Editor: Thố Lạt
Chúng tôi nhìn nhau, không chớp mắt.
Mấy tháng trước, chúng tôi căn bản là không quen biết nhau, nhưng vận mệnh chính là rối rắm như thế, quấy đông quấy tây khiến chúng tôi liên lụy cùng nhau.
Tôi nghĩ, ở một mức độ nào đó, tôi quả thật đã làm tổn thương anh ta.
Hà Truân làm tổn thương cơ thể của tôi, còn tôi làm tổn thương, lại là phần yếu đuối hơn của anh ta.
Tôi không tử tế.
“Em đi đi.” Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì Hà Truân hạ mệnh lệnh này.
Tôi khựng lại vài giây mới kịp phản ứng: “Anh quyết định buông tha cho tôi?”
Cây súng trong tay Hà Truân rời khỏi huyệt thái dương của tôi, giọng nói của anh ta xen lẫn mùi hương âm thầm trong bóng đêm: “Không có gì ghê gớm, cũng chỉ là phụ nữ thôi.”
Anh ta giải thích cho tôi và bản thân mình.
“Cảm ơn anh.” Tôi nói thật lòng.
Hà Truân đại nhân anh quả thật là đàn ông.
“Tôi buông tha cho các người, nhưng có thể sống mà ra khỏi nơi này hay không, là chuyện của các người.” Hà Truân bổ sung tiếp.
Được rồi, tôi hiểu lầm, thì ra Hà Đồn anh là đàn bà.
Hà Truân thu súng, không liếc chúng tôi thêm một cái, đôi giày quân nhân kia giẫm lên hoa anh túc anh ta yêu nhất, từng bước hạ xuống, giống như nghiền nát một biển đỏ sẫm nở rộ.
Mãi đến khi bóng dáng cường tráng mang theo sự đen tối đi khuất khỏi tầm mắt, tôi mới tin rằng tôi và Lưu Phái vừa dạo một vòng trước của Quỷ Môn Quan về.
Lưu Phái trong lòng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ngày càng trắng, giống như một tờ giấy A4.
Tôi nâng Lưu Phái dậy, muốn mau chóng tìm được con vịt hoặc người đến tiếp ứng **, tuy rằng bây giờ tình huống hỗn loạn, nhưng đứng yên ở đây đợi mới là nguy hiểm nhất.
Khẽ động như thế, tự nhiên động vào miệng vết thương của Lưu Phái, anh ấy khôi phục thần trí.
“Em… Đi một mình đi.”
“Anh cho rằng có thể sao?” Tôi dìu anh đi trong biển hoa anh túc, đạp hỏng không ít hoa anh túc.
Chẳng qua, cái này gọi là thay trời hành đạo, tuyệt đối sẽ không bị người bảo vệ môi trường khiển trách, tôi khẳng định.
“Tôi không muốn… nhìn thấy cô.” Anh nói vậy, và muốn dùng một tay đẩy tôi ra.
Nhưng bụng trúng hai phát súng, con người không ai có thể tự do dành động, tôi khéo léo dùng lực hóa giải đòn công kích của anh, tiếp tục đỡ anh: “Không có gì, chờ anh an toàn, muốn nhìn tôi một cái cũng không có cửa.”
“Tôi nói rồi, mọi chuyện của tôi đều không liên quan đến cô.” Anh vẫn không chịu khuất phục.
Nhưng tôi còn ngang ngược hơn anh: “Cũng vậy thôi, cho dù tôi làm gì cho anh, cũng đều không quản chuyện của anh.”
Anh bỗng nhiên dừng bước, gắng gượng, dừng một hồi lâu, giọng nói mới cất lên: “Tôi sẽ không để cho cô có chuyện.”
“Tôi cũng vậy.” Tôi nói: “Tôi sẽ không để anh có chuyện.”
Tôi kiên định nhìn anh, kiên định nói ra lời này. Nhưng đôi lúc con người ta không thể mạnh miệng, bởi vì vẻ mặt kiên định của tôi chỉ giữ được vài giây đồng hồ, một giọng nói vang lên: “Đừng nhúc nhích.”
Quay đầu lại, ơ kìa, là người quen mà, không phải Trần Quốc mặt chữ sao?
Có điều mọi người quen biết thì quen biết, anh ta vẫn cầm súng chĩa vào người tôi không sai.
Sự thật chứng minh, cướp súng cực kì không dễ chơi, đầu óc nhanh chóng xoay tròn, lập tức nghĩ đến anh ta và con vịt đang mập mờ, liền mơ hồ nhắc nhở: “Chuyện đó, anh có thấy Tưởng Bản Nhai không?”
Vốn dĩ muốn mượn sức của con vịt, ai ngờ những lời này vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Trần Quốc mặt chữ càng thêm hung ác: “Cái gì cô cũng biết? Cô nói cho Hà Truân?”
Lại nói, tôi thật sự không hiểu gì, nhưng giờ phút này chỉ có thể lặng im, yên lặng xem xét.
Ánh mắt Trần Quốc mặt chữ đã có chút rối loạn, giọng nói của anh ta cứng ngắc: “Chuyện là, lô hàng lúc trước không hề bị hải quan thu được, mà bị tôi giấu riêng, nhiều hàng như vậy, số tiền lớn như vậy, cho dù là ai cũng bị mê hoặc, tôi vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, không ngờ vẫn bị các người biết được.”
Liên hệ đoạn trên và dưới, cuối cùng thì tôi hiểu rõ rồi.
Thì ra Trần Quốc mặt chữ từng phản bội Hà Truân một lần, anh ta ăn chặn một số lượng hàng lớn, sau đó chuyện này bị con vịt biết, dùng để uy hiếp anh ta.
Khó trách con vịt về sau liền thay đổi thần thông quảng đại, thì ra có gián điệp trong nội bộ tập đoàn tội phạm của Hà Truân.
“Vừa rôi cô đã nói hết cho Hà Truân, có phải không? Trần Quốc mặt chữ hung hăng chĩa súng về phía trước, động tác đó quả thật có chút dọa người.
Vấn đề này rất khó trả lời, đặc biệt trong tình huống bị súng chĩa vào.
Nếu tôi nói phải, anh ta sẽ thẹn quá hóa giận, bắn tôi.
Nếu tôi nói không phải, anh ta sẽ may mắn hơn nhiều, bắn tôi – giết người diệt khẩu.
Tôi do dự, nhưng Trần Quốc mặt chữ không cho tôi thời gian để do dự, tròng mắt anh ta bắt dầu xuất hiện tơ máu: “Nói!”
Bộ dáng của anh ta thật đáng sợ, mà cây súng muốn bắn nhưng chưa bắn trong tay anh ta còn đáng sợ hơn.
Tôi không có thời gian suy nghĩ, còn chậm trễ nữa thì máu Lưu Phái sẽ chảy hết mất.
Dù sao đều là đường chết, vậy thì chọn phương án phải nói là tương đối thoải mái đi.
“Phải, anh ta đã biết hết toàn bộ.” Tôi nói.
Nghe vậy, sắc mặt Trần Quốc lập tức chuyển thành xám trắng.
Dùng ngón chân nha hoàn cũng biết Hà Truân đối xử với phản đồ độc ác như thế nào.
Vội vàng nghĩ kế: “Dù sao cũng trở mặt rồi, anh dứt khoát nương nhờ vào cảnh sát là được, làm nhân chứng chỉ điểm, tuyệt đối sẽ được bảo vệ an toàn.”
Bức một người đến cạnh vách núi, trong lúc tuyệt vọng nhất, lại cho anh ta một con đường sống, kẻ ngốc mới không đi.
Nhưng tôi đã xem thường Hà Truân, Trần Quốc mặt chữ chậm rãi lắc đầu: “ Người nhà tôi, tất cả đều chịu sự khống chế của anh ta, sau khi tôi đi, bọn họ sẽ bị…”
Vốn dĩ Trần Quốc mặt chữ là đàn ông chòm sao Cự Giải – người nhà là số một, trong nháy mắt tôi nảy sinh hảo cảm với anh ta.
“Vậy anh định sẽ làm gì?” Tôi hỏi.
“Tự kết liễu.” Anh ta nói ra lời này từng chữ một.
“Trăm ngàn lần đừng.” Tôi tốt bụng khuyên bảo.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt oán hận và hung ác: “Yên tâm, trước đó, tôi chắc chắn sẽ kéo các người cùng chết với tôi!!!”
Tôi rơi lệ, tôi sai rồi, ngài cứ tha hồ kết liễu mình đi.
Giờ phút này thực sự là lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, tuy rằng tôi có thể tự tin tránh đạn, nhưng vậy có nghĩa là bỏ rơi Lưu Phái.
Tôi không làm được.
Việc duy nhất có thể làm, chính là che trước mặt anh.
Tôi hối hận vì việc đó rồi nha, sớm biết vậy, vừa rồi thà chết dưới súng của Hà Truân, ít nhất người ta cũng là nam chúa một vùng, bây giờ chết trong tay Trần Quốc mặt chữ, tính toán kiểu gì vậy?
Họng súng kia hướng về phía chúng tôi, màu đen thâm thúy, giống như động tội ác không đáy, tràn đầy nguy hiểm khôn lường.
Trần Quốc mặt chữ hoàn toàn không có tình cảm với tôi, anh ta tiếp tục hướng súng lại gần tôi, đồng thời ngòn tay khẽ cong, bóp cò.