Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Thịt Không Vui

Quyển 2 – Chương 81: [H]

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

Edit: Thố Lạt

Trời thăm thẳm, đất mênh mông, tôi muốn đi, ép Hải Đường.

Cái gọi là người Hải Đường, chính là Mã Lạp Dư.

Vì thế, lúc nửa đêm, khi tính người mất đi, khi thú tính lan tràn, tôi nhón chân, nhanh như mèo, dưới mũi thắt một mảnh vải thành nơ con bướm, im ắng đi đến trước cửa phòng Mã Lạp Dư.

Không gõ cửa – tiếng gõ cửa sẽ làm gia tăng hệ số nguy hiểm, tôi liền dùng cặp tóc mở cửa phòng anh ta.

Lại quen tay hay việc một lần nữa – luyện mở khóa phòng Lý Bồi Cổ từ nhỏ mà nên.

Cửa phát ra âm thanh rất nhỏ, nhanh chóng bị không khí hấp thu, ánh sáng trong phòng u ám – mặc dù tính sói của tôi đại phát, nhưng hôm nay không có trăng tròn.

Tuy nhiên với tôi, mơ hồ thế này vừa hay có thể làm việc.

Tôi thèm nhỏ dãi nuốt nước miếng, thẳng tiến đến thân thể tươi non trên giường.

Mã Lạp Dư, chị Hà nhà anh đến đây.

Hà Bất Hoan tôi cũng có nguyên tắc, sắc phải sắc cao cấp: phải khinh sắc, không thể háo sắc, phải sắc một nửa, không thể sắc toàn bộ, phải sắc kín đáo, không thể lộ liễu.

Nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, tôi điều chỉnh hô hấp, chuẩn bịmột đôi tay mềm mại không xương, sau đó dịu dàng xoa lên cơ thể Mã Lạp Dư trên giường.

Cách lớp chăn mỏng, tay tôi di chuyển qua lại trên những đường cong của anh ta, tốc độ đủ chậm, động tác đủ nhẹ, thái độ đủ mập mờ, tư thế đủ quyến rũ.

Tôi không tin Mã Lạp Dư anh không có cảm giác.

Cố gắng của tôi không uổng phí, Mã Lạp Dư nhanh chóng có cảm giác – anh ta cầm tay tôi, sau đó kéo thẳng tôi vào trong ổ chăn.

Bắt đầu đổi khách thành chủ.

Nhưng tôi không thích anh ta quá chủ động – Hà Truân ở Tam Giác Vàng đã để lại bóng ma này.

Rời khỏi vị trí tấn công quá lâu rồi, tôi vô cùng nhớ nhung, cho nên tối nay, tôi muốn ôn lại một lần.

“Để tôi chủ động.” Giọng nói khàn khàn của tôi phát ra từ ổ chăn ấm áp.

Mã Lạp Dư không nói gì.

Im lặng tức là đồng ý, tôi hiểu.

Bản chất nữ vương bị chèn ép sâu trong tim lâu ngày bùng nổ, tôi kích, tôi động, tôi kháng cự, tôi phấn khích, cổ họng tôi khô rát, làn da tôi nóng lên.

Cho nên, cảnh tượng dưới đây đã xảy ra: Trong căn phòng u ám, ánh mắt người phụ nữ bốc lên ánh sáng lục, đầu lưỡi thè ra ngoài, lỗ mũi phồng lên, hai móng vuốt sắc nhọn tàn phá bừa bãi trên cơ thể người đàn ông, trong không khí, quần áo lót của đàn ông bay lượn…

Quen tay hay việc ôi chao quen tay hay việc, Mã Lạp Dư nhanh chóng bị tôi lột sạch không còn một mảnh.

Móng vuốt của tôi hung hăng bấu vài cái lên bộ thịt tươi này, sau đó, không kịp tinh tế thưởng thức, lập tức muốn cưỡng ép đi vào việc chính.

Tối nay, chủ đề của tôi chính là khống chế, tôi muốn khống chế Mã Lạp Dư, tôi muốn tìm lại cảm giác tấn công của nữ vương.

Tôi ngồi trên eo của anh ta, cúi người xuống, bắt đầu dùng lưỡi tiếp xúc thân mật với cơ bụng anh ta. Liếm láp từng vòng, quyến rũ, trêu chọc.

Cơ bụng anh ta bắt đầu cứng ngắc, kể ra, cơ bắp Mã Lạp Dư còn nhiều hơn trong tưởng tượng của tôi một chút, nhưng cân nhắc đến cảnh tối lửa tắt đèn, xúc cảm cũng có khả năng sinh ra ảo giác, hơn nữa trở lại tâm lí vội vàng của nữ vương, tôi cũng không nghĩ nhiều nữa.

Vẫn là câu nói cũ, vào lúc mấu chốt này, nghĩ với nói đều vô dụng, làm mới là thuật cai trị!!!

Tôi khích thích phía trên bụng dưới làm ảnh hưởng đến toàn thân, Tiểu Mã giống như măng mọc sau mưa, bắt đầu tiến lên từng bước.

Tay của tôi tuy không thể đỡ hoa, nhưng có thể đỡ chim.

Ngay sau đó, hai tay tôi vờn quanh chú chim nhỏ của anh ta, bắt đầu quá trình dạy dỗ của nữ vương.

Tôi muốn kích tình lúc đầu và đỉnh điểm kết thúc của anh ta đều nằm trong lòng bàn tay của mình.

Phụ nữ, nắm giữ vận mệnh đàn ông nghĩa là phải nắm được con đường sống của anh ta.

Tôi nhanh nhẹn cầm lấy con đường sống của Mã Lạp Dư, dùng bàn tay mềm mại xoa nắn vật cứng rắn của anh ta, vật cứng rắn nóng rực kia dù chưa thay đổi hình dáng, nhưng có thể cảm thấy rằng, bên trong đã căng đầy thủy triều nóng.

Tôi thành thạo vỗ về chơi đùa trên dưới, làm cho thủy triều nóng rực kia chuyển động theo động tác của mình.

Không khí lạnh lẽo bắt đầu nóng rực, bởi vì cơ thể nam nữ rất nóng, trong bóng đêm, cảm xúc kích tình lan tràn, leo lên từng ngóc ngách, ngọ nguậy không yên, thở hổn hển, yên lặng chờ.

Nhờ bài tập Aerobic kỹ thuật cao, tay tôi bắt đầu ê ẩm như nhũn ra, tê dại, mà thân dưới Mã Lạp Dư cũng bắt đầu cứng rắn, chứa đầy kích tình, anh ta cố gắng nín thở, đè nén.

Mặc dù tay khó chịu, nhưng đang ở vị trí nữ vương, cảm giác xưng vương thiên hạ không ngừng chạy khắp người tôi, tôi cắn chặt răng, tăng nhanh động tác trên tay.

Trong lúc tôi đang nỗ lực đánh cược mạng sống, một khắc kia cuối cùng cũng tới, con đường sống rung động kịch kiệt trên cơ thể, sau đó, thủy triều nóng phun ra, ham muốn hóa thành vật có hình dạng mạnh mẽ tuôn ra.

Trong một khắc đó, kích tình ẩn náu trong phòng trong góc toàn bộ lên đường, quấn chặt quanh chúng tôi, mang lại cảm giác sung sướng đến nghẹt thở.

Hơi sức đã dùng hết, cơ thể bắt đầu xụi lơ, tôi giống như thác nước tiện thể nằm trên lồng ngực vì thở dốc mà nhanh chóng phập phồng của Mã Lạp Dư.

Chúng tôi giữ nguyên tư thế như vậy, cho đến khi hồn ma kích tình thỏa mãn tiêu tán, mới từ từ tách nhau ra.

Hơi sức của tôi dần khôi phục, hô hấp của anh ta dần bình thường, đêm tĩnh lặng dần sâu hơn.

“Anh có thấy vừa lòng không? Tôi nằm trên ngực anh ta, khóe miệng nở một nụ cười tà mị.

Thật không may, giữa những chữ cái ac kia, chưa bao giờ có kết quả tốt.

Giây tiếp theo, tôi nghe thấy câu trả lời của anh ta: “Rất vừa lòng, còn tốt hơn tôi tưởng tượng, khó khách Hà Truân lại trúng kế.”

“Đông” một tiếng, tôi ngã thẳng từ trên giường xuống sàn nhà.

Nguyên nhân rất đơn giản, người phát ra giọng nói này không phải Mã Lạp Dư, mà là kẻ chỗ nào cũng thấy, con vịt vô cùng mạnh mẽ.

Nói cách khác, Hà Bất Hoan tôi… lên nhầm người.

“Pằng” một tiếng, đèn trên tủ đầu giường mở lên, gương mặt dụ người của con vịt dưới ánh đèn vàng hiện lên một tầng ánh sáng ham muốn xinh đẹp.

Sửng sốt hồi lâu, tôi mới kịp phản ứng, ngón tay run run chỉ vào anh ta, hỏi: “Tại sao lại là anh? Đây rõ ràng là phòng của mã Lạp Dư!”

“Tôi nói tôi thích ngủ phòng trong góc, anh ta rất rộng rãi, nhường cho tôi.” Con vịt một tay chống đầu, cả người trần trụi dưới ánh đèn.

Tôi phát hiện, tôi tự trúng kế.

Chọn tập
Bình luận
× sticky