo của ông xã, bắt đầu kéo khóa kéo dây kéo, cho bàn tay vào, bắt lấy dưa chuột đang hiên ngang ngẩn đầu lên.
Không tệ không tệ, đã chín.
Tôi cười đến dâm quang văng khắp nơi, hai cái móng vuốt sói cái càng thêm phách lối, đang chuẩn bị gọt vỏ dưa chuột của ông xã cắt thành từng miếng làm rau trộn thì ông xã chợt cầm chặt tay của tôi, ngăn cản nói: “Dừng lại!”
“Tên đã lắp vào cung, không thể không bắn, dừng không được rồi ! ” tôi cười gằn nói ra lời nói này.
“Bất Hoan, mau đi xuống!” Mặt ông xã càng đỏ hơn.
Vớ vẫn, thì ra là muốn đổi tư thế.
“Cũng sẽ không chỉ làm một lần, ông xã cần gì phải gấp, lần này em ở trên anh ở dưới, đợi lát nữa anh lại ở trên em ở dưới.” Tôi kiên quyết nói như vậy, hai tay tiếp tục giày xéo dưa chuột của ông xã.
Nghe nói tôi nói một hồi, trong mắt ông xã đã tuyệt vọng như muốn hóa thành tro, ông xã nhỏ giọng, chậm rãi, rõ ràng nói với tôi một câu: “Triển Cơ, cậu ấy. . . . . . Trở lại.”
Tôi quay đầu, nhìn về phía cửa.
Không phải chứ, cái tên Bạch Triển Cơ bóng đèn ngàn KW đáng đâm ngàn đao này đang đứng ở cửa, hắn thật sự là phát ra tia sáng vô cùng chói mắt.
Con mẹ nó chứ, bị thấy hết.
Một chút lòng xấu hổ còn lại làm cho chân tôi bị chuột rút, một kích động. . . . . . Từ trên bàn té đi xuống rồi.
Bởi vì quá mức HL, kế tiếp chuyện kết thúc như thế nào tôi không rõ ràng lắm, chỉ nhớ duy nhất ánh mắt của Bạch Triển Cơ.
Tĩnh mịch, khó lường, phong phú.
Từ sau lần đó, tôi quyết định lần sau mà có lăn lộn nhất định phải khóa cửa.
Những kẻ có tâm địa xấu toàn đi quay lén!
Bởi vì ban ngày không có tiến hành, cho nên tối hôm đó, tôi và ông xã lăn lộn cả một đêm.
Nhưng vẫn chưa thỏa mãn, cho nên ngày hôm sau ông xã đi mua thức ăn tôi cũng đi theo ra cửa nắm tay ông xã nước mắt lưng tròng: “Anh nhất định phải đi sớm về sớm.”
Khóe miệng ông xã hơi giật một chút: “Bất Hoan, anh chỉ đi ra ngoài mua thức ăn, một tiếng sau sẽ trở về, không cần phải đóng kịch như vậy.”
Nếu đã đóng kịch rồi, tôi liền bồn nôn hơn nữa trao cho ông xã một nụ hôn tiễn biệt, rồi đưa mắt nhìn ông xã xuống núi.
Đang lúc động tình, khóe mắt lại liếc thấy trên cây có một bóng đen nhảy xuống, tay cầm một gậy sắt đánh về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu, mang theo ánh mặt trời, không thấy rõ này bộ dáng đánh lén, nhưng không kềm chế được ánh mắt của hắn, cũng là đặc biệt mà quen thuộc.
Tần Chân Hạ,
Hắn đã sớm mai phục đến đây rồi.
Giờ phút này, hắn mở rộng hai chân, không nói một chữ đánh tới, đôi tay giơ gậy sắt lên, ra sức đánh về phía tôi.
Sắc mặt tôi vẫn không thay đổi, ở lúc gậy sắt sắp hạ xuống đầu thì tôi nhanh chân lùi về phía sau một bước.
Tiếp theo, đưa tay lên.
Một chiêu hầu tử hái đào, xuất ra xuất thần nhập hóa, làm người ta vỗ tay hô tuyệt.
Không chỉ có là hái, còn hung hăng nắm chặt lấy quả đào. ( Bonei: khụ khụ, chắc là mọi người đã biết quả đào ở đây là quả gì rồi hen, và cái tư thế hầu tử hái đào đó chị em chúng ta nên học để đối phó với yêu râu xanh và bọn cướp bây giờ nhá.)
Thật ra thì nếu tôi nói, đây là lỗi của hắn, không có việc gì lại đánh tới một gậy, đây không phải là rõ ràng tìm bóp sao?
Sau khi bóp xong, Tần Chân Hạ này vốn là giống như là Hầu Tử uống thuốc kích thích trong nháy mắt biến thành tôm tép hoàn toàn vô lực, co rúc ở trên đất, che quả đào của mình, chảy ra vô số mồ hôi lạnh, đau đến cả cơ thể đều co rút lại. Thật ra thì, hắn đánh lén tôi không phải là ngày một ngày hai.
Hai ngày trước tự nhiên đào hố ở trong sân nhà, chuẩn bị hại người đang nằm phơi nắng là tôi đây.
Kết quả dĩ nhiên là thất bại, tiện thể tôi còn đạp hắn xuống hố, lấp đầy đất, còn nhảy lên đạp hơn mười lần.
Thật ra thì tôi thật thích tên nhóc này, nói như thế nào đây, trên người hắn luôn là có một luồng sức mạnh không chịu thua.
Tôi tin tưởng sau này hắn sẽ thành một người có địa vị.
“Này, có muốn tôi đưa cậu đi bệnh viện không?” Thấy tình huống hắn tương đối nghiêm trọng, tôi liền dùng chân đá đá hắn, dò hỏi.
Ai ngờ chân của tôi còn chưa có chạm đến cơ thể hắn, liền bị hắn ngăn cản lại, lôi kéo, tôi bị kéo té nằm xuống không nói được chữ nào.
Hoàn hảo phía dưới không có nhánh cây nào, nếu không tôi liền mất trinh rồi.
Thấy ý hắn muốn phản công, tôi lấy một chân kẹp lấy cổ hắn, cho đến hắn hít thở không được mà sắc mặt trắng như lúa mạch, mới buông ra.
Công sức tôi luyện tập yoga cũng không uổng phí.
Ưu nhã đứng dậy, phủi đi lá rụng trên người, ngạo mạn từ từ hỏi: “Có phục hay không?”
Tần Chân Hạ che cổ, liên tiếp thở hổn hển bốn năm lần, mới có thể nói một câu: “Không phục! ”
“Tốt, hoan nghênh lần sau trở lại.” Tôi cũng không tức giận, chỉ là cười híp mắt nhìn về phía hắn.
Nói xong chuẩn bị đi, nhưng hắn vẫn gọi tôi lại: “Người đàn ông kia là như thế nào với cô?”
“Người đàn ông nào?” Tôi dừng bước lại, hỏi ngược lại.
“Chính là mới vừa rồi. . . . . . Người mà cô hôn đó.” Tần Chân Hạ nói.
Thì ra là từ mới vừa rồi hắn núp trên cây rình coi, quả nhiên giống như tôi, luôn đề cao tình thần bát quái.
Tôi cảm thấy được đứa nhỏ này thật sự là rất có tiền đồ, trong lòng hứng thú đối với hắn ngày càng tăng lên.
“Đó là ông xã của tôi.” Tôi nói.