Trong lúc tia ánh sáng lóe lên trong chớp nhoáng, tôi hiểu ra được — người gạc cầu giao tắt hết đèn trong hộp đêm là cô ấy, giúp cho chúng tôi chạy trôn.
Sự giúp đỡ to lớn này không có lời cảm tạ nào nói hết được, tôi chỉ có thể trả lại cho cô ấy một ánh mắt cảm kích.
Chỉ cần một ánh mắt, đã có thể giữ được tình hữu nghị của chúng tôi.
“Đi nhanh đi, nếu không bọn họ sẽ đuổi kịp đó.” Cô ấy thúc giục.
“Còn cô?” Tôi hỏi.
“Tôi? Dĩ nhiên là tiếp tục lái xe tải của mình, coi như không có việc gì xảy ra, nếu cô muốn gặp tôi, ngay tại trên đường quốc lộ kia, tùy lúc tùy nơi đều có thể thấy.” Ánh trắng chiếu lên giữa trán cô ấy làm lộ ra vẻ mạnh mẽ của anh hùng.
“Sau này còn gặp lại.” Sau đó tôi liếc cô ấy một cái sau cùng, rồi chạy trốn theo Lý Lý Cát.
Trên người Lâm Lam mang theo hơi thở của sự tự do làm cho tôi rất thích, như là một thảo nguyên rộng lớn đều là thiên hạ của Lam, không có bất kỳ sự ràng buộc nào, bởi vì vô dục vô cầu.
Tôi cực kỳ thích cô ấy.
Tuy hai chúng tôi ở chung không bao lâu, nhưng tôi thấy, ở một nới nào đó sinh mệnh của hai chúng tôi đã có một sự gắn kết một nét bút nào đó.
Không phải màu mực đậm đặc, mà lại vết mực nhỏ được tô lại, nhưng sâu sắc.
Một giờ sau, tôi và Lý Lý Cát trú lại ở trong một khu nhà trọ ở ngoại ô.
Cùng với việc chạy chối chết, là một tâm lý mệt mỏi.
Cho nên tắm rửa xong, tôi liền ngã ra trên giường, khép chặt hai mắt, mệt mỏi mà muốn ngủ.
Không biết có phải sẽ cùng tôi lánh nạn thời gian dài hay không, Lý Lý Cát từ người biến thành cầm thú *– thế mà lại cầu hoan trong lúc tôi mệt mỏi đến mức xương cốt như muốn rả ra.
Bác nông dân à, hoa màu bị rút hết nước thì sẽ chết đó! ! !
“Anh có tin hay không là em sẽ kéo cái đó của anh cho nó liệt không?” Xem ra là do mệt làm thiệt hại, ngay cả gióng nói uy hiếp tôi nói cũng không có hơi.
“Em cứ việc ngủ là được rồi, anh tự chơi một mình là được.” Anh ở bên cạnh vừa hôn cổ tôi, vừa nói.
Anh thật là độc ác, vậy mà coi tôi như búp bê hơi rồi.
Tôi cũng không còn hơi sức đâu mà lý luận với anh, nhắm mặt lại tiếp tục ngủ.
Lý Lý Cát nhẹ nhàng cởi ra toàn bộ quần áo của tôi, môi của anh, giống như lông vũ lướt qua gương mặt tôi, viền tai của tôi, cổ của tôi, ngực của tôi, và hai tiểu anh đào.
Sau cùng . .. . . . . . Là chốn đaò nguyên của tôi.
Lưỡi của anh, giống như một chiếc thuyền nhỏ, xuyên qua bụi cỏ lau, đi tới bên ngoài khe đá nhỏ hẹp, vốn là chỉ nhẹ nhàng đi ngang qua một chút.
Nhất thời, cái loại mẫm cảm ở nới đó như là một mũi tên bắn thẳng vào trung khu thần kinh của tôi, làm cho cơn buồn ngủ của tôi hoàn toàn biến mất.
Tôi ngồi dậy, theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng Lý Lý Cát không cho, anh chế trụ tôi lại, thuận thế tách hai chân của tôi ra.
Tôi hoàn toàn bị chế trụ.
Chiếc thuyền lá nhỏ kia, tựa chư cảm nhận được ánh sáng hấp dẫn hoa lệ của chốn đào nguyên, khẩn cấp muốn tiến vào bên trong.
Tại khu vực khe nước nhỏ hẹp, nó thong thả đi qua, tạo nên một đợt sóng trên mặt nước phẳng lặng, đánh thẳng lên đầu tôi.
Tôi ưỡn người, hai tay nắm chặt khăn trải giường, cắn rặng kiềm chế.
Thật sự không nghĩ tới, trong nhà bác nông dân không chỉ có cái cuốc lợi hại, mà công phu của em nhỏ cũng rất lợi hại.
Như màu của hoa đào đỏ ửng, rớt xuống trên mặt của tôi, rồi từ từ nhiễm đỏ cả khuôn mặt.
Tôi hé môi ra, phát ra âm thanh kiều diễm.
Tôi không muốn phải kiềm chế nữa, bởi vì loại sa đọa vui sướng này, là loại hưởng thụ cao nhất.
Khi đạt được tới đỉnh cao của cao trào, mũi chân tôi duỗi thẳng ra, đại não trống rỗng, tại trong âm thanh êm tai, tôi giải thoát ra được tất cả tình cảm mảnh liệt.
Sau khi kết thúc toàn bộ, tôi như trân châu rụng tê liệt ngã xuống trên giường.
Cái loại cảm giác tê dại này giống như cái em nhỏ kia vẫn còn ở bên trong tôi làm cho tay chân tôi tê dại.
Hơi thở của tôi nhè nhẹ phả vào trong gối, tạo thành một âm thanh mờ ám.
Sau khi những chấm đen nhỏ chi chít biến mất khỏi mắt tôi, tôi nằm ở bên cạnh Lý Lý Cát, nhỏ giọng hỏi: “Trong một năm nay, anh luôn tìm kiếm em sao?”
Anh không lên tiếng trả lời, nhưng đôi môi xinh đẹp kia lại lặng lẽ thể hiện một độ cong trong im lặng.
“Lý Cát, cảm ơn anh.” Tôi chủ động nhoài người lên hôn lên mặt anh một cái.
Tại lúc môi tôi chuẩn bị rời khỏi gò má của anh, thì anh đột nhiên đưa tay giữ lại cái ót tôi, hôn tôi.
Lưỡi của anh, tràn đầy sức lực, tha thiết đuổi theo lưỡi tôi.
Nóng bỏng mà cố chấp, giống như chính chủ nhân của nó.
Từ đầu đến cuối cái hôn này đều mang đầy sự nóng bỏng, tràn ngập tình cảm mãnh liệt, không có chút thả lỏng nào.
Sau khi buông môi nhau ra, hai bên gò má của chúng tôi đều vì thiếu không khí mà ửng hồng.
Ẩn ẩn màu đỏ lại khơi lên cái đôi mắt vẫn còn sót lại tình cảm mảnh liệt — đây là điều chúng tôi nhìn thấy ở đôi bên.
Lý Lý Cát thở phì phò, cái mũi xinh xắn hơi phập phồng, trước sau anh vẫn tập trung nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi hiểu được, anh sẽ nói ra suy nghĩ của mình, tôi lẳng lặng chờ đợi.
Sau cùng, anh mở miệng: “Lúc ấy, anh tận mắt em bị ảnh hưởng trong vụ nổ đó mà rơi xuống biển.”
Giọng nói của anh như quay ngược thời gian trở về hoàn cảnh lúc đó mang theo sự dằng dặc, trong đó vẫn còn sự sợ hãi đau thương không hề suy giảm.
“Giây phút đó, anh cảm giác được một loại khó thở mà chưa bao giờ gặp , giống như có một đôi tay to lớn mạnh mẽ xé rách đi một nữa trái tim anh, làm cho cả người phát run lên.”
“Anh muốn lao đến, nhưng những người đó ngăn anh lại, anh không lao qua được, sau đó, có rất nhiều bom rớt xuống, biến cả chiếc thuyền biến thành địa ngục, nơi nới đều là bụi mù, mảnh nhỏ, máu tươi, chỗ nào cũng hỗn loạn . Quan trọng nhất là, em đã biến mất ở trên mặt biển.”
“Anh cố gắng nói với chính mình, nói rằng là em sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không chết, bởi vì em chính là Bất Hoan, so với đàn ông Bất Hoàn còn mạnh mẽ hơn.”
“Mẹ kiếp cái ý nghĩ trấn an chính mình để tiếp tục duy trì, thông qua các loại phương tiện ma tìm kiếm tăm tích từ nơi mà em rơi xuống.”
“Nhưng mỗi một ngày trôi qua, cái hy vọng tươi sáng cũng sẽ từ từ ảm đạm hóa thành tro.”
“Anh cực kỳ hối hận, vì cái gì mà vào lúc đó không ở cùng một chỗ với em, mà chính bản thân mình tại sao cũng không côs gắng nghĩ cách.”
“Anh thích em, không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần thấy em dùng ánh mắt yêu thương ngưỡng mộ nhìn Bồi Cổ, anh sẽ không biết sao lại cảm thấy khó chịu.”
“Khi đó, trong mắt em chỉ có Bồi Cổ, chỉ có anh hai, cho nên, anh dùng hết các loại phương pháp chọc cho em tức giận, chỉ là muốn làm cho em để ý đến anh, chỉ muốn để cho em biết, bên cạnh em vẫn còn có anh.”
“Loại phương pháp này cực kỳ ngốc, bởi vì em càng ngày càng ghét anh, càng ngày càng cách xa anh, anh lại càng muốn bắt em lại, đó là một biến chuyển càng ngày càng xấu đi.”
“Anh không hiểu, luôn luôn mong muốn có một ngày nào đó em sẽ chủ động giữ chặt lấy anh, chủ động tiến lại gần anh, nhưng trong khoảng thời gian em mất tích đó, anh đã hiểu ra tất cả, thời gian là có hạn, thời gian chúng ta sống chỉ có một đời này, chúng ta chỉ có vài năm để yêu người kia. Quan trọng nhất, anh và em, lúc nào cũng có khả năng rời đi thế giới này.”
“Anh nói với chính mình, chỉ cần có thể lại gặp được em, anh sẽ không buông tay nữa.”
Đèn trong phòng đều đã tắt hết, nhưng tối nay ánh trăng vô cùng sáng, làm cho cả phòng có một tầng ánh sáng.
Gió lạnh thổi làm lây động bức màn cửa sổ, chuyển động, như có một đôi tay vô hình đang khuấy động.
“Sỡ dĩ anh thường xuyên đến tìm Kim Cơ, là cảm thấy cô ấy trong em sao?” Tôi hỏi.
“Ừ, lần đầu tiên nhìn thấy cặp mắt của cô ấy, anh liền cảm thấy thế, ánh mắt cô ấy, rất giống em. Kỳ thật anh với cô ấy cũng không có phát sinh quang hệ nào khác, mỗi lần đến, anh chỉ ôm cô ấy đi vào giấc ngủ, giống như là được ôm em vậy.” Lý Lý Cát choàng tay qua ôm chặt lấy tôi: “Ngày đó lúc anh tỉnh lại, anh lại phát hiện, người nằm bên cạnh, chính là em. Em có tin không, anh vẫn không nhúc nhích chỉ lẳng lặng nhìn em cả tiếng đồng hồ, chỉ sợ chỉ chạm vào em một chút, tất cả sẽ biến mất, giống như cảnh tượng xảy ra vô số lần trong mơ vậy.”
“Chẳng lẽ anh không cảm thấy hối hận sao?” Tôi hỏi: “Đi theo em ở chung một chỗ, Bồi Cổ sẽ không tha thứ cho anh.”
“Anh chỉ biết, nếu không ở chung một chỗ với em, anh sẽ không tha thứ cho chính mình.” Anh nói.
Tôi nằm ở bên cạnh Lý Lý Cát, lắng nghe tiếng tim đập có quy luật của anh.
Thật ra, cả hai chúng tôi đều là đứa ngốc.
Anh không biết biểu đạt tình yêu của mình như thế nào, tôi cũng không biết cảm nhận tình yêu như thế nào.
Hai chúng tôi đều là hai đứa nhóc kiên cường mà vụng về, ngu ngốc tổn thương lẩn nhau.
Cho đến hôm nay.
Tương lai sẽ có rất nhiều chuyện rối rắm, nhưng mà ai muốn đi để ý chứ?
Binh đến tướng chặn, cho dù đến sau cùng không thể ở chung một chỗ, ít nhất cũng đã từng vui vẻ bên nhau.
Anh cho tôi tình yêu, rất nhiều đến mức có thể tùy ý cho tôi sử dụng.
Tôi rất vui sướng.
Chuyện tươi đẹp nhất của đời người, chính là được ở cạnh người yêu mình làm cho mình vủi vẻ.
Tôi đưa tay xoa xoa ngực của anh, nói khẽ: “Muốn làm một lần nữa không?”
“Thôi, hôm nay em cũng mệt mỏi rồi.” Anh khẽ thở dài, mang theo chút hương vị quyến luyến: “Vẫn nên nghĩ ngơi đi.”
“Đúng là vừa rồi anh còn chưa hưởng thụ đến đỉnh.” Đều chỉ có mình tôi hưởng được.
“Còn nhiều thời gian.” Anh nói.
“Câu này nói ra thật là chính xác.” Tôi khen ngợi.
“.. . . . . . .” Anh trầm mặc.
“Thật sự không làm à?” Tôi dẫn dụ.
“Dù sao sau này luôn có cơ hội.” Anh hạ quyết tâm.
Nhưng mà Lý Lý Cát đã sai lầm rồi.
Những ngày tiếp theo, chúng tôi bị bọn người bang Thanh Nghĩa cùng với mấy anh mì ăn liền đuổi chạy khắp nơi.
Mỗi khi chúng tôi làm chuyện vui vẻ, luôn luôn bị quấy rầy.
Lần đầu tiên là ở trong khách sạn kia, chúng tôi đang chuẩn bị làm việc, người bang Thanh Nghĩa phá cửa phòng chúng tôi lao vào — mông của Lý Lý Cát lại bị nhìn thấy hết.
Lần thứ hai là trong bụi cỏ dại, chúng tôi đang muốn đánh giả chiến, nhóm mấy anh mì ăn liền bao vay phóng hỏa xung quanh ép chúng tôi phải đi ra — thiếu chút nữa mông của Lý Lý Cát bị nướng chín.
Lần thứ ba là ở trên cây, chúng tôi đang ở trạng thái muôn cái kia, một đám ông mật nỗi lên lòng ác đọc lao về phía chúng tôi mà chích tơi — Mông của Lý Lý Cát bị sưng lên một mảng lớn.
Quả thật là thê thảm đến cực điểm.
Tôi thương cảm cái mông Lý Lý Cát nhà tôi.
Kỳ thật cẩn thận ngẩm nghĩ lại, chúng tôi đang đóng phim thần tượng.
Thiếu niên nhà giàu cùng một cô gái mồ côi yêu nhau, gặp phải sự phản đối mảnh liệt của gia đình thiếu niên, mà cô gái mồ côi lương thiện yếu đuối lại bị một cậu chủ nhà giàu khác nhìn trúng, không còn cách nào khác, hai người hẹn nhau bỏ trốn, dọc theo đường đi tuy vất vả mà lại cảm thấy sung sướng.
Sau đó —
Tôi cùng Lý Lý Cát sinh ra một bé gái thì bị chia cách, rồi tôi lại cùng Hồng Thiếu Nhu sinh ra một bé trai, rồi Lý Lý Cát lại cùng một thiên kim nhà giàu sinh ra một bé trai, rồi hai mươi năm sau, ba đứa trẻ gặp nhau, con trai của tôi với Hồng Thiếu Nhu, con trai của Lý Lý Cát với thiên kim nhà giàu, đều cùng yêu con gái của tôi với Lý Lý Cát, sau đó liền diễn cảnh làm quá mức lên quấn quýt cải nhau như lấy vải quấn vào chân lại tách ra lại gặp nhau che lỗ tai la to tôi không thích nghe tôi không thích nghe những chuyện nói tôi không được đến gần em mà tôi không biết tại sao, sau cùng sau cùng, tôi lại run rẩy nói cho bọn nó biết tất cả bọn nó đều có liên quan huyết thống anh em với nhau, rồi, sau khi sấm sét giữa trời quang xong, con gái của tôi với Lý Lý Cát vì ăn nhiều đồ chua, bị ung thư, trước khi chết ngồi tựa lưng vào người con trai của tôi với Hồng Thiếu Nhu ở trên bờ cát, cuối cùng cô gái nói một câu là “Oppa, em muốn ăn thịt rồi.”. . . . . . .
Tranh thủ chiếu vào khoản mười hay hai mươi phút lúc người ta đang ăn cơm, bảo đảm ba trăm tập không thành vấn đề.
Khi tôi đem cái ý kiến này nói cho Lý Lý Cát nghe, bởi vì anh nghe thấy tôi với Hồng Thiếu Nhu sinh ra một đứa con trai nên ghen muốn lấy cơ thể tôi ra để trừng phạt.
Lúc đó trong một đồng ruộng hoang, có một con chó nhỏ đi ngang qua, thấy cái mông của anh, không nhịn được mà lao đến căn một cái.
Tôi đã sớm nói qua, tôi thương cảm cho cái mông của Lý Lý Cát.