Tất cả sự việc xảy ra trong chớp nhoáng, làm cho người ta không kịp chuẩn bị bất cứ cái gì.
Tôi dựa vào bản năng, tay trái nắm được dì Bích, tay phải cầm lên miếng thịt to bằng tay còn dư lại, bước một bước dài chạy đến núp sau cây cột.
Đạn giống như là không cần tốn tiền để mua, từ trên nóc phòng ăn liên tục xả về phía chúng tôi.
Tôi la lên một tiếng, nả đạn thì tính là cái bản lãnh gì, có gan mấy người cứ ném tiền với vàng xuống đây, chị đây sẽ đứng yên cho tụi bây đánh.
Chung quanh náo loạn cực kỳ, gỗ vụn bay tán loạn, bụi bậm khắp nơi, liên tục vang lên kêu thảm thiết.
Cái tình trạng này, không thua gì Địa Ngục.
Mấy phút sau, tiếng súng dừng lại, đợi tro bụi thoáng tan đi một chút, tôi phát hiện, Cảnh Lưu Phái, Hồng Thiếu Nhu cùng với tên mặt lạnh chia ra núp sau các cây sột khác nhau.
Nhưng trong phòng ăn, tên khối say thịt chưa nới được mấy câu đã nằm ớ đó rồi.
Đã hy sinh.
Tôi mặc niệm, người anh em, không phải anh nên đem cái bộ mặt như chai xì dầu kia, nhìn, dấu đi thôi.
“Người này là giả mạo.” Hồng Thiếu Nhu cách một cây cột nói với tên mặt lạnh: “Cái tên đó chỉ tay chân căn bản bọn chúng không quan tâm đến sống chết của tên đó.”
“Không sai, hắn ta cũng không phải là Hà Truân chân chính.” Đến giờ phút này tên mặt lạnh mới nói ra sự thật.
“Tại sao phái hắn ta tới?”
“Có thể là sáng sớm nay biết được tin cảnh sát sẽ phục kích, cho nên Hà Truân quyết định không xuất hiện.”
“Cái tên này cũng chẳng tốt lành gì, nếu sớm biết, cũng không báo cho chúng ta biết một tiếng.”
“Cũng không tốt lành gì, vì tiền, anh cũng giống như vậy cũng muốn hợp tác với hắn.”
“Chỉ là Hà tiên sinh cũng thật là Thần Thông Quảng Đại, nghe nói, chỉ có một số it người có thể gặp qua, ngay cả cảnh sát cũng không biết hắn trông như thế nào, đúng không, Per.”
Nghe vậy, trong miệng tôi đang ngậm thịt bò beefsteak, quay đầu quát tên Hồng Thiếu Nhu đang đứng cách tôi hai cây cột: “Per chỉ là tên giả củaanh ta! ”
Trên trán ba người đàn ông đồng thời suất hiện vạch đen.
Không có biện pháp, tôi đối với cái tên đó cực kỳ có ý kiến.
Đoán chừng ngưng bắn đạn trong khoản thời gian ngắn mới vừa rồi là để nạp đạn, tôi mới vừa nói dứt lời không bao lâu, máy bay trực thăng trên đỉnh đầu lại tiếp tục xả đạn.
Sợ miếng thịt cuối cùng này dính phải bụi bậm, ta vội vàng lôi kéo dì Bích khom lưng chạy ra khỏi phòng ăn.
Tình huống bên ngoài cũng không lạc quan lắm, mấy anh mì ăn liền đang đọ sức với mầy chú cảnh sát, đạn bay loạn khắp nơi.
Tôi che chở cho dì Bích, cùng nhau trốn được trong phòng điều khiển, miễng cưởng có thể an tĩnh một chút, ai ngờ hai người đàn ông trực tiếp xông vào, cầm súng, hung thần ác sát mà nói: “Không được nhúc nhích, đi theo chúng tôi!”
Nước mắt tôi rơi đầy mặt.
Tôi cũng không dễ dàng gì, ngậm miếng thịt bò beefsteak lớn bằng bàn tay, từ trong mưa bom bão đạn chạy vội ra đây, thật vất vả mới tìm được một nơi yên tỉnh để giải quyết hết miếng thịt bò, nhưng hai người này lại đuổi theo phía sau mông tôi.
Thật sự không chịu nổi, tôi nhìn dì Bích, sử dụng ánh mắt trao đổi không tiếng động với dì.
Tôi cũng không biết có thể làm như thế nào, cái áo choang lông dê thủ công tinh khiết cứ như vậy rơi trên đất, trên người của dì, mặc cái áo lông bó sát thấp ngực, đem toàn bộ đường công của cơ thể lộ ra ngoài, cái loại phong tình đó, không cần thêm động tác, cũng đã đầy đủ.
“Ngại quá, làm phiền đội tôi nhặt lên, dĩ nhiên chúng tôi sẽ đi với các anh.” Dì Bích nói xong cũng từ từ cuối thắp người xuống.
Tư thế kia giống như là một gốc cây cây liễu lã lướt lượn lờ, khẽ cong eo, bộ ngực rất tròn giống như là không kịp chờ đợi muốn vùng tránh thoát ra khỏi trói buộc, uy lực nhất thời tăng gấp mấy lần.
Tôi nhìn thấy, nước miếng hai người kia chảy ra đủ đầy một bồn tắm.
Thừa dịp vào lúc này, tôi hơi hiếp mắt lại, dồn khí về đan diền, rồi hoạt động hai tay. . . . . . Ra sức mà đem thịt bò nhét vào trong miệng.
Lại nói nếu là ăn không hết miếng thịt này, tôi thật sự là chết không nhắm mắt.
Bằng tốc độ nhanh nhất ăn xong miếng thịt bò, mặc dù nghẹn đến mặt hồng tai đỏ, nhưng tôi thật hạnh phúc.
Mà dì Bích vẫn còn tiếp tục phát công, sau khi nhặt lên áo choàng, từ từ đứng dậy, mặc cho cái tua áo choàng này từ từ lướt qua bắp chân mảnh khảnh thẳng tắp, lướt qua bắp đùi khít khao hấp dẫn, lướt qua hai bầu ngực đầy đặn. . . . . .
Cũng nhịn không được nữa, mũi của hai tên này cũng bắt đầu truyền ra tiếng “phụt phụt” phun ra, vẩy vào trên thủy tinh, ghép thành chữ “ h o t”.
Tôi đối với dì Bích nể phục sát đất, quả thật dì so mới vừa rồi này đạn từ trên mấy bay trực thăng xả xuống còn lợi hại hơn.
Thừa dịp hai tên này sắp chết mê chết mệt, tôi bước thông thả đi qua, dùng cục gạch vàng khảm kim cương đập bể đầu bọn họ.
Quả thực là dễ dàng, so chơi Tiên Kiếm bốn mùa dùng làm công cụ lừa đảo điều chỉnh cấp bặc cao thấp lại đi thạch chìm suối động đánh tiểu yêu bên trong còn dễ dàng hơn.
“Bọn họ là người của bang Thanh Nghĩa.” Dì Bích xác định.
Trong nội tâm của tôi xao động, bang Thanh Nghĩa cũng tới?
Bọn họ, nhất định là vì báo thù cho Lý Phong, như vậy, dì Bích sẽ gặp nguy hiểm.
Lại không dám tiếp tục chậm trễ, tôi gỡ súng của bọn họ ra, đeo ở hông, mang theo dì Bích đi ra ngoài, ra cửa quẹo phải, đi ba bước, ở khúc quanh, tôi ngừng lại.
Tôi không thể không ngừng.
Bởi vì có một họng sùng đen ngòm chỉa vào trán của tôi.
Phía sau họng súng, là một đôi mắt.
Tôi đã đem 14 năm yêu cái ánh mắt đó.
Ánh mắt của Lý Bồi Cổ.