Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Thịt Không Vui

Quyển 2 – Chương 27

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

Cho đến khi tôi rời đi, trong phòng sách cũng không có động tĩnh gì.

Ra khỏi nhà họ Lý, chỉ thấy chân trời thoáng hiện màu đỏ tím, ông mặt trời phải đi làm rồi.

Tôi không thích dùng từ mặt trời mọc, dù sao đó cũng là từ rất gian ác.

Mặt trời mọc, mặt trời mọc (nhật xuất), cứ như là cái mông (trung xuất) đấy (trung xuất tiếng Nhật là cái mông).

Đứng ở trước cửa nhà họ Lý, tôi bắt đầu suy nghĩ tiếp theo mình nên làm những gì.

Tạm thời việc cứu Lý Lý Cát là nhiệm vụ không thể hoàn thành, thứ nhất không biết cậu ta đang ở đâu, thứ hai trải qua chuyện vừa rồi chỉ sợ Lý Bồi Cổ sẽ không bao giờ đồng ý cho tôi đến gần em trai anh ta nữa.

Ngẩng đầu nhìn phía trước, màu sắc của bầu trời đẹp đẽ không gì sánh bằng, giống như là sắc thái đậm rực rỡ trong thế giới cổ tích.

Mây ở đường chân trời không ngừng thay đổi hình dạng, lúc đầu giống như con chó con, sau lại thành kẹo đường, cuối cùng lại biến thành đệm nữ ống rộng lớn quen thuộc.

Tôi thấy là ông trời đang cho tôi manh mối.

Lúc này, tôi quyết định quay lại nhà họ Dư ăn uống miễn phí.

Lần này đi vào dễ dàng hơn lần trước, hai người giữ cửa thấy tôi giống như chuột nhìn thấy mèo, gà nhà nhìn thấy hồ ly, con rể nhìn thấy cha mẹ vợ, “Xoạt” một cái liền tránh sang hai bên, chỉ sợ tôi lại móc ra mấy túi máu người hối lộ bọn họ.

Tôi thấy bọn họ đã lo xa rồi, gần đây giá máu tăng, đem cho bọn họ thì thật đáng tiếc.

May mắn, vừa vào phòng khách thì bữa sáng cũng được mang lên.

“Tôi đã về.” Tôi nói.

Dì Bích vẫn luôn luôn bình tĩnh, chỉ “Ừ” một tiếng, quay đầu căn dặn phòng bếp chuẩn bị thêm một phần bữa sáng cho tôi.

Dì Bích đúng là dì Bích, đủ hiểu tôi.

Trải qua một đêm có dưỡng có yêu, bụng tôi đã bắt đầu reo lên bài ca không tên, không chờ được đầu bếp nhà họ Mã chậm rãi nấu cơm như thêu hoa, tôi vội vàng lấy miếng sườn trên bàn.

Bữa sáng dì Bích chỉ ăn cháo tổ yến, cho nên hiển nhiên, đây là của Mã Lạp Dư.

Nhưng khi ngón tay tôi vừa mới chạm đến miếng sườn thơm nức mũi này thì một cái dĩa bạc có sức sát thương cực mạnh lại đâm vào miêng sườn, suýt chút nữa cũng xiên luôn cả móng tay tôi.

Tôi nhìn Mã Lạp Dư, không khỏi lắc đầu than thở. . . . . . Rõ ràng có miếng giống như vậy, sao lại không thể có chút suy nghĩ cao thượng với miếng kia.

Tàn nhẫn, thật sự tàn nhẫn.

Dĩ nhiên, Mã Lạp Dư cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, anh ta làm vậy vì muốn nói với tôi: “Hi vọng cô không đổi khách làm chủ, nhớ, đây là của địa bàn của tôi, muốn ở lại thì phải tuân theo quy củ của tôi.”

“Nhưng tôi đói rồi.” Tôi dùng lời nói và nét mặt chân thật nhất nói cho anh ta biết điều này.

“Bữa sáng của cô sẽ được mang lên ngay thôi.” Mã Lạp Dư lạnh lùng nói, dĩa ăn của anh ta vẫn còn trên miếng sườn.

Lúc này miếng sườn đại biểu cho uy nghiêm của chủ nhân như anh ta.

Thật ra tôi không có ý muốn khiêu chiến quyền uy của anh ta, trong lòng tôi, các loại quyền lực kém miếng thịt xa tít tắp.

Dĩ nhiên, điều kiện trước hết chính là miếng thịt.

“Đừng động đến đồ của tôi, đây là quy củ đầu tiên cô phải tuân thủ.” Nói xong, anh ta dùng cái dĩa đưa miếng sườn vào trong miệng.

0.01 giây trước khi miếng sườn đi vào trong miệng anh ta, tôi chợt hít hơi, sau đó vô cùng chính xác hướng về miếng sườn, hắt xì vô cùng mạnh mẽ, kinh thiên động địa, sét đánh trời đất.

Thật ra cách làm này trong thế giới của tôi đã là hành động vô cùng tốt đẹp rồi.

Rất ít người tranh thịt với tôi mà có thể sống sót.

Ban đầu Lý Lý Cát cũng làm vậy kết quả suýt nữa bị tôi cắn đứt đầu ngón tay, sau này cũng không còn suy nghĩ tranh thịt với tôi nữa.

Nhưng Mã Lạp Dư lại không hiểu hành động tốt bụng của tôi, sau cái hắt xì đó, trên khuôn mặt lạnh lại kết một tầng băng mỏng.

Dì Bích vẫn bình tĩnh tao nhã húp cháo tổ yến của bà.

Tôi nhìn miếng sườn Mã Lạp Dư giơ lên trước mặt đã bị tôi làm ô nhiễm nặng, nước miếng đột nhiên trào lên như nước suối.

Lần này, Mã Lạp Dư thật sự tức, mắt màu xanh lam xám nhuộm đầy phong vị ngoại quốc lạnh băng, hận không thể cầm chảo lòng trũng lên đánh tôi, một lúc sau, sâu trong lỗ mũi anh ta phát ra tiếng hừ lạnh: “Cô nghĩ rằng làm vậy, tôi sẽ cho cô hả?”

Tôi gật đầu, đúng là tôi nghĩ vậy.

Nhưng Mã Lạp Dư là một tên chủ lãng phí lương thực, tôi đề nghị đại biểu tổ chức lương thực thế giời khiển trách anh ta, ủng hộ đưa thả dù đến Ethiopia.

Nói vậy là bởi vì hành động sau đấy của anh ta.

Chỉ thấy ánh mắt màu lam xám hơi lạnh, tay vừa động, miếng sườn rời khỏi dĩa, bay thẳng đến thùng rác.

Hành động của anh có thể dùng một lời kịch để hình dung: Cho chó ăn cũng không cho cô ăn.

Mã Lạp Dư hy vọng có thể thấy tôi giận đến đỏ mặt tía tai, tốt nhất là chảy máu não, ngã xuống đất bỏ mình.

Nhưng thật đáng tiếc, anh ta lại thấy tôi như con chó, “Vù” một tiếng bay ra ngoài, dùng miệng ngậm miếng sườn này.

Cụ thể hơn có thể tham khảo hình ảnh chó cắn đĩa do chủ ném trên bờ cát.

Cắn hai ba lần nát miếng sườn, nuốt vào bụng, tôi liếm liếm môi, sau đó dùng đôi mắt nhỏ sáng trong ý bảo Mã Lạp Dư thêm nữa.

Tôi nghĩ giờ phút này là dấu ấn lịch sử trong cuộc đời khổ sở của Mã Lạp Dư.

Anh ta bắt đầu nhìn bằng ánh mắt không phải người không phải thú không rõ sinh vật gì.

Mà dì Bích vẫn bình tĩnh, ngón tay út tinh tế cong lên cầm muỗng nhỏ đút cháo tổ yến vào miệng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, tôi quay lại phòng chuẩn bị để tắm rửa sạch sẽ.

Trong phòng tắm đi ra, tôi thấy dì Bích đang ngồi trên giường.

Dĩ nhiên tôi sẽ không so đo tại sao bà không tới cứu tôi, bởi vì trước khi đi, tôi nói với bà đây là chuyện của tôi và Lý Bồi Cổ, bà ra tay ngược lại sẽ khiến chuyện thêm phức tạp.

Dì Bích đồng ý điểm này, hơn nữa bà cũng biết, dựa vào tình cảm gắn bó nhiều năm như vậy, Lý Bồi Cổ sẽ không làm tôi bị thương.

Vì vậy, lúc tôi bị nhốt ở đây, bà cũng không ra tay.

Giờ dì Bích tới hỏi tôi tình hình những ngày qua ở nhà họ Lý.

Tôi vừa dùng khăn sạch lau tóc ướt, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra từ đó tới nay, từ bị mọi người giễu cợt, đến dạ thám lầu các bị bắt, đến kích thước vũ khí sát thương, đến Kim Cơ tàn sát Ngân Cơ.

Cuối cùng, do dự một lát, thì quyết định nói cho dì Bích chuyện xảy ra trong phòng sách.

“Tôi sai rồi sao?” Tôi hỏi dì Bích.

“Chuyện đã qua, là lỗi của ai cũng không quan trọng.” Đây là câu trả lời của dì Bích “Hơn nữa, như vậy cũng là tạm thời hoàn thành giấc mơ thời thiếu nữ của cô, ít nhất ở mặt khác, cuộc đời của cô cũng đã viên mãn rồi.”

Quả nhiên là dì Bích, nói chuyện rất đúng ý tôi.

Chọn tập
Bình luận