Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Thịt Không Vui

Quyển 2 – Chương 62-2

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

Nhưng chỉ một câu nói không chút hoang mang nào của bác sĩ con vịt đã làm cho tôi phải dừng thế tấn công bén nhọn lại: “Hiện tại tôi đang lái xe đấy.”

Dịch ra là: “Cô cứ đập vỡ thử xem, cùng lắm thì tôi chuyển tay lái một cái, mạng của cô và tôi đều Game Over thôi mà.”

Hiểu được ý nghĩ này, cuối cùng, tôi từ từ buông lỏng nắm đấm, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve cái trán của anh ta.

Đôi môi màu hoa đào của bác sĩ con vịt hơi nhếch lên, trên đó viết một câu

“Cô là người thức thời đấy.”

Đây đúng là sỉ nhục người khác mà, kiểu sỉ nhục bắt phải cởi ra quần nhỏ CK đấy.

Đầu tiên, tôi cười nhẹ, sau đó, nhẹ nhàng sờ, cuối cùng, còn dịu dàng hỏi một câu: “Ngày ấy, anh đã đợi chúng tôi đi rồi xuống nước tìm con dấu đó hả?”

“Ừ.” Bác sĩ con vịt là một kẻ thành thật: “Vậy thì sao?”

“Không có gì.” Như ý muốn của anh ta, tôi cười một cách mềm mại, đáng yêu, nói càng dịu dàng, đáng yêu hơn: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, nước trong hồ lúc đó chứa rất nhiều con cháu mà Hà Truân thả ra …Anh cảm thấy hương vị đó ra sao?”

Nghe xong, người nào đó bị đứng hình ngay lập tức.

Chạy thêm mấy cây số nữa, đến trạm kiểm soát thứ nhất, tôi không đấu khí cùng bác sĩ con vịt nữa, ngược lại, ngồi nghiêm chỉnh, nín thở chờ đợi thử thách tới.

Nhìn thấy động tác ra hiệu, bác sĩ con vịt chủ động cho xe dừng lại để kiểm tra, hai binh lính khiêng SubmachineGUn đi tới, họng súng chĩa ngay vào hai chúng tôi.

Này, không sợ súng bị cướp cò sao?

“Đi đâu?” Binh lính nhìn qua cũng không tin tưởng chúng tôi, hoặc nói chính xác hơn thì họ không tin tưởng bất cứ ai.

“Phụng mệnh đi ra ngoài làm ít chuyện.” Bác sĩ con vịt trình giấy thông hành mà tôi dùng trinh tiết để đánh đổi ra.

Tôi vẫn cúi thấp đầu vì không muốn bị bọn họ nhìn ra bất cứ điều gì bất thường.

Từ lúc trình ra giấy thông hành, thời gian dường như là bị nhựa cao su dính chặt, cực kỳ dài.

Toàn thân tôi như bị quết hồ, rất muốn phá tan rồi xông ra ngoài.

Loại cảm giác này rất khó chịu, thật may là, bác sĩ con vịt đã kín đáo nắm tay của tôi thật chặt

Thật ra, tay của anh ta cũng không ấm, có điều vào lúc này nó lại có thể tiếp cho tôi thêm sức mạnh để chống đỡ.

Quả thật là tác dụng của Tưởng Bản Nhai luôn phát huy một cách tối đa vào lúc nguy cấp nhất.

Cứ như vậy, tôi dần bình tĩnh lại.

Binh lính kiểm tra rất lâu, còn lấy cả dụng cụ chuyên môn tới kiểm nghiệm, tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì tôi không làm giả con dấu.

Cuối cùng, bọn họ cũng kiểm tra xong rồi ra hiệu cho phép xe chạy qua.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thúc giục bác sĩ con vịt lái xe đi.

Xe chạy qua trạm kiểm soát thứ nhất, tiếp tục chạy, cứ nghĩ tới phía trước còn phải qua hai trạm kiểm soát nữa là cảm thấy buồn bực rồi.

Cứ thấy buồn bực là tôi lại thấy đói, chìa tay ra trước mặt bác sĩ con vịt đòi:

“Đồ mà anh đã đồng ý với tôi đâu?”

Tính tình bác sĩ con vịt dễ chịu, cũng không tính toán với tôi chuyện tôi gây ra với anh ta, không biết lấy ra một hộp cơm từ chỗ nào, cười cười đưa cho tôi.

Vừa mở ra đã nhìn thấy một hộp đùi gà rán giòn hương thơm ngào ngạt, tôi sung sướng tới nỗi mắt cười thành một đường thẳng luôn.

Cầm lên, đang định cắn một miếng thì xe chợt dừng lại, theo quán tính thiếu chút nữa rơi mất cái đùi gà.

Đang định dạy dỗ bác sĩ con vịt một trận, nhưng khi nhìn thấy tình hình phía trước, lời ra đến đầu lưỡi rồi lại nuốt vội trở về.

Trước mặt chúng tôi có mấy chiếc xe quân dụng đang đỗ cùng với mười mấy tên lính đang cầm súng.

Mà thủ lĩnh của bọn họ, người nên đi dự hội nghị của bọn trùm buôn ma túy Hà Truân, lại đang đứng ở đó.

Chọn tập
Bình luận
× sticky