Tôi cảm thấy được mình đã đến đúng nơi rồi.
Chu dù đến lúc cuối cùng tôi vẫn không tìm được kẻ chủ mưu phía sau, tôi cũng có thể trộm vài món đồ cổ trở về, tuyệt đối không phải là tới không công.
Cái ý niệm này vừa hiện ra, nhất thời nước miếng chảy tí tách – – tính tham lam kích thích thần kinh ăn uống, tôi lại muốn ăn thịt.
Hồng Thiếu Nhu không có ở nhà, bảo là buổi tối mới trở về.
Nhưng hắn có nhắn lại: món đồ kia muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Tự nhiên, món đồ kia trong miệng hắn chính là chỉ tôi.
Ta không để cho đám mì ăn liền lãnh khốc kia đối xử với tôi như ngôi sao điện ảnh hay lấy trăng sáng tiêu diệt mặt trời, cũng không có để cho bọn họ vén y phục cởi quần lẫn nhau chơi dưa chuột của đối phương, tôi chỉ muốn nói lên các nhu cầu thấp nhât trong trình tự lý luận của Maslow(1).
Tôi cần thức ăn.
Tôi chỉ là muốn ăn thịt.
Thế nhưng bầy mì ăn liền lãnh khốc vô tình tàn nhẫn bọn vệ sĩ lãnh khốc vô tình tàn nhẫn lại cự tuyệt yêu cầu của tôi.
Bởi vì hôm nay là ngày giỗ Lão Thái Gia nhà họ Hồng, hàng năm vào ngày này, để tưởng nhớ đến ông nên cả nhà từ trên xuống dưới đều phải ăn chay.
Dù sao tôi cũng là người mới đến, bọn họ không biết tính tình tôi cũng là bình thường.
Vì vậy, tôi rất nghiêm túc nói cho bọn hắn biết, nếu như không để cho tôi ăn thịt tôi có thể luống cuống tay chân đem tát cả đồ cổ trong phòng này đập nát hết và hai bữa không để cho tôi ăn thịt tôi sẽ buồn bực sẽ lấy máy khoan điện khoan rách ba phần đáy quần của bọn hắn không để cho tôi ăn thịt tôi đói bụng sẽ phải đi đào mộ Láo Thái Gia nhà bọn họ đem đem tiêu rắc lên phần thịt còn dính trên xướng làm thịt khô mà ăn sạch.
Nhưng tôi có cảnh cáo bọn hắn chân thành thế nào cũng không lay chuyển được.
Nếu là ở nhà họ Lý, tôi đã móc ra cục gạch vàng kim khảm kim cương gõ cho bọn hắn bất tỉnh sau đó theo thứ tự cởi quần của bọn hắn ra coi dưa chuột của bọn họ như gậy thịt bò mà ăn rồi.
Nhưng lý tưởng là hoàn hảo, thực tế thì đau lòng.
Ngày đầu tiên tôi đến đây, không thể làm ra bất kì chuyện lớn gì.
Cho nên, ta quyết định đem kế hoạch ăn thịt bò gậy dời qua một ngày.
Buổi trưa tất cả món ăn đều là món đơn giản, làm cho miệng của tôi cũng nhạt như trứng dái. ( Bonei: không phải ta ghi bậy mà convert để như thế amen)
Lại qua ba tiếng đồng hồ, thật sự là không chịu đựng được – – Bất Hoan tôi đây từ sau bốn tuổi tới giờ chưa từng gặp cảnh ngộ bi thảm không được ăn thịt trong năm tiếng đồng hồ.
Cho nên, tôi thừa dip đám mì ăn liền không chú ý liền lén chạy vào trong phòng bếp.
Mở tủ lạnh khổng lồ ra, bên trong chứa đầy thức ăn, bao gồm rất nhiều rất nhiều thịt.
Nhìn những thứ thịt tươi kia, tôi cực kỳ bi thương.
Mặc dù Bất Hoan tôi đây thích ăn thịt, nhưng làm thịt tay nghề lại có thể khiến mẹ của đám thịt này có ở cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt được.
Nhưng tôi thật sự rất thèm ăn, nhiệt tình yeu thương thịt cuồng nhịt của tôi bắt đầu kích động , ta cũng chỉ có thể học những thứ người ngoại quốc kia ăn thịt sống.
Vì vậy, tôi xé ra bao bảo quản ra, đem thịt tươi xoa muối với bột ngọt, cau chặt chân mày, chuẩn bị cứ như vậy mà cắn.
Nhưng vào lúc này, từ sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười không mang theo tia mỉa mai hay ý trêu chọc.
Quay đầu, tôi nhìn thấy rõ người đàn ông phát ra tiếng cười.
Hình dung như thế nào đây, dùng lời nói tương đối phổ biến hiện nay, vậy người này chính là người theo nghệ thuật, thích quản việc của người khác.
Hắn mặc chiếc quần jean, áo thun 100% cotton, đơn giản tùy ý, quần áo rất hợp với hắn, tất cả đều cho người khác cảm giác mềm mại.
Đôi mắt trong, sống mũi cao thẳng, tóc đen có nhưng lọn xoăn tự nhiên.
Thật ra thì cũng không gầy yếu lắm, nhưng cũng có lẽ là bởi vì cao, hắn tổng làm cho người ta thấy có chút mảnh khảnh dịu dàng.
Thời điểm tôi quay đầu lại, hắn đang cười, tôi cứ nhìn nụ cười hắn mà ngay ngẩn như vậy.
Không phải kinh ngạc, mà bởi vì là, khi hắn cười có loại ma lực, vừa nhìn thấy, lòng của người ta giống như là đang được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp, tuyệt vời cực kỳ.
Tôi cảm thấy người này cùng Lý Bồi Cổ có chút tương tự, nhưng tôi khẳng định, bọn họ không giống nhau.
Người này mặc dù có vẻ dịu dàng hơn, nhưng lại chân thật hơn so với Lý Bồi Cổ.
Hắn cầm một chai nước suối, tựa vào một bân tủ lạnh, nhìn tôi, đầu hơi nghiêng, một lôn tóc xoăn rủ nhẹ phía trên lông mi. ” Ăn thịt sống, sẽ bị đau bụng.”
Hắn nhẹ giọng nhắc nhở.
Tôi nhìn hắn, nhất thời không biết người này là địch hay là bạn, nên đối với hắn ác độc hay nên lương thiện.
Người ở nơi này chủ yếu toàn là mì ăn liền lãnh khốc vô tình ác độc, có khi hắn chính là một ông chủ nhỏ, hơn nữa thân phận không rõ, lại chủ động nói chuyện với tôi, thật sự khả nghi.
Trước khi đi, Lý Bồi Cổ có nói với tôi, hắn sẽ mau chóng phái người chà trộn vào bên trong trợ giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ.
Chẳng lẽ, người này chính là nội gián đến giúp tôi?
Có phải hay không, thử một chút thì biết.
Tôi hắng giọng, mở miệng hỏi: “Xuân ngủ bất giác hiểu.”
Hắn hơi kinh ngạc, tiếp rất tự nhiên đáp:”Khắp nơi nghe thấy gáy điểu?”
Cho thêm một cơ hội, tôi lại mở miệng: “Dừng xe ngồi yêu Phong Lâm muộn.”
Hắn nhún nhún vai: “Sương Diệp Hồng với tháng hai hoa?”
Lại sai, phải là ‘Thổi đạn xoay vặn uốn quanh mọi thứ’.
Một cái cơ hội cuối cùng, tôi chọn độ khó giành cho người mới học: “Cày đồng đang buổi ban trưa.”
Hắn hồi đáp được rất nhanh: “Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày?”
Vẫn sai, phải là ‘Ghế sa lon bạo lâu chủ’.
Trả lời ba lần đều là những đáp án thuần khiết bình thường như thế, xem ra người này quả thật không phải người của bang.
Sau khi trả lời xong, hắn đi tới bên tủ lạnh, mở cửa, ngồi xổm người xuống bắt đầu liếc nhìn thức ăn.
Tôi nhân cơ hội này, lặng lẽ cầm lên cục gạch vàng kim khảm kim cương, chuẩn bị hướng về phía đầu hắn hung hăng nện xuống, chờ hắn hôn mê, tôi sẽ tiếp tục thưởng thức thịt tươi ngon.
Khi này bản chuyên cách hắn đầu chỉ có một cm thì hắn nói một câu, làm động tác của ta ngừng lại.
Đồng thời, cũng lảm thay đổi tương lai của chúng tôi.
Hắn nói: “Nều không chê, để tôi nấu cho cô ăn vậy.”
Khi một phần beefsteak ướp rượu vang tươi ngon mê người xuất hiện trước mặt tôi thì tôi cảm thấy người đàn ông đứng trước mặt là một vị thần.
Đại thần.
Vị này đại thần tên Cảnh Lưu Phái, là đầu bếp riêng của Hồng Thiếu Nhu, tay nghề nấu ăn của hắn đúng là thiên hạ đệ nhất, ăn vào quả thật làm cho người ta hận không thể nhai luôn cả đầu lưỡi của mình – – bởi vì phía trên lưỡi vẫn còn vươn lại hương vị của món ăn hắn làm.
Tất cả những thứ này đều là sau này tôi mới biết.
Lúc ấy, hắn vừa nhìn tôi ăn, vùa tùy ý hỏi tôi một chút việc nhà.
“Cô là người bang Thanh Nghĩa đưa tới?”
Tôi gật đầu, cũng đem miếng thịt thứ nhất thả vào trong miệng.
“Là tự nguyện tới sao?”
Tôi lại gật đầu, lại đem xiên thịt thứ hai thả vào trong miệng.
“Tới thì không thể tùy ý đi ra ngoài, chẳng lẽ cô cũng không nhớ những người thân bạn bè của mình sao?”
Tôi tiếp tục gật đầu, đem xiên thịt thứ ba thả vào trong miệng.
Sau đó, cúi đầu nhìn này nhìn con dao sáng bóng, cái đĩa bằng sứ bóng loáng, nước mắt từng giọt từng giọt tí tách như nước tiểu, róc rách chảy xuống.
“Thật xin lỗi, làm cho cô nhớ nhà.” Cảnh Lưu Phái có chút lo lắng.
Tôi lắc đầu, nước mắt nhỏ một giọt ở trên mặt bàn y hệt như nước tiểu: “Tôi khóc, không phải là bởi vì nhớ nhà, mà bởi vì là phần beefstreak này. . . . . . Chỉ mới cắt thành ba miếng tôi đã ăn xong rồi, thật là ít.”
Cảnh Lưu Phái: “. . . . . .”
Lại nói tôi ở nhà họ Lý bình thường mỗi bữa đều sẽ được ăn tràng cả ruột già ruột non, ăn cho đến khi đầy đến cổ họng không nói được.
Hôm nay với nhiêu đây thịt, ngay cả kẻ rang tôi còn chưa nhét được đều kích động mà bất mãn.
Không chịu nổi cái loại nước mắt như nước tiểu của tôi, Cảnh Lưu Phái lấy tốc độ nhanh nhất, tay nghề tinh xảo nhất làm lại cho tôi phần beefsteak cực lớn.
Khi tôi ôm cái bụng no cứng, dùng cây tăm xỉa trăng xỉa xỉa vụn thịt, bước lên lầu với bộ dáng ngang ngược của mấy con cua trong mua thu, một nhóm mì ăn liền đeo mắt kính quăn tới cho tơi những ánh mắt sắc như dao.
Không chỉ là bởi vì tôi phá hư quy củ của nhà họ Hồng, quan trọng hơn là, tôi ăn sạch toàn bộ thịt tươi dùng cho ngày mai của bọn họ.
Tài nấu nướng của Canh Lưu Phái quả thật là cao kinh người, tôi ăn một bữa thị như thế, đã tạo được một kỷ lục mới – – ăn thịt, mà phải chống đỡ ở Cúc Hoa .
Kế tiếp, tôi nằm trên giường trong căn phòng được sắp xếp cho tôi, cố găng đem một bụng thịt ăn trong buổi trưa tiêu hóa hết, làm cho bụng rỗng đi, bữa cơm tối tiếp theo phải kêu Cảnh Lưu Phái làm beefsteak nữa.
Ngày hôm nay, tôi cảm thấy được mình đã bước được một bước lớn trên con đường mới của cuộc sống này.
Bởi vì, sức ăn của tôi đã hoa lê tăng lên.
Tới khuya, Hồng Thiếu Nhu mới trở về.
Khi đó, tôi đã tắm xong, đang ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn gương bôi sữa dưỡng da.
Hắn trực tiếp đi vào trong phòng của tôi, hôm nay hắn mặc một trường bào màu tím đậm, vẫn là loại xa hoa khiêm tốn như cũ, ánh mắt tinh tế quan sát tôi từ trong gương.
Một trong những nguyên tắc của Bất Hoan tôi đây, nều có người coi tôi là một món đồ, vậy tôi sẽ làm một món đồ không thích hợp cho hắn.
Hồng Thiếu Nhu vừa đúng phù hợp điều kiện này.
Tôi làm như hắn không có tồn tại trên thế giới này, cùng thường ngày giống như nhau, chậm rãi xoa bóp gương mặt.
Trên tay Hồng Thiếu Nhu cầm tẩu thuốc luôn không rời tay, khối phỉ thúy kia thỉnh thoảng đung đưa, màu sắc kia, làm cho trong mắt người nhìn tràn đầy màu xanh biếc.
Hắn ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng từ từ nhả khói.
Màu trắng khói, giống tấm tơ lựa nhẹ nhàng, bay về phía tôi, có điểm giống như một loại dẫn dụ.
Đáng tiếc, tôi không hút thuốc.
Khi xoa bóp đến giữa trán thì hắn rốt cuộc mở miệng: “Em không thấy cái tư thế của mình rất kì quái sao?”
“Không cảm thấy.” Tôi tiếp tục xoa bóp cằm.
“Tại sao em phải để chúng nó ở trên bàn trang điểm đây?” Hồng Thiếu Nhu rất hứng thú hỏi.
“Chúng nó” trong miệng của hắn đúng là chỉ hai khối hung khí trước ngực của tôi.
Dù sao cũng là cup D, sức nặng cũng không nhẹ, nhất thiết đoán chừng có thể hầm cách thủy một nồi thịt kho lớn rồi.
Tại sao?
Bạn ãy thử xem toàn thân mang hai quả cầu nặng hai kí lô xem một chút, có mệt mỏi chết người không.
Hơn nữa này sức hút của trái đất cũng là lớn, bây giờ mặc dù còn không có rủ xuống, nhưng dì Bích nói rồi, chỉ cần không chú ý bảo dưỡng, rất nhanh nó sẽ rủ xuống tới rốn.
Đến lúc đó, mặc áo phải sẻ tới rốn mới thấy được khe ngực, rất đáng sợ.
Cho nên chỉ cần điều kiện cho phép, tôi đều sẽ đem hai quả cầu trước ngực đặt ở trên bàn trang điểm, trên hộc tủ, trên cột hoặc là trên chậu cá vàng.
Cảm giác kia, thật là vô cùng nhẹ nhõm.
(1) Lý Luận Maslow: Theo Maslow, về căn bản, nhu cầu của con người được chia làm hai nhóm chính: nhu cầu cơ bản (basic needs) và nhu cầu bậc cao (meta needs)
Cấu trúc của Tháp nhu cầu có 5 tầng, trong đó, những nhu cầu con người được liệt kê theo một trật tự thứ bậc hình tháp kiểu kim tự tháp.
Những nhu cầu cơ bản ở phía đáy tháp phải được thoả mãn trước khi nghĩ đến các nhu cầu cao hơn. Các nhu cầu bậc cao sẽ nảy sinh và mong muốn được thoả mãn ngày càng mãnh liệt khi tất cả các nhu cầu cơ bản ở dưới (phía đáy tháp) đã được đáp ứng đầy đủ[cần dẫn nguồn].
5 tầng trong Tháp nhu cầu của Maslow:
Tầng thứ nhất: Các nhu cầu về căn bản nhất thuộc “thể lý” (physiological) – thức ăn, nước uống, nơi trú ngụ, tình dục, bài tiết, thở, nghỉ ngơi[cần dẫn nguồn].
Tầng thứ hai: Nhu cầu an toàn (safety) – cần có cảm giác yên tâm về an toàn thân thể, việc làm, gia đình, sức khỏe, tài sản được đảm bảo[cần dẫn nguồn].
Tầng thứ ba: Nhu cầu được giao lưu tình cảm và được trực thuộc (love/belonging) – muốn được trong một nhóm cộng đồng nào đó, muốn có gia đình yên ấm, bạn bè thân hữu tin cậy[cần dẫn nguồn].
Tầng thứ tư: Nhu cầu được quý trọng, kính mến (esteem) – cần có cảm giác được tôn trọng, kinh mến, được tin tưởng.
Tẩng thứ năm: Nhu cầu về tự thể hiện bản thân (self-actualization) – muốn sáng tạo, được thể hiện khả năng, thể hiện bản thân, trình diễn mình, có được và được công nhận là thành đạt.