Về chuyện này, tôi cảm thấy được không có cần thiết giải thích với Hồng Thiếu Nhu.
Nhưng dù nói thế nào, tôi cũng ăn không ở không ở trong nhà hắn cả một ngày, không trả lời quả thật có chút nói không được.
Vì vậy, tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp hỏi ngược lại: “Dưa chuột nhà anh tại sao lại muốn sinh trưởng giữa hai quả trứng?”
“Bởi vì, ” hắn đem thân thể tựa vào đầu giường, mắt liêm diêm như cũ giống như là mấp máy, khóe miệng cong cong nhàn nhạt nói: “Đó là trời sinh.”
“Vậy tôi đây cá chính là cưởng chế mà sinh ra.” Xoa bóp hết gương mặt, tôi bắt đầu cúi đầu vẽ loạn kem dưỡng da lên tay.
khi tôi ngẩng đầu lên, từ trong gướng tôi phát hiện Hồng Thiếu Nhu đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào.
“Em hình như rất chán ghét tôi.” Hắn hỏi.
“Vâng” tôi không chút nghĩ ngợi, hoàn toàn trả lời bằng bản năng.
“Là bởi vì trách tôi chiếm em từ trong tay Lý Bồi Cổ sao?” Hồng Thiếu Nhu quay lại tẩu thuốc, dùng một đầu kia của tẩu thuốc trêu trọc phần tóc mới được cắt tỉa hoàn hảo rớt bên vai tôi: “Nhưng em đừng quên mất, ta cũng không có cưỡng ép giành lấy, là Lý Bồi Cổ tự nguyện đưa em cho tôi.”
“Tôi hiểu được.” Xoa bóp đôi tay xong, tôi đứng lên, hạ lệnh đuổi khách: “Không có chuyện, mời đi ra ngoài đi, tôi muốn làm vận động rồi.”
Vận động theo lời nói của tôi, là xoa bóp vận động ngực, tức là bắt được bộ ngực dùng Long Trảo thủ bóp dzú, tiếp bắt đầu xoa bóp trái phải từ trên xuống dưới.
Bất Hoan tôi đây rất là căng thẳng, có đàn ông ở đây, sẽ không tốt lắm cho loại vận đỗng này.
Nhưng Hồng Thiếu Nhu cũng không có nghe hiểu được việc tôi nói…, hắn dùng chuôi có phỉ thúy màu xanh biếc của tẩu thuốc nâng cầm tôi lên, hé hé mí mắt lên, hình như che lấp một tầng sắc hoa đào: “Thật ra thì, hai chúng ta cùng nhau làm vận động, không phải tốt hơn sao?”
Tư thế của hắn động tác giọng điệu vẻ mặt bao gồm trên mỗi một chỉ tay bàn tay mỗi một cọng lông tơ trên mặt đều ở nói lên một chuyện – – tôi bị chọc ghẹo rồi.
Từ nhỏ đến lớn, luôn luôn đều là Bất Hoan tôi đây đùa giỡn người khác, vậy mà hôm nay, tôi lại bị đùa giỡn.
Không thể bị thiệt thòi.
Hắn có tẩu thuốc, tôi có móng tay.
Vì vậy, toi vươn ngón tay trên có móng tay vươn vấn sơn móng tay màu hồng phấn ra, nâng lên cái cằm hơi nhọn kia, liếc mắt nhìn vào con ngươi, là hạ lưu mà không phong lưu , giống như cả ngày không có việc gì trong truyền thuyết kia, thiên kim tiểu thư tiền địa chủ nhà có ruộng tốt ngàn mẫu, không hề xem vương pháp ra gì có thề ở trên đường tùy ý đùa giỡn với các anh đẹp trai.
Lại nói, cằm của hắn là thật nhọn, đoán chừng Hồng gia chưa bao giờ phải mua búamuốn đóng đinh hay đập tách hột đào, trực tiếp lấy cái cầm của hắn ra dùng một chút là được, an toàn bảo vệ môi trường vừa thông minh hóa.
Khó trách có tiền như vậy, thì ra là đều là tích trữ từ việc tiết kiệm mà được.
Cùng với cầm của hắn so sánh xong, tôi nhất thời cảm giác cục gạch vàng kim khảm kim cương mình chẳng phải là bứu trâu rồi sao.
Bạn nghĩ đi, vào thời điểm hắn đang chuẩn bị đánh nhau, hắn căn bản không mang theo vũ khí, trực tiếp sử dụng cằm hướng về phía đầu người khác mà đập xuống, vậy còn không đập cho đầu người ta rách da chảy máu, não bay tứ phía sao.
Tôi đang trong diễn trò tương phản chống tình dục, lại quên mất một chuyện.
Hồng Thiếu Nhu là một thương nhân, nếu như nói mười thương nhân thì có chín người gian, hắn chính là chín người gian tập trung thành một.
Hắn không chịu thua thiệt.
Nếu ở trên quai hàm không có chiếm được tiện nghi, vậy thì có thể chiếm ở các noi khác.
Kết quả là, tẩu thuốc của hắn, từ cằm của tôi chậm rãi di chuyển đến nơi ngực, đến các sợi tơ trước ngực củ chiếc áo ngủ dọc theo đường cong của ngực.
Động tác, mang đầy vẻ dây dưa đùa giỡn.
Vào lúc này, tôi mới chợt phát hiện mình có chút bản lãnh của gian thương.
Người khác cầm ta một thước, tôi liền muốn lấy của hắn một trượng.
Ý của tôi là, hắn dùng tẩu thuốc động vào vị trí ngực không quá quan trọng của tôi, vậy tôi sẽ phải chạm vào vị trí cực quan trọng của hắn.
Vừa nghĩ tay liền động, lức này tôi vươn ra móng tay thật dài, giống như là này thị lực chính xác của chim ưng, đáp xuống, mà dùng sức chính xác bắt được chuột đồng – – đuầ nhũ hoa của Hồng Thiếu Nhu.
Mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng uy lực của móng tay tôi cũng khổng coi thường được.
Hắn nháy nháy mắt, nháy tới ba lần.
Tôi đem hai tiểu anh đào của hắn kéo ra ngoài, nhìn hai cái tiểu ba người còn có thể động đây được không! !
Tay tôi tiếp tục dùng sức bóp, dùng sức quá mạnh, thậm chí ngay cả móng tay của tôi có chất lượng tốt cũng bị bẻ gẩy.
Bản lĩnh của Hồng Thiếu Nhu không tệ, cũng không có ngốc đứng tại chỗ tiếp tục mặc cho tôi kéo, mà là nhanh chóng đem tẩu thuốc trên ngực của tôi rút về, gõ nhẹ lên hai tay tôi.
Động tác của hắn nhìn như rất nhẹ, thậm chí có điểm giống như là phất nhẹ một con muỗi, cũng không biết hắn đập vào lên cái huyệt vị nào, nhất thời hai tay của tôi nhức mỏi không chịu nổi, ngay cả giơ lên cũng là vấn đề, chỉ có thể không có tiền đồ rũ xuống.
Hy sinh một cái móng tay dài tôi đã dưỡng từ rất lâu nhưng hai tiểu anh đào kia của hắn vẫn chưa ăn được gì.
Tôi cảm thấy được mình bị thua thiệt lớn.
Đáng tiếc với một tia ngay thơ đơn thuần tôi đây vẫn chưa nghĩ tới, thua thiệt nhiều hơn vẫn còn ở phía sau.
Ở thời điểm tay của tôi bị Hồng Thiếu Nhu gõ xuống làm mất đi cảm giác, hắn nhân cơ hội đè lên tôi ở trên giường.
Hai chân của hắn, đè tôi lại – – đó là vũ khí lợi hại duy nhất cũa tôi bay giờ.
Cục gạch vàng kim khảm kim cướng thì đặt ở trên bàn trang điểm, cự ly quá xa, hơn nữa dù là có lấy được, hai tay của ta cũng đã bị thương, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sức lực đập người.
Nói cách khác, tôi hoàn toàn như quả hồng mềm bị kèm chặt.
Tôi hối hận.
Mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy độc tác tẩu thuốc của hắn, nhưng bởi vì quá mê luyến cảm xúc ở móng tay tiếp xúc với hai tiểu anh đào, cư nhiên đến chết đều không buông tay, mặc cho tẩu thuốc gõ xuống, cho nên mới thành ra nông nỗi này.
Hồng thiếu nhu tiếp tục dùng tẩu thuốc của hắn chơi đùa cơ thể tôi.
Tẩu thuốc nhỏ dài, mặt ngoài mượt mà bóng loáng, đối mặt với con mồi chịu thống khổ là tôi, không bao giờ nói lời khách khí nữa, trực tiếp tiến vào bên trong áo ngủ.
Những cái tua trên mặt trang sức ngọc bích, giờ phút này toàn bộ đều rủ trên da tôi, di chuyển theo động tác của hắn như có như không tiếp xúc với cơ thể của tôi, giống như là một bàn tay to.
Hồng thiếu nhu cũng không có dùng tay mình đụng chạm vào người tôi, nhưng loại cảm giác này, lại rõ nét hơn, vui sướng hơn.
Mặc dù động tác của Hồng Thiếu Nhu rất nhẹ nhàng, thế nhưng tẩu thuốc là vật cứng rắn, mà cơ thể tôi thì mềm mại.
Từ vừa mới bắt đầu, chính là nhất định phải cách xa, vì vậy, nó giữ một thái độ làm vua mà chiếm lấy cơ thể tôi.
Dưới sự khống chế của Hồng Thiếu Nhu, di chuyển tới trên ngực phải của tôi.
Ánh sáng lạnh lẽo trợt ở ta rất tròn thượng vạch thành vòng tròn, từng bước một , hướng từ chỗ cao đến gần.
Không chút hoang mang, tư thái thanh thản, giống như đó chỉ là yếu tố chính của trò chơi.
Hạt đậu màu hồng của tôi, rất không chịu thua kém mà dựng đứng lên rồi.
Nhất thời, chuông báo động trong lòng kêu mãnh liệt, chẳng lẽ nói, Sát Thiên Đao này của Hồng Thiếu Nhu là vì báo thù cho việc ta mới vừa rồi kéo tiểu anh đào của hắn sao?
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy Hồng thiếu nhu trong đôi mắt có tia sáng bắn ra, chỉ nghe Hồng Thiếu Nhu như một tia sấm chớp, chỉ thấy cánh tay Hồng Thiếu Nhu khẽ động, nhất thời, trong ống khói của tẩu thuốc “bặc” một tiếng xuất hiện một con dao nhỏ sắc bén.
Ta chỉ thấy một ánh lạnh chợt lóe lên, con con đó giống như chiếc lưỡi của con rắn lớn thè ra, nhanh chóng di chuyển, dũng mãnh tàn nhẫn, trực tiếp đánh úp về phía hạt đậu hồng của tôi.
Chỉ “Phốc phốc” hai tiếng, hai hạt đậu hồng rớt xuống đất, định thần nhìn lại, nhìn phía trên xương sườn thì nó như miếng thịt vụn vẫn còn dính lại.
Nhìn lại trước ngực mình một lần nữa, máu tuông như cuối, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả váy ngủ.
Tôi đau đến cả người co rút, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, hét lên một tiếng la đâu đến lặng người.
Dì Bích xinh đẹp của con, con đã phụ sự mong đợi của dì giành cho con.
Hai vụn thịt heo tội nghiệp của tôi, chị đậy thật xin lỗi em chị yêu em nhiều như yêu bàn chân chị vậy.
Tôi nhìn hai bàn tay chăm chỉ của mình, chị đây thực xin lỗi hai em mỗi ngày đều rất chăm chỉ không chê mệt mỏi mà mát xa cho chị.
Bất Hoan tôi đây đối với đôi hung khí này, cư nhiên chưa bao giờ thấy mặt trời, chưa bị chưa được mọi người chiệm ngưỡng, chưa được chồng yêu sờ qua thì đã không còn trọn vẹn nữa rồi.
Sau này, sẽ không còn ai biết được tung tích của Bất Hoan tôi đây.
Mười năm sau, trên giang hồ nhiều sẽ xuất hiện một cô gái làm che mặt luôn mặc áo ngực làm bằng thép, nghe nói, chỉ cần có người ở trước mặt nàng nhắc tới ba chữ ‘hạt đậu hồng’, sẽ bị lột da băm chân ngay tại chỗ.
Người giang hồ thường gọi, áo ngực Độc Cô. . . . . .
Dĩ nhiên, đây chỉ là ảo tưởng của tôi.
Trên thực tế, này tẩu thuốc chính là tẩu thuốc, cũng không có cài đặt cái lưỡi dao gì, vì vậy, tôi phải giữ lấy hạt đậu hồng của minh.
Tẩu thuốc tiếp tục hoành hành trên cơ thể của tôi, tản ra một loại phách lối khiêm tốn, giống như lời nói của chu nhấn của nó nói với tôi.
“Một món đồ cao cấp có thể thuộc về bất kì loại người nào, nhưng khi nó rơi vào trên tay người đi nữa thì giờ phút này người đó chình là chủ nhân. Có thể phách lối, có thể kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không thể gây ra bất kì tổn hại nào cho chủ nhân.”
Gương mặt của Hồng Thiếu Nhu, đều mang một loại bén nhọn, ẩn giấu loại bén nhọn rất nhỏ, lỗ mũi này, cằm này, mắt này, lông mày này, tùy tiện gở xuống một cái nào thì cũng có thể đâm chết người.
Khi tập trung lại cùng một chỗ, thì rất hòa hài, cũng thuộc hạng đẹp trai.
Nhưng là một người đẹp trai quá mức thông minh.
“Tôi không phải là thứ gì.” Tôi giải thích.
Khi hắn chẳng nói đúng sai đồng thời chỉ lộ ra vẻ mặt khinh miệt nho nhỏ, tôi đưa ra cánh tay vẫn nhức mỏi như cũ, nắm ở cổ của hắn.
Hắn thuận thế cúi đầu, tôi phải nắm lấy tai của hắn, dùng chiêu độc mà dì Bích dạy lại cho tôi, dùng giọng nói mang âm thanh mê người nói: “Tôi là con mèo.”
Ta luôn luôn hiếp mắt lại giống như hắn để mắc tôi giống như mắt mèo.
Không trang điểm, đuôi mắt được kéo lên cao một cách tự nhiên, màu hồng phấn lang đến hai bên thái dương.
Mềm mại quyến rũ trung mang theo chút bén nhọn ẩn núp, lại càng có thể khơi lên mong muốn khiêu chiến của người khác.
Tôi nói: “Mèo là động vật kiêu ngạo thông minh, nó có thể thay đổi chủ nhân, thế nhưng người nhất định phải chứng minh với nó, so với chủ nhân trước của nó anh còn lợi hại hơn.”
Hồng Thiếu Nhu cũng không đem chuôi rời khỏi tẩu thuốc trêu trọc áo ngủ tôi nữa, đặt ở trên tủ đầu giường.
Sau đó, hắn dùng chóp mũi hướng về phía chóp mũi tôi, dùng khoảng cách gần nhất nhìn tôi, giống như là một con hồ ly thông minh nhất đang phán đoán con mồi tươi ngon trước mặt có sập bẩy hay không.
Mắt nhỏ thu ánh sáng lại, tôi thiếu chút nữa bị nướng cháy khét rồi.
Ta cảm thấy được, tại dưới dạng ánh mắt này, tôi sẽ không kiên trì được thời gian bao lâu .
Thật may là tôi có dì Bích.
Dì từng nói qua, bất kỳ người đàn ông nào, cũng chạy không khỏi vẻ mặt ngây thơ này của phụ nữ.
Ý của dì là, vẻ mặt hồn nhiên kia.
Vì vậy, tôi làm theo biện pháp dì dạy cho tôi, nhoẻn miệng cười.
Trong tròng mắt của Hồng Thiếu Nhu, tôi giống hệt như đứa bé đang cười, không có chút mưu mô nào, giống như một đóa hoa cúc non nớt dưới ánh mặt trời.
Tôi không xác định chắc chắn có phải bởi vì tôi nằm cạnh hắn quá gần hay không, đã chạm vào môi của hắn, tóm lại, sau khi tôi nở nụ cười, Hồng Thiếu Nhu cũng cười.
Tiếp đó, hắn bắt đầu hôn tôi.
Cánh môi chạm nhẹ, đầu lưỡi trơn linh hoạt, ở tại hàm răng khép chặt của tôi vẽ từng loạt hình vẽ.
Hắn không thô lỗ, không nóng nảy, vô cùng có kiên nhẫn, giống như là một người ham mê đồ cổ với vừa kiếm được một bình hoa cổ mình yêu thích đang dùng khăn tỉ mỉ lau chiếc bình hoa đó.
Hắn không vội, tôi cũng không vội.
Tôi từ từ mà đem tay vươn ra, từ từ mò tới bên tủ đầu giường, từ từ đem cái chuôi tẩu thuốc đã đùa giỡn cơ thể làm nhục tôi nắm trong tay, từ từ cầm về, từ từ duỗi ra giữa không trung, từ từ dựng đứng, từ từ nhắm ngay mục tiêu.
Cuối cùng, tôi dùng hết sức lực ăn thịt mấy năm qua, cực kỳ tàn ác, sắc bén ngoan độc, mạnh mẽ không kiềm chế được, khóe mắt, diệt sạch đạo lý làm người, tán tận lương tam, phát điên, là một người khát máu thành tính hướng cúc hoa của hắn đăm tới. ( Bonei: nhiều phúc đi)
Đêm hôm đó, tôi rốt cuộc nhìn thấy. . . . . . Bộ dáng của Hồng Thiếu Nhu khi mở to mắt.