Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Thịt Không Vui

Quyển 1 – Chương 56

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

Con chó này là do Cảnh Lưu Phái nhặt được trên đường lên núi, nhìn qua mới khoảng một tháng tuổi, nhìn thấy nó thì núp ở trong bụi cỏ run lẩy bẩy, hình như là bị lạc khỏi chó mẹ.

Ban đêm nhiệt độ trên núi rất thấp, nhưng nếu mặc kệ, rất có thể nó sẽ bị đông cứng mà chết.

Cho nên, ông xã lương thiện nhà tôi đã mang nó về, nói là vào thời điểm hắn không có ở nhà thì để nó làm bạn với tôi.

Tôi nhìn con chó đang được Cảnh Lưu Phái ôm trong ngực thoải mái hưởng thụ hơi ấm, khóe miệng tôi mỉm cười, mà ánh mắt lại lạnh như dao.

Giả bộ điềm đạm đáng yêu, sau đó làm cho người ta nảy sinh lòng thương tiếc với mình, vì thế, thế mà sử dụng khổ nhục kế để mình trở thành cô nhi, thật là lợi hại.

Chó ( rơi lệ ): bà chị suy nghĩ quá nhiều, thật sự tôi đây không tìm được mẹ mà.

“Đặt cho nó cái tên đi.” Cảnh Lưu Phái dịu dàng dùng khăn lông sạch sẽ lau bộ lông ướt của nó, tôi cắn răng nghiến lợi, ghen ghét không dứt.

Tôi vừa híp mắt đang vừa lòng nhìn cảnh nó đang hưởng thụ Cảnh Lưu Phái vuốt ve bộ lông vàng toàn thân của nó, phần dưới lỗ tai, miệng ngắn, đây là giống chó thông thường ở vùng nông thôn Trung Quốc có tên khoa học là Chó Đất một cái tên vô cùng chuẩn xác với khí chất phi thường cua rnó, trong đầu tôi hiện ra một cái tên vô cùng hay.

“Gọi nó là cái gì cũng được sao?” Tôi hỏi.

“Dĩ nhiên, mang nó về để tặng cho em mà.” Cảnh Lưu Phái nói.

Giờ phút này, con chó kia đã ý thức được có cái gì đó không đúng, lập tức dùng móng vuốt cào cáo cánh tay Cảnh Lưu Phái, như muốn nhắc nhở.

Đáng tiếc đã không kịp rồi, đôi mắt tôi sắc nhọn giống như đinh thoáng nhìn dưới ánh mặt trời tỏa ra tia sắc bén, nói tiếp: “Khó có được một con có bộ lông toàn màu vàng, vậy quyết định kêu nó là. . . . . . Tảo hoàng (càn quét tệ nạn) đi.”

Cảnh Lưu Phái: “. . . . . .”

Chó: “. . . . . .”

Chu vi địa bàn nó có thể làm chủ, tên nó thì do tôi làm chủ, từ giờ phút này, chú chó nông thôn Trung Quốc này có tên là Tảo Hoang (càn quét tệ nạn).

Hừ, giành đàn ông với tao, mày còn non lắm.

Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn): ( rơi lệ ) bà chị, chị suy nghĩ nhiều quá.

Tôi rất khó chịu về con Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) này.

Có ba nguyên nhân.

Thứ nhất, tôi không thích Cảnh Lưu Phải đối với nó tốt hơn tôi, hắn vẫn chưa từng giúp tôi tắm rữa nha, vậy mà tắm cho con chó kia, tại sao chứ?

Thứ hai, nhìn thấy nó chỉ làm cho tôi nhớ đến con chó gay biến thái mà Lý Lý Cát mang về đã nhiều lần khi dễ tôi sau cùng bị ngón tay của tôi bạo hoa cúc cảm thấy được khoái cảm yêu thích nên đã thoát khỏi giới tính cũ chuyển sang một con chó tiểu thiếp mặc sườn xám mang giày cao gót.

Không chừng bọn nó chính là cá mè một lứa.

Thứ ba, cũng chính là điểm quan trọng nhất, đó chính là. . . . . . Dưa chuột của nó cũng quá nhỏ đi, quả thật chính là một cọng hoa tỏi non, lấy tay nhẹ nhàng sờ chút một cái liền bị lệch đi, về sau con chó mẹ nào muốn làm quả phụ mới đi tới nó, quả thực làm mất mặt nhà chúng tôi.

Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn): ( rơi lệ ) người ta hiện tại vừa mới có một tháng tuổi, có dưa chuột lớn mới chính là kỳ quái đó.

Mặc dù tiểu tử này thuộc dạng tâm cơ thâm trầm, nhưng nó cũng tạm thời không có làm ra hành động gì như con thiêu thân, nên cũng tạm bỏ qua cho nó.

Cái quan trọn nhất chính là, tôi nên tiếp tục thực hiện cái kế hoạch ham muốn kia của tôi như thế nào.

Tôi quyết định, nhất định đầu tiên phải nhìn thấy dáng vẻ ông xã mình không mặt quần áo, mới có thể tiếp tục ăn hắn.

Thế nhưng không dễ dàng thật không dễ dàng thật không dễ dàng.

Cảnh Lưu Phái có thói quen dậy sớm, rạng sáng năm giờ đúng liền rời giường, việc đầu tiên khi rời giường, chính là tắm.

Nói cách khác, tôi muốn nhìn lén hắn tắm, cũng phải dậy sớm như thế.

Nhưng tôi dùng năm cái đồng hồ báo thức cũng không thắng được cái đồng hồ sinh học của tôi, tôi vẫn có thể ngủ như heo chết, cuối cùng vẫn là sau khi tắm xong Cảnh Lưu Phái bước ra từ trong phòng tắm tắt hết đồng hồ.

Kết quả như thế làm cho tôi thấy rất buồn bực.

Ngày thứ hai, khi chó Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) vẩy đuôi mừng chủ hướng về phía tôi muốn xương thì tôi đưa ra yêu cầu bắt nó nhảy nhảy lên giường, để bóng lên đầu, né tránh mấy con giao phóng tới với độ khó cao nhất.

Tôi đang thoa son bóng nước môi mở ra nói ba chữ: “Học tiếng mèo kêu.”

Lời vừa nói ra, Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) gào lên một tiếng, ngã xuống đất, không dậy nổi.

Nếu buổi sáng không dậy nổi, vậy tôi sẽ không ngủ! 

Rút kinh nghiệm từ những bài học trước, tôi uống một ấm cà phê to, sau đó dùng cây tăm chống mí mắt, nhìn đồng hồ báo thức chậm rãi di chuyển từ 12 tới 5.

Ánh mắt, chóp mũi, hàm răng và cả người tôi đều phát ra ánh sáng ham muốn, từ xa mà lắc lư mà chạy tới trước cửa phòng tắm, cửa chợt mở ra, bên trong lại không có một bóng người.

Tức giận đi tìm Cảnh Lưu Phái, lấy được lấy được câu trả lời chính là hôm nay là ngay hắn tập thể dục, hắn muốn tập chạy hai tiếng rồi mới về tắm.

Nhưng vào hai tiếng sau khi hắn trở về thì tôi đã ngủ say như chết ở bên ngoài của phòng tắm.

Kết quả như thế lại làm cho tôi rất buồn bực.

Ngày thứ hai, tôi liền đem Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) đang không có việc gì dưới ánh mặt trời gian chân ra, liếm láp liếm láp dưa chuột của nó mà quay lại, đem đi trình chiếu miễn phí hai bốn giờ cho tất cả chó nuôi trong nhà hay chó hoang ở vùng núi này xem.

Từ sau ngày đó, Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) chỉ cần vừa ra khỏi cửa, đầu liền rủ thật thấp, trên căn bản có thể sanh ngang thấp đến song song với dưa chuột của nó.

Nhìn lén tắm là không có cơ hội rồi, tôi chỉ có thể đi đường vòng tìm đường tắt thôi.

Lấy xúc xắc ra, tôi quyết định chới trò cởi quần áo với Cảnh Lưu Phái, điểm của người này nhỏ hơn, phải cởi một món đồ.

Lần này ta là quyết định nhât định phải thắng, cho nên động chân động tay ở trên viên xúc sắc.

Một bên đang ảo tưởng cảnh Cảnh Lưu Phái cởi sạch hết đồ ngượng ngùng lấy tay che phía dưới, một bên tôi lau nước miếng chảy trên viên xúc sắc.

Nhưng là, sau mười lần đổ xúc sắc. . . . . .

Toàn thân tôi chỉ còn đồ lót, thế mà Cảnh Lưu Phái ngay cả vở cũng chưa cởi ra.

Mắt thấy ván này lại thua, tôi nổi giận, đem xúc xắc ném đi, ngửa mặt lên trời cảm thán: “Tại sao lại như vậy? !”

Cảnh Lưu Phái sờ sờ tóc an ủi tôi, nhẹ nhàng bỏ xuống một câu nói: “Quên nói cho em biết, sở trường trước kia của tôi là cờ bạc.”

Sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp luộc thịt cho tôi.

Lửa dục đốt cháy lý trí của tôi, tôi chạy thẳng đến sau lưng Cảnh Lưu Phái, lấy một tay muốn đẩy ngã hắn, nổi điên lên, bất chấp tất cả, nông nóng khó nén, kích động điên cuồng mà nói: “Em muốn cưỡng bức anh! ”

Vào giờ phút này, tôi bỏ qua nguyên tắc, quyết định nuốt xuống khối thịt nguyện vẹn ngon lành này.

Nhưng không đợi tôi tháo ra cái nút áo thư ba của Cảnh Lưu Phái, thì bà lão có ánh mắt không tốt ở sát vách kia đang cầm hai một cặp củ cải trắng tươi mới tới trước cửa, vừa đúng nhìn thấy tư thế mập mờ này của chúng tôi.

Tôi vốn định biểu hiệu một chút vẻ ngượng ngùng, nhưng cúi đầu mà xem xét tóc quăn dài xõa ra mặc áo lót hấp dẫn trên người cưỡi Cảnh Lưu Phái, lập tức cảm thấy được sự thách thức.

Ta cũng không tin lần này bà lão ngài còn có thể xem tôi như con trai nữa không! 

Quả nhiên, trong mắt bà lóe ra một loại sáng loáng nặng chưa thấy, này hai củ cải trắng rơi trên mặt đất, quay tròn đánh một vòng.

Sau đó, bà lão kích động mà nhìn tôi nói: “Bà đã sớm biết hai người có chuyện mờ ám, nhóc con, con quả nhiên quỷ thú công nha! ”

Tôi ói ba lít máu.

Thì ra là bà không những là thặng nữ thâm niên, bà còn là một hũ nữ thâm niên nữa.

Cho rằng tôi là con trai coi như xong, lại còn cho rằng tôi là quỷ thú công! 

Tôi đây mọc ra cái cúp D dễ dàng lắm sao! 

Kết quả như thế làm cho tôi vô cùng buồn bực.

Ngày thứ hai, tôi lấy con dao phản chíu ánh sáng lanh lên mặt Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) nói: “Đi, trộm cho tao một miếng thịt về đây, nếu không, tao liền đem mày đi hầm.”

Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) vừa nghe, lập tức chạy ra ngoài như có gắng tên lữa ở phía sau mông bỏ lại bộ lông vàng của mình.

Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn): ( còn là lệ rơi đầy mặt) không chạy như bay được không? Bà chị vẫn đang mài dao soèn soẹn đợi phía sau kìa !

Nửa giờ sau, Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) gậm thịt trở lại.

Dưới ánh mắt nó có ngấn nước mắt lắp lánh, miệng ngắn nhỏ vụng về, mà trong miệng, là một con chuột cống béo.

Quả nhiên là thịt, còn là thịt béo.

Tôi cảm thấy được Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn) vẫn rất có tiền đồ, thật là vui mừng, vì vậy lần đầu tiên trong đời sờ sờ đầu của nó, hiền lành mà nói: “Ngoan, con chuột này thức ăn ba ngày nay của mày, từ từ ăn, không cần cảm ơn tao.”

Tảo Hoàng (càn quét tệ nạn): ( nước mắt rơi như mưa ) meo meo mẹ kiếp nó.

Chọn tập
Bình luận
× sticky