Mọi việc trôi qua đều chỉ mới là so sánh, sau đó là mô tả của dì Bích, trong nháy mắt tôi hiểu Lý Bồi Cổ là trò giỏi hơn thầy mà hơn rất nhiều cm so với một số người, là một cực phẩm trân quý cỡ nào.
Cho nên, tôi bắt đầu hành động của mình.
Tôi sịt lên mùi nước hoa mê người, khoác áo khoác, mang đôi giày cao gót gợi cảm có mũi, đi tới trước căn phòng Lý Lý Cát.
Nhưng gõ cửa rất nhiều lần, người bên trong căn bản không có phản ứng, tôi chỉ có thể tự mình mở cửa ra.
Quả nhiên không có ai: bên trong chỉ có ánh sáng của một chiếc một đèn bàn, trên giường để máy laptop chưa tắt, sờ sờ chăn, còn nóng, đoán chừng là đi nhà bếp lất đồ ăn khuya rồi.
Nhân cơ hội này, tôi vội vàng đi tới trước gương to trong phòng của hắn, cởi ra nút áo khoác, cho bàn tay vào bên trong trong nội y, tranh thủ có thể nâng lên thành cúp E, kích đầu tiên phải đánh cho Lý Lý Cát chấn động mà ngất đi.
Tôi tạo hình cho bộ ngực tư thế không đứng đắn: cái mông hơi vểnh, eo hơi cong, cho bàn tay vào bên trong quần áo, mãi cho đến dưới nách, cố gắng kích thích cặp ngực, tranh thủ tạo cảm giác cho các địa phương quan trọng.
Thân thể vặn vẹo, ánh mắt nhấp nháy mắt.
Trong gương, là khuôn cảnh hoàn toàn phá hư mỹ cảm.
Thảm hại hơn chính là, vào giờ khắc này, bên trong gương còn xuất hiện bóng dáng một người khác.
Là Lý Lý Cát, hắn cầm một hộp bánh ngọt, nhìn tôi, trong con ngươi đen thuần khiết, là kinh ngạc, cùng với một loại khác, tâm tình phức tạp.
Tôi vội vàng đem áo khoác che kín lại, xoay người, lúng túng nhìn hắn.
Một khắc kia, hắn ngây người, tôi cũng sửng sốt.
Ước chừng qua một phút, hắn mới phục hồi tinh thần lại, nói: “Cô. . . . . . Tại sao ở phòng của tôi, tính bày âm mưu quỷ kế gì đây?”
Nghe, giọng nói hắn hình như là muốn giả bộ cứng rắn một chút, nhưng ra đến miệng, thanh âm kia lại bị tâm tình nào đó làm cho tan chảy đôi chút.
Lý Lý Cát cư nhiên không có mở miệng mắng tôi nhóc ăn xin thối, thật sự là từ khi khai thiên lập địa(từ khi trời đất tạo thành) đến nay chưa từng có.
Thấy tôi không nói lời nào, hắn chỉ phải đưa mắt đặt lên bánh ngọt ở trong tay, giống như là đang cùng người nào đó giận dỗi, giọng nói lúngt úng : “Còn nữa, cô mặc cái gì dưới cái áo khoác kia? Là muốn quyến rũ ai sao? Không cần bắt chước bừa đi, cô mặc thật. . . . . . Khó coi.”
Hai chữ cuối cùng, hắn nói có chút do dự, nghĩ một đằng miệng nói một lẽo.
Hắn nói một câu “Quyến rũ” trong nháy mắt để cho tôi nhớ lại mục đích tới đây, tôi hạ quyết tâm, mắt vừa nhắm lại, gạt áo khoác xuống.
Bất cứ giá nào!
Áo khoác, chính là chiến y dì Bích tặng cho tôi.
Nội y sexy màu đen, trong áo lót có gúc thắt nơ bướm, ngọt ngào trong hấp dẫn, hòa lẫn tinh khiết của thiên sứ cùng mê hoặc của ác ma.
Quần lót làm từ chất vải mỏng manh, hình dáng chỗ kín như ẩn như hiện, nối với mặt sau chỉ bằng một sợi đây mỏng manh, gợi lên cho đàn ông ý nghĩ muốn xé tan nó ra.
Đôi bít tấc có nịt bằng ren, mờ ảo chỉ như bọc hờ lại đôi chân dài mê người, tiếng lòng mê người.
Được bao bọc bởi chiến y như thế, thân thể của tôi giống như trái cây mới chín mê người, chờ đợi người hái.
Tôi xoay người, đi tới trên giường của hắn, nằm nghiêng, hai chân vén lên, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, mà tay, thì tại gần như nửa ~ trắng trợn vô tình hay cố ý hoạt động nơi rất tròn trước ngực.
Đôi mắt quyến rủ của tôi, nhìn hắn ở trong bóng tối, như mèo Ba Tư(1) trong đêm, chờ đợi thức ăn tự chui đầu vào lưới.
Thị lực của tôi là 1.5, tinh tường nhìn thấy hầu kết Lý Lý Cát trược lên trược xuống.
Một động tác nuốt.
Một động tác đè nén dục vọng.
Sau này, Lý Lý Cát nói cho tôi biết, một khắc đó, hắn cảm thấy rất khát nước.
Bởi vì tôi lúc đó, da thịt trắng như tuyết, nỗi bật áo lót đen nhánh, liền giống sữa tươi thuần trắng bị nhốt ở bên trong màu đen, hắn hết sức muốn xé nét cái bao bọc đó, đem tôi toàn bộ nuốt vào trong bụng.
“Bất Hoan, cô. . . . . . Đang làm gì?” Hắn hỏi.
Vừa rồi là lần đầu tiên — Lý Lý Cát lần đầu tiên, kêu tên của tôi.
“Phần quà mới vừa nảy, cũng không phải quà tặng chân chính.” Tôi đưa tay, đem cây trâm cố định búi tóc gở xuống, những sợi tóc, như thác nước rơi nghiêng xuống, rơi vào đầu vai bạch ngọc: “Thật ra thì, quà tặng chân chính, là tôi.”
Hắn không nhúc nhích, trong con ngươi trong sáng chói lọi chỉ còn lại bóng dáng của tôi.
Qua thật lâu, hắn mới lẩm bẩm nói: “Cô. . . . . . Là muốn báo thù mới vừa rồi sao?”
Tôi không nói thêm gì nữa, thậm chí không nhìn hắn nữa, chỉ là tựa đầu đặt ở trên gối đầu, nửa gương mặt cũng chôn ở bên trong màu trắng mềm mại này, tôi nhắm mắt lại, tay phải di chuyển lên xuống ở da thịt lộ ra, mang theo tiết tấu mềm mại cùng quyến luyến.
Hàm răng của tôi, khẽ cắn môi, cánh môi đỏ tươi, ở dưới ánh đèn, có vẻ đầy đặn, chỉ chờ một cái miệng khác gặm nuốt.
Tôi có thể cảm thấy, thân thể cứng ngắc của một người khác trong phòng, khát vọng cùng với do dự.
Tôi lại hơi nghiêng mặt sang bên, hít thật sâu mùi hương hơi thở trên gối đầu.
Mùi hương thơm mát của dầu gội đầu, hơi thở thuộc về Lý Lý Cát.
Tôi thở ra một hơi, lấy tốc độ chậm rãi, giống như tơ nhện, giống như là thở dài, giống như là dẫn dụ.
Rốt cuộc, Lý Lý Cát mất đi khống chế.
Hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay, vuốt ve mặt của tôi.
Bàn tay hắn ấm áp cùng mềm mại làm cho tôi hơi ngạc nhiên, thật không dám tin tưởng đây cũng là tay Lý Lý Cát lúc nào cũng như núi lửa đang hoạt động.
Bàn tay của hắn, mơn trớn từng cái góc gương mặt tôi, mang theo một loại tìm tòi nghiên cứu không tin, giống như là khát vọng nào đó đã lâu rốt cuộc đến lúc đó, theo bản năng sinh ra do dự.
Sau khi đem các đường cong trên gương mặt tôi vuốt ve qua một lần, hắn rốt cuộc tin chắc tất cả đều là thật.
Cho nên, hắn cúi người xuống, hôn hít mí mắt tôi đã khép lại, môi của hắn, từ khóe mắt tôi hôn lên, từng điểm một, hôn đến đuôi mắt.
Kế tiếp, là sống mũi, từ chóp mũi, mãi cho đến chóp mũi, mỗi một tấc, đều không bỏ sót.
Cuối cùng, còn lại là môi của tôi.
Khi chạm được cánh môi mềm mại của tôi thì trong cơ thể hắn chợt bộc phát ra một nỗi cảm xúc bị đè nén.
Mới vừa rồi cái người do dự dịu dàng đó như biến mất, còn dư lại, là thiếu niên bộc phát tràn đầy ham muốn.
Hắn ngang tàn cạy môi của tôi ra, mạnh mẽ đem lưỡi có vẻ không lưu loát nhét vào, này lưỡi, giống như hy vọng đi tới Thánh Địa đã lâu, cuồng hoan ở nơi nào, toát ra.
Lưỡi của hắn, day dưa lưởi của tôi, bắt đầu nhảy điệu Tăng-gô một bản vĩnh viễn không dừng lại, dây dưa, lôi kéo, vòng đi vòng lại.
Tôi bỗng nhiên ý thức được, đây là nụ hôn đầu của tôi, cư nhiên dân tặng cho Lý Lý Cát, thật sự là không ngờ.
Nhưng vừa nghĩ nữa, lòng tôi ao ước đêm đầu tiên cùng Lý Bồi Cổ cũng không biết chờ đợi đã bao nhiêu năm, nếu như cho hắn, thật sự có chút không công bằng.
Lý Lý Cát mặc dù đáng ghét, nhưng ít ra, coi như là tương đối trong sáng, cho hắn, cũng không thua thiệt.
Làm sao có thể cũng không còn ngờ tới, nụ hôn đầu của tôi cư nhiên kéo dài hơn mười phút, tôi thậm chí cảm thấy phải Lý Lý Cát là đói đến chóng mặt, đem đầu lưỡi của tôi biến thành kẹo que rồi.
Đến cuối cùng, tôi thật sự là không nhịn được, chỉ có thể mạnh mẽ đẩy mặt của Lý Lý Cát ra.
Hắn thở hổn hển, trong mắt nhuộm đầy ham ~ muốn mê ly, tự nhiên cuốn phát, bên quai hàm rũ xuống, có vài giọt nước nhìn qua hấp dẫn khác lạ.
Tôi giương mắt nhìn bên ngoài một chút, phát hiện thời gian đã trôi qua không ít.
Hôm nay tới cũng không chỉ một là vì hiến nụ hôn đầu, tôi lại không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp lật người, giạng chân ở hông của Lý Lý Cát.
Hai tay của tôi, chống ở lồng ngực của hắn, duy trì thăng bằng cho thân thể.
Lý Lý Cát hình như không thích tư thế như vậy, hắn ôm eo của tôi, muốn kéo tôi từ trên người hắn xuống.
Nhưng tôi chết sống không nghe lệnh — tôi là tới luyện tập đè người, không phải luyện tập bị áp đảo.
Lý Lý Cát cắn răng, thanh âm khàn khàn mang theo đè nén rõ ràng: “Đồ ngốc, tôi là vì tốt cho cô, lần đầu tiên sẽ dùng loại này tư thế, sẽ đau chết cô!”
Tôi rất cảm tạ ý tốt của Lý Lý Cát, nhưng sự thật là, chúng ta căn bản sẽ không có lần đầu tiên.
Ngón tay của tôi, xoa ở đôi môi của hắn , tiếp, cúi người, nhìn thẳng hắn, tóc dài rơi vào trên gương mặt của hắn, trở thành tơ nhện như kiểu quỷ mị nước hoa thoang thoảng hấp dẫn, dần dần xâm nhập cốt tủy hắn, ở nơi nào nảy sinh tính khó có thể nhẫn nại: “Tối nay, anh chỉ có thể nghe tôi.”
Lý Lý Cát nghe theo, hắn bỏ qua quyền chủ động, an tĩnh nằm, mặc cho tôi định đoạt.
Ngón tay của tôi, đi tới cái hông kéo lên áo ngủ của hắn, nhẹ nhàng xé ra, áo ngủ hắn liền được cởi ra.
Ở dưới sự phối hợp của Lý Lý Cát, món áo ngủ đó bay đi rơi trên sàn nhà.
Hiện tại, trên người hắn xích ~ lỏa, mà hạ thân, còn lại là bốn góc quần rộng thùng thình.
Vóc người của hắn, so với bộ xương trong trí nhớ tôi tốt hơn không biết bao nhiêu, vóc người cùng anh trai hắn rất tương tự, chỉ là khung xương nhỏ hơn một chút.
Tôi cúi người xuống, đưa ra lưỡi, liếm láp trên ngực hắn, di chuyển từng điểm một, giống như là cái miệng mèo nhỏ nhắn.
Theo động tác của tôi, thân thể Lý Lý Cát càng trở nên căng cứng, tay của hắn, cũng theo eo của tôi xuống phía dưới, đi tới hai bên cái mông, đem bọc lại cũa hắn, vuốt ve.
Tôi cảm thấy được mình bị ăn đậu hủ — mặc dù tôi cũng đang ăn đậu hũ Lý Lý Cát.
“Tay của anh, quá không nghe lời.” Tôi giận trách nói, giọng nói so quá khứ mềm mại hơn rất nhiều.
Kế tiếp, tay của tôi đi tới bắp đùi của hắn –“Soàn soạt soàn soạt” hai tiếng, từ bốn góc trên quần hắn lột xuống hai khối vải.
Vải đó, tôi làm ác đem hai tay của Lý Lý Cát cho trói ở hai cột bên giường.
Không có trở ngại, tôi lai tiếp tục.