Kết quả của việc tôi và bác sĩ con vịt bán đứng lẫn nhau là một lần nữa cả hai cùng bị bắt.
Việc này chứng minh rằng Duyên phận của tình một đêm quả thực quá mỏng.
Một mình anh ta cũng đủ làm tôi sống dở chết dở rồi, còn muốn lập cả một hậu cung nữa ư, tôi khinh.
Lần này bị bắt trở lại, về mặt đối xử có chút khác trước. Cụ thể là, bác sĩ con vịt vẫn ở trong phòng của Tiểu Hắc còn tôi thì bị giam lỏng trong phòng của Hà Truân.
“Cô lợi hại thật!” Anh ta đứng hút thuốc ở ban công.
“So với anh thì tôi còn thua xa.” Tôi bị trói tay ngồi trên giường.
“Tôi ghét nhất là loại phụ nữ có tính xấu như cô.” Anh ta nhả khói, từ từ nói.
Thật ra thì, tính tình của anh ta cũng chẳng khá hơn tẹo nào. Có ai thấy một người đàn ông cao to cầm súng đi bắn một người phụ nữ yếu đuối như tôi không?
Nhưng tôi không dám làm anh ta mất lòng.
Đầu năm nay, người có súng đều là đại gia cả.
“Nếu như tôi nói rõ cho anh biết ai sai khiến tôi đến giết anh, liệu rằng anh có thả tôi đi hay không?” Tôi hỏi anh ta một cách thận trọng.
Tại sao tôi không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại rất buồn? Tôi quyết định hãm hại đối thủ cũ là Phong Nghĩa Bang.
Ngày trước, Phong Nghĩa Bang thường đối đầu với Thanh Nghĩa Bang, tôi và dì Bích cũng cãi nhau mấy lần với những người phụ nữ của bang chủ bang Phong Nghĩa, lần nào cũng thua.
Những người phụ nữ này mồm miệng thật sự độc địa.