“Cưỡng  ̄ gian, loại chuyện tình này không có hàm lượng kỹ thuật, dì làm sao sẽ để con đi làm đây?” dì Bích mỉm cười, ánh đèn màu tím đem nụ cười trở nên khuynh quốc khuynh thành: “Đối phó đàn ông, phải tiến hành hấp dẫn.”
Tôi vừa định giả bộ thuần khiết nói tôi sẽ không, con mắt dì Bích liền lập tức vạch trần bộ mặt của tôi: “Con len lén xem mấy cái dĩa phim của dì, đoán chừng chồng hết lên cũng có thể cao đến một thước đi, xem nhiều như vậy, còn nói sẽ không?”
Ở bên trong phòng của dì Bích, ẩn trong tủ treo quần áo có một ngăn đặc biệt để đặt đồ dùng tình thú.
Từ nhỏ, tôi liền thích thừa dịp dì không có ở nhà chạy đi vào lục xem.
Bên trong có nhiều loại áo lót, có còng tay, có roi da, có cây nến, có thu thiên, còn có một cây. . . . . . Lang Nha bổng(cây gậy) dính vết máu.
Mỗi lần nhìn thấy, tôi đều sẽ nghiêm trang cúi người chào, vì đóa Cúc Hoa không biết tên mặc niệm ba phút.
Cực kỳ hấp dẫn tôi, chính là một đống lớn đĩa phim.
Cũng không phải AV Nhật Bản xích lõa ~ trần truồng, mà là phim cấp 3 hơi thở tình dục vô cùng nghệ thuật, hơn nữa, đều là bản chính đấy.
Những nữ chính hấp dẫn bên trong ống kính kia, có thể nói kinh điển, tôi cảm thấy được cho dù là phụ nữ, sẽ bị loại hấp dẫn này, cũng sẽ không nhịn được cùng nhau làm kéo kéo rồi.
Phim cho những bé mới nhập môn 《 địa đạo chiến 》, 《 thư hoả tốc 》, 《hồng tinh lòe lòe》, mà tôi , vẫn là 《 Mãn Thanh thập đại khốc hình 》, 《lúc mật đào thành thục 》, 《 Ngọc Nữ Tâm Kinh 》.
Cho nên nói, tôi cùng cái từ ngữ thuần khiết này là vô duyên.
“Nhưng con còn chưa có chân chính thực hành qua, rất hồi hộp.” Tôi liền sợ đến lúc đó xảy ra sự cố.
Trước mặt Lý Bồi Cổ, chỉ cho phép thành công, tuyệt không thể thất bại.
“Vậy trước tiên tìm vật thí nghiệm luyện tập lấy kinh nghiệm.” Dì Bích nghĩ kế cho tôi.
Nghe vậy, tôi bắt đầu ở trong phòng càng đi tới đi lui không ngừng, tay nắm chặt thành quả đấm, lông mày nhăn lại, mặt mũi vặn vẹo, do dự hồi lâu, rốt cuộc quyết định, đi tới trước mặt dì Bích, hít một hơi thật sâu, thành khẩn nói: “Dì Bích, xin chỉ dạy con thêm. . . . . . Cái đó, người đó ngủ, hay là con nằm?”
Dì Bích: “. . . . . .”
Chờ trận hoa mắt kia trôi qua, di Bích nói càng rõ ràng hơn: “Đi tìm người cùng địa vị tương tự cùng Bồi Cổ cho con luyện tập.”
Lý Lý Cát?
Tôi cảm thấy được đây là một nhiệm vụ độ khó cao, đoán chừng tôi còn chưa có đến gần hắn liền bị chém thành tám khúc.
Dì Bích dùng lập luận chặc chẽ mà thuyết phục: “Chẳng lẽ, Lý Bồi Cổ không đáng giá để con làm việc này sao?”
Nhớ tới thịt tôi thèm thuồng nhiều năm. . . . . . Cơ thể, mắt của ta bắt đầu kiên định, như Khâu Thiểu Vân trong ngọn lữa(1), như là một cây súng trước mắt Hoàng Kế Quang(2), như Đổng Tồn Thụy nâng lên bao thuốc nổ (3) .
“Con đi.”
Đứng trước cuộc thám hiểm, dì Bích dẫn tôi đến căn phòng của dì, đưa chiến y mới tinh cho tôi. . . . . . Một bộ nội y sexy mắt lưới màu đen.
Đang đợi tôi thay thì dí Bích chợt cảm thấy tò mò đối với một vấn đề: “Lúc con mười tuổi thì nói nhìn thấy cái kia của Bồi Cổ rất hùng vĩ, rốt cuộc là hùng vĩ như thế nào?”
“Cái này, làm thế nào hình dung đây?” Tôi khó khăn nói.
“Dùng vật để hình dung là tốt nhất.” Dì Bích đưa tay hướng sau lưng duỗi một cái, không biết từ chỗ nào lấy ra một chai nước rữa kính sát tròng 355ml, lạnh nhạt nói: ” Ba Lý Bồi Cổ lớn nhỏ bằng chai này không sai biệt lắm.” | miệng của tôi nhất thời hiện ra hình “o”.
Không hổ là đại boss!
Dì Bích nhẹ nhàng liếc tôi một cái, nói lại: “Dì nói, là nắp chai này.”
Nhất thời, nhiệt tình của tôi biến mất.
Lại nói, thân là đại ca, cái này nhỏ, cũng quá mất mặt đi, thế nào có được bản lĩnh đây?
Chẳng lẽ nói, đại ca liền mang theo dưa chuột gầy gò của hắn chạy quanh giữa các tình nhân kia?
Bỗng nhiên nhớ lại sự thật người tình của đại ca đông đảo như vậy, chẳng lẽ nói. . . . . . Là có công mài sắt rồi hả?
Đang tưởng tượng lan man, dì Bích lại hỏi: “Nơi kia của Bồi Cổ, đến tột cùng là lớn bao nhiêu, con mau chọn một cái có kích thước gần giống nhất.”
Định thần nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, dì Bích đã bày sẵn một hàng trên giường.
Từ lớn tới nhỏ, từ trái sang phải, từ cây tăm, chiếc đũa, bàn chãi đánh răng, bút máy, son môi, xúc xích, dưa chuột, đèn pin cầm tay, oa ha ha chai nước suối, đồ hộp, còn có. . . . . .
“Đây là?” Tôi quay đầu, nhìn về phía góc khuất nhất chai nước uống dùng cho gia đình.
” Thần thoại trong truyền thuyết.” Dì Bích nói.
Hai người cùng nhau nhìn cái thần thoại đó, dùng ánh mắt sùng bái.
Dì Bích dù sao công lực cao thâm chút, rất nhanh liền thoát thân từ trong ảo tưởng tuyệt vời ra ngoài, nói: “Chọn thôi.”
Tôi trái trái phải phải, quan sát hồi lâu, do dự, chọn dưa chuột đi, hình như so nó lại nhỏ hơn một chút xíu, vậy đèn pin đi, hình như lại so nó to hơn một chút.
Giữa lúc đó chợt có một tia sáng chớp qua, trong đầu tôi chớp sáng một chái, chạy trở về phòng, lấy ra bình dưỡng thể 200ml làm sáng da của tôi.
“Con xác định?” Dì Bích nhíu mày.
Tôi nắm chắc thân bình lần nữa, nặng nề gật đầu.
Hai người ngửa đầu, lại bắt đầu tưởng tượng lan man.
(1)
(2) Ta tìm không ra chắc cũng là vị anh hùng nào đó của Trung Quốc.
(3) Đổng Tồn Thụy nâng lên bao thuốc nổ : Đồng Tồn Thụy, 1929, Huailai County. Anh hùng nổi tiếng chiến tranh, một mô hình cộng sản Đồng Cunrui, nhân dân vùng Đông Bắc của Quân đội Giải phóng mười một cột ba mươi hai hai bộ phận trung đoàn tiểu đoàn chín mươi sáu Sáu Sáu đội hình. 25 Tháng Năm năm 1948, trong giải phóng cuộc chiến lâu dài, cơ thể của mình khi ống đỡ động mạch, Đáp ứng vật liệu nổ, nổ tung quân đội Quốc Dân Đảng hầm bảo vệ cây cầu, hy sinh dũng cảm, khi ông mới 19 tuổi.