Edit: Thố Lạt
Lý trí của tôi nói cho tôi biết, bản thân và Lý Bồi Cổ không nên xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.
Cho nên tôi phản kháng, liều mạng phản kháng, giống như mèo bị cháy lông.
Nhưng từ nhỏ đến giờ, tôi có rất ít cơ hội có thể đấu lại anh.
Cho dù giờ phút này anh đang ở nhà lao, cho dù hai tay anh bị trói bằng xích sắt.
Tôi bị đè lên, bị ép chặt trên giường – Lý Bồi Cổ thích tư thế như vậy, anh thích khống chế mọi người, bao gồm khống chế chính bản thân mình.
Tôi nằm ngửa mặt, có thể thấy rõ toàn cảnh căn phòng. Không có cửa sổ, đều là tiền lạnh như băng, giống như vị trí của tôi trong trái tim người đàn ông này.
Tôi yêu anh nhiều năm như vậy, một lòng một dạ, không hề giữ lại, nhưng đổi lại là sự không can đảm của anh.
Tôi thà rằng anh không thương tôi, ít nhất chuyện này ít nhiều mà nói cũng là một sự giải thoát cho tôi.
Nhưng mà, anh thật sự không dám.
Tôi bắt đầu hận Lý Bồi Cổ.
Một khi đã có hận ý, cơ thể sẽ tự động biến hóa, giống như chuyện xưa từng nói, không biết sức lực từ đâu, tôi đẩy anh ra.
Tôi không muốn xen vào nữa, anh sống hay chết, bị thương hay tàn phế, tôi cũng không muốn xen vào nữa.
Tôi cần có cuộc sống của riêng mình, tôi cần sống cuộc sống của riêng mình.
Tôi quyết định đi, nhưng anh không buông ra.
Tay của anh, cuốn quanh vài chỗ gần như trần truồng trên cơ thể tôi.
Kim loại màu đen, giống như rắn, vờn quanh da thịt trắng nõn.
Xích sắt kia, vây cơ thể chúng tôi lại với nhau.
Chúng tôi im lặng đối kháng, anh muốn trói, tôi muốn cởi, trong nhà tù chỉ còn tiếng động “Rào rào rào” của xích sắt, ngoài ra, tất cả đều im lặng.
Trong lúc gần như yên lặng này, tôi ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi từ từ đổ ra từ những lỗ chân lông, không phân rõ nóng lạnh.
Tôi nghiến răng, tức giận nói: “Lý Bồi Cổ, buông tay.”
Anh không đáp lại ngay, mà chờ cho giọng nói của tôi bị vách tường hấp thu, chôn vùi, sau khi biến mất trong không khí, mới nói: “Bất Hoan, nghe theo anh một lần nữa, được không, một lần cuối cùng.”
Giọng nói kiểu này, anh chưa từng nói ra. Giống như dã thú hung mãnh thở sau khi đánh nhau kịch liệt, có máu chậm chạp chảy xuôi.
Tôi dao động.
Người đàn ông trước mặt tôi đây, là người đàn ông tôi từng yêu nhất.
Tôi mãi mãi nhớ rõ cậu nhóc trên gác xép kia, giống như ánh dịu dàng.
Thực ra ánh trăng vốn lạnh lùng, nhưng đối với người cô độc mà nói, chúng tôi có thể lừa gạt chính mình đó là sự ấm áp.
Đôi khi, muốn lừa gạt chính mình, cũng khá dễ dàng, chỉ cần bạn tin tưởng.
Tôi không tiếp tục phản kháng, cuối cùng, nghe theo anh một lần nữa.
Anh dùng tay nâng đùi phải của tôi lên, xích sắt trên cổ tay không hề tránh né, đụng vào da thịt nhạy cảm bên đùi, kích thích từng cơn run rẩy.
Tôi có cảm giác, giờ phút này, anh rất lạnh, rất lạnh, mà tôi lại là lò lửa duy nhất còn lại lúc này.