Đáp án của hà Truân rất rõ ràng: không cách nào cứu vãn.
Anh ta giống như ngọn núi đè nặng xuống, mà tôi thì như là Tôn Hầu Tử bị đè lên, dù có năng lực phi thường cũng không có cách nào chạy thoát.
Nhiệt độ trên người anh ta xuyên qua lớp quần áo truyền đến da thịt tôi.
Đó là nhiệt độ lãnh lẽo, tôi bị vây lại, tra tấn giữa ngọn lửa và tảng băng.
Đối với chuyện này, bình thường Hà Truân không hề nương tay, luôn thô bạo và ngang bướng, mỗi khi kết thúc, sẽ để lại nhiều vết bầm tím trên da thịt tôi.
Nhưng mà hôm nay, anh ta càng hung dữ hơn, đôi tay kia khiến thân thể tôi chỗ nào cũng đau nhức.
Tôi bị xoa, bóp, ép, kéo, nếu không phải bình thường kiên trì rèn luyện, có lẽ đã sớm tiêu rồi.
“Nếu tối nay tôi gặp chuyện không hay, vậy thì sau này anh chỉ có thể tự dùng tay giải quyết.” Tôi cố chịu đau đớn, tốt bụng nhắc nhở.
Đầu năm nay, búp bê thông khí mạnh mẽ như tôi rất khó tìm, súng ống Hà Truân anh phải biết quý trọng!!!
Có điều tôi đã quên, Hà Truân có rất nhiều tiền, người ta một đêm bảy lần, mỗi lần đều mua một búp bê thông khí khác nhau, ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái.
Cho nên anh ta căn bản không xem trọng ý tứ của tôi, vẫn dùng sức như cũ.
Tôi đang mặc váy vải thêu của dân tộc gió, trắng mộc mạc, dưới mép phải có đám mây được thêu thủ công, mà bây giờ, hoa văn ấy bị xé tan – Hà Truân kéo váy xuống, “Rầm” một cái, lập tức biến thành thung lũng Great Rift, xẻ tà đến bắp đùi.
“Tôi còn muốn gặp một người!!!” Thân dưới lạnh lẽo khiến tôi sợ hãi kêu lên.
“Vậy ư? Gặp ai vậy?!” Hà Truân nhìn chằm chằm tôi, mỗi đường cong trên mặt đều tỏa ra sự tĩnh lặng nguy hiểm: “Là gặp ** kia sao?”
Nói đến đây, đã không có gì phải nghi ngờ nữa.
Hà Truân đã biết toàn bộ sự việc.
Máu nhất thời giống như băng, đông cứng trong mạch.
Tôi không phải lo lắng cho bản thân, vì ít nhất bây giờ Hà Truân sẽ không muốn giết tôi, khiến tôi thật sự lo lắng, là an toàn của con vịt và Cảnh Lưu Phái.
Biết được sự thật, Hà Truân chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
Nghĩ tới đây, trước mắt liền lập tức hiện ra cảnh tượng máu tanh, hai người họ bị chặt thành từng mảnh nhỏ, ngay tức khắc, năng lượng trong cơ thể bùng phát, tôi mạnh mẽ đẩy Hà Truân ra.
Bây giờ, việc tôi nhất định phải làm, chính là trở về, trở về bên cạnh hai bọn họ.
Muốn chết, vậy thì cùng nhau chết là được.
Tôi đẩy Hà Truân ra, đứng dậy, vừa mới cất bước về phía trước được một bước, ai ngờ bị người ta giữ chân lại, lập tức ngã nhào.
Cằm tê dại một hồi, sau đó một cảm giác ấm áp trào ra, đưa tay sờ, cằm đầy máu.
Tôi bắt đầu hâm mộ cái cằm mũi khoan của Hồng Thiếu Nhu, đừng nói là mặt đất, ngay cả vỏ trái đất cũng không phải đối thủ.
Tình hình vết thương của tôi không khiến Hà Truân dừng bước, anh ta đè người lên, ép tôi thật chặt, tôi còn chưa kịp phản ứng, quần lót đã bị kéo xuống, thân dưới liền cảm thấy lạnh lẽo. Ngay sau đó, ngón tay của anh ta liền tiến vào thân thể tôi.
Trên ngón tay, nhuốm đầy sự cứng rắn và giận dữ, lạnh lùng, đây không phải là vui vẻ, mà là trừng phạt.
Ngón tay kia không chút thương hoa tiếc ngọc, mạnh mẽ đâm vào thân thể tôi, không có tình cảm.
“Tại sao không nói chuyện?” Môi Hà Truân kề sát tai tôi, có lẽ giọng nói quá gần, có chút không thật: “Không phải em có thể nói sao?”
Giờ phút này, cơn đau từ thân dưới truyền lên từng đợt – động tác của ngón tay anh ta càng mạnh mẽ, tôi cảm thấy mình đã bị anh ta làm bị thương.
Trán dần đổ mồ hôi lạnh, tôi cắn môi dưới, bắt đầu chịu đựng sự vũ nhục đau đớn này.
“Đau không? Đau thì hãy kêu lên.” Hà Truân đặt tay lên miệng vết thương trên cằm tôi, thật là họa vô đơn chí (*)
(*) Họa vô đơn chí: liên tiếp gặp nạn
Tôi hiểu, anh ta muốn hành hạ tôi, anh ta muốn nghe tôi khổ sở rên rỉ.
Kêu thì kêu, ai sợ ai?
Quyệt máu loãng đi, lấy hơi, tôi mở miệng: “A – a – a – oh – oh – ừ -ừ – ừ – nhanh lên – mạnh vào – tiến vào đi – đừng có – đừng có ngừng!!!”
Tôi tin rằng, tiếng rên rỉ lần này của mình có thể khiến chim sẻ trên cây mất hồn, tê dại cả xương cốt.
Mà bắp thịt của Hà Truân cũng cứng ngắc, ngón tay cũng dừng lại.
Trong lòng tôi hơi tự hào một chút, bùm bùm nổi bong bóng.
Hà Truân ơi Hà Truân, muốn tôi nghe lời? Anh còn non lắm.
Nhưng theo tôi thấy, năng lực chống sét của Hà Truân đã đứng thứ nhất thứ hai trong đám đàn ông rồi, anh ta sẽ nhanh chóng khôi phục lại, sau đó rút ngón tay ra, lấy súng thật của mình, trực tiếp vào vấn đề chính.
Cũng thế, lần này không hề thoải mái, không có khoái cảm mà cưỡng bức là không thể chấp nhận được nhất.
Để tỏ vẻ trong lòng vô cùng bất mãn, tôi bắt đầu giúp anh ta đếm: “Một, hai, ba, bốn…”
Về phần đếm cái gì, mọi người tự tìm hiểu đi.
Vẫn như cũ, trong sáng đều không phải bé ngoan.
Hà Truân cuối cùng cũng không chịu đựng được, đưa tay che miệng tôi, bàn tay nóng rực như lời cảnh báo: Còn đếm nữa, tôi sẽ lập tức bóp chết em.
Cứ như vậy, tay tôi bị giữ chặt, miệng bị bịt, tình cảnh hoàn toàn là bị cưỡng ép.
Nội thương, thực sự nội thương.
Lần này, từ đầu đến cuối tôi đều không cảm thấy vui vẻ, có điều hình như Hà Truân cũng không hưởng thụ lắm.
Sau khi kết thúc, anh ta vẫn đè trên người tôi, da thịt sống lưng áp vào lồng ngực cứng rắn của anh ta – cơ thể anh ta, vẫn có gì đó chưa thỏa mãn.
“Thả bọn họ được không?” Tôi hỏi, trước mặt là bùn đât đen sì, có chút ướt át, giống như màu sắc sau khi bị thấm máu.
“Em có tư cách nói điều kiện với tôi sao?” Giọng nói của Hà Truân không lớn, nhưng lại giống sét đánh ngang tai, làm chấn động màng nhĩ của tôi.
“Thả bọn họ đi, tôi sẽ mãi mãi ở lại, mãi mãi thuộc về anh.” Tôi sao lại không vui, lần này nói là thật, chỉ cần con vịt và Cảnh Lưu Phái bình an, vậy thì thế nào cũng được.
“Xem ra, bọn họ đối với em thật sự rất quan trọng.” Vừa dứt lời, Hà Truân bỗng nắm lấy hai vai tôi, dùng lực lớn đến nỗi tưởng như có thể làm đầu ngón tay in cả vào trong xương.
Sau đó, động một cái, anh ta xoay người tôi lại, đối mặt với anh ta.
Tôi cảm thấy mình chính là cá trên thớt, mặc cho anh ta đùa nghịch.
“Hôm đó em cứu tôi, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi sao?” Hai mắt Hà Tuân trong bóng tối luôn để lộ ra dã tính lớn nhất.
Tôi thừa nhận, không phải giấu giếm nữa, anh ta hỏi vậy, cái gì nên biết đã biết rồi.
Tôi không quan tâm Hà Truân làm sao biết được tất cả, tôi chỉ quan tâm một việc: “Rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu bỏ qua cho bọn họ?”
Tôi đã muốn dùng chính thân thể của mình để báo đáp, nhưng Hà Truân không cho tôi cơ hội này, vì đáp án của anh ta là: “Bọn họ đã chết.”
Câu này chỉ có sáu chữ và một dấu chấm, nhưng trong đầu tôi lại loạn như có người đáp tên lửa trước cửa nhà mình.
Chết?
Bọn họ chết?
Lưu Phái và con vịt chết?