Edit: Thố Lạt
Thật ra thì, tôi vẫn còn rất có lương tâm, rời đi trước, tôi vẫn nhớ rõ con vịt vì tôi mà đổ máu, chảy mồ hôi thậm chí còn hi sinh nhan sắc.
Tôi quyết định sẽ dẫn con vịt đi, nhưng mà, Mã Lạp Dư không đồng ý, anh ta cho rằng không đủ thời gian, hơn nữa có lẽ con vịt đã sớm rời khỏi nơi này, trở về là tăng thêm hệ số nguy hiểm.
Trong bụng tôi vừa mới chuẩn bị một đống lời lẽ lớn, muốn căn cứ vào đạo lí để bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng Mã Lạp Dư đã nói một câu chặn họng tôi trước: “Hoặc là bây giờ theo tôi đi, hoặc là ở lại tìm anh ta, đến lúc đó hai người tự lo đi.”
Không do dự dù chỉ một giây, tôi chọn Mã Lạp Dư.
Tôi tin, con vịt không chết được.
Mà Lạp Dư mới thật sự lợi hại, không chỉ có xe đua, còn có giấy thông hành thật, chúng tôi không gặp trở ngại, một mạch đi qua chỗ vận chuyển thuốc phiện, đồng thời cũng rời khỏi con đường này.
Có lẽ duyên phận của tôi với hà Truân chỉ có thể kéo dài một thời gian ngắn như vậy, anh ta là một người ngoài ý muốn trong sinh mệnh của tôi, cũng không phải là một người ngoài ý muốn quá xấu.
Còn có Lưu Phái, vừa rồi nghe ý của bác sĩ cảnh sát đưa tới, nói rằng xem qua tình hình vết thương, Lưu Phái không quá nguy hiểm, đó cũng là nguyên nhân tôi đồng ý rời đi.
Điều tôi muốn, chính là đứng ở một góc khác trên thế giới, bình tĩnh thấy Lưu Phái sống hạnh phúc.
Như vậy là tốt rồi.
Xe đua nhanh chóng đi qua vùng núi gập ghềnh, cửa sổ mở ra, hơi nóng ùa vào, bao trùm khuôn mặt, có chút cảm giác khó thở.
Tôi hơi bị lệch quá, cúi dầu thở dài.
“… Còn đang nghĩ về anh ta?” Mã Lạp Dư vốn trầm mặc bỗng nhiên thốt ra những lời này.
“Ai?” Tôi hỏi.
Không phải giả bộ, mà là… nhanh nhẹn dũng cảm mà nói, ăn nằm với quá nhiều đàn ông, từ “anh ta” này quả thật khó xác định.
“Cảnh Lưu Phái.” Mã Lạp Dư nói rõ hơn một chút.
“Ừ.” Đây là sự thật.
“Cảnh Lưu Phái và Lý Lý Cát, cô đều yêu sao?” Anh ta tiếp tục hỏi.
Bây giờ tôi mới tin, xe đường dài đúng là có thể khiến người ta thần kinh, không thể tin được, Mã Lạp Dư luôn nổi tiếng lạnh lùng không ngờ cũng bà tám như vậy.
Quả thật thần kì.
Nhưng mà dù sao cũng không có việc gì, rảnh rỗi không có gì làm, mọi người cùng nói chuyện phiếm đi: “Đúng vậy, đều yêu.”
“Con người làm sao có thể cùng lúc yêu hai người.” Hình như anh ta không thừa nhận việc này, ngay cả dẫm chân ga cũng dẫm mạnh hơn.
“Bởi vì tôi yêu họ ở những thời gian khác nhau.” Ngồi mệt mỏi, đổi tư thế, tôi gập hai chân lại, ôm lấy, cằm hơi hạ một chút tựa lên đầu gối: “Trước đây yêu, là Cảnh Lưu Phái, nhưng ông trời không ưa, khiến chúng tôi chia tay, sau này, lại yêu Lý Lý Cát, nhưng tình yêu với người trước Cảnh Lưu Phái cũng sẽ không biến mất, cho nên tôi cùng lúc yêu hai người bọn họ.”
Thật ra thì đáp án này nghe qua đúng là có chút hỗn loạn, cho nên Mã lạp Dư có coi thường chuyện này tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng anh ta lại im lặng lần nữa, không đồng ý, cũng không phản đối, chỉ im lặng lái xe.
Một người điên điên, cộng thêm mệt mỏi và đau đớn, tôi tự nhiên cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Lại bị mùi thơm của đồ ăn làm cho tỉnh, trợn mắt, phát hiện trước mặt bày rất nhiều thịt chín, không nói hai lời, liển cầm lên mạnh mẽ gặm.
Sau khi ăn được hơn phân nửa, phát hiện tay phải bị thương của mình, đã được ai đó dùng vải băng băng bó cẩn thận.
Trong xe chỉ có hai người tôi và Mã Lạp Dư, là ai bắt chước Lôi Phong [1] làm chuyện tốt này đáp án hẳn là rất rõ ràng.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Trên xe không có khăn tay, tôi trực tiếp lau tay lên quần áo trên người.
Chạy trốn bên ngoài, không để ý chuyện nhỏ.
“Bảy tiếng” Giọng nói của mã Lạp Dư vẫn điềm đạm mà lạnh lẽo như cũ, dừng lại một chút, anh ta tiếp tục giải thích: “Trên đường đi qua một thị trấn nhỏ, tôi xuống mua chút đồ ăn.”
Tốt lắm, có tiến bộ, nói chuyện không hề tích chữ như vàng.
Như vậy ** cũng là mua lúc đó. (Ở đây mình để nguyên tác, ý của tác giải là băng gạc)
Tôi giơ tay phải lên, dối mặt với trời, băng vải lông mềm này như muốm màu vàng kim.
“Là cha nuôi phái anh đến đón tôi sao?” Tôi hỏi.
Mã Lạp Dư không trả lời.
Quả nhiên, giống như tôi đoán, anh ta giấu Lỗ Gia Thành tới cứu tôi.
Tôi ám sát Hà Truân thất bại, Lỗ Gia Thành không phái người đến giết người diệt khẩu là may rồi, sao lại muốn cứu viện?
Hơn nữa, dưa vào hiểu biết của tôi về Lỗ Gia Thành, nếu Mã Lạp Dư tự ý dẫn người đến cứu viện, sau khi trở về nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Quan trọng nhất là… dì Bích.
Nghĩ vậy, tôi vội vàng hỏi: “Dì Bích ở đâu?”
“Đi trước rồi, tôi đã thu xếp cho dì ấy một nơi an toàn.”
Mã Lạp Dư hiểu tôi đang muốn nói gì.
Không ngoài dự đoán, hành động này của Mã Lạp Dư chứng minh anh ta đã trở mặt với Lỗ Gia Thành.
Không đáng giá, anh ta không cần vì cứu tôi mà làm vậy.
Lời nói không thể giấu trong lòng, tôi nói thẳng: “Thật ra tôi hoàn toàn có năng lực tự thoát ra ngoài, anh đâu cần phải đến đây.”
Được rồi, tôi thừa nhận, nghi ngờ mình hơi mạnh miệng một chút.
Nghe vậy, Mã Lạp Dư im lặng, đôi mắt xanh lóe lên, lúc sáng lúc tắt.
Ừ, xem ra là tức giận, tôi chuẩn bị đi ngủ lần nữa.
Nhưng vừa nhắm mắt lại, giọng nói ấm nóng truyền đến: “Vì sao cô nhất định phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy? Đôi lúc yếu đuối sẽ không mang lại tổn thương cho cô.”
Tôi giống như bị người ta biết được điểm chết, lại có chút hốt hoảng.
Hoảng loạn, giọng nói cũng lạnh lùng, thái độ cũng cứng rắn: Đừng làm như rất hiểu tôi.”
Lời nói ra, trong xe yên tĩnh, chỉ còn cơn gió nóng, vẫn không ngừng cuồn cuộn đập vào trong cửa kính.
Sau hai câu nói, Mã Lạp Dư bỗng dừng tay.
Tốc độ quá nhanh, nếu không thắt dây an toàn, dưới tác dụng của quán tính, cả người tôi chắc chắn sẽ bay ra ngoài cửa sổ.
Mở mắt ra, đang muốn chửi rủa Mã Lạp Dư kĩ thuật dừng xe quá kém, nhưng bị anh ta đánh đòn phủ đầu – Mã Lạp Dư trực tiếp đè tôi xuống, nặng nề hôn tôi.
Tôi thật sự khiếp sợ, sợ đến nỗi răng môi đều quên khép lại.
Nhưng Mã Lạp Dư không hề dùng lưỡi, anh ta chỉ dùng môi hung hăng ép môi tôi.
Như phát tiết tình cảm gì đó.
Nụ hôn này cũng không có kéo dài bao lâu, sau khi làm như vậy, anh ta quả quyết rời khỏi môi tôi, trở về làm tài xế, khởi động xe đua, tiếp tục lái đi.
Dáng vẻ lạnh lùng này, giống như vửa rồi ngay cả ảo giác cũng không có xảy ra.
Bản lĩnh ăn không nhận tội của đứa trẻ này còn mạnh hơn tôi.
Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi cũng có người giỏi hơn.
Tôi hiểu, mình đã gặp được cao thủ rồi.