Bà chủ rộng rãi cho tôi mượn phòng tắm chuyên dụng của bà ta tắm rửa.
Phòng tắm này rất lãng mạn, âm nhạc du dương, ngọn đèn lung linh, có những cánh hồng trôi bồng bềnh trên mặt nước, còn có ngọn nến tỏa ra mùi hương thơm lạ lùng thấm vào tận xương.
Quả thật tôi chỉ muốn ở trong này ngủ một giấc không tỉnh lại.
Trong phòng tắm có một cái cân, bước lên cân, sau khi tôi tắm rửa xong thì nhẹ đi được hai mươi cân.
Hai mươi cân, quả thật là tôi đã mặc một cái áo giáp trên người.
Tôi thật sự bội phục chính mình đến sát đất.
Đứng ở trước gương, thấy chính mình sau khi tắm rửa, bỗng nhiên phát hiện có chút xa lạ.
Tay chân trắng nỏn, như là bình sữa bò đổ ra trên nền tuyết trắng.
Để lộ ra khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt ươn ướt, nhiễm đầy sắc xuân.
Phần đắc thù nữ tính trước ngực, bởi vì bị ma sát để tẩy đi lớp bùn đất mà ẩn ẩn chút hồng hồng trong suốt.
Những thứ dơ bẩn với lôi thôi, bùn đen hòa vào trong nước thành những dòng nước đục chảy vào lỗ thoát nước, một đi không trở lại.
Nhưng mà đây mới là tôi.
Đây mới là chân chính là Bất Hoan.
Trước lần du lịch đó, lần một mình du ngoạn đó, chỉ là một trận tự làm khổ mình.
Tôi trong lúc đó, đang chán ghét chính mình.
Tôi cũng muốn vứt bo cô gái đó, vì theo đuổi một người mà biến chính mình thành lôi thôi lếch thết.
Nhưng khi thấy tôi xuất hiện một lần nữa trong gương, nhảy mắt đã hiểu rõ, bất luận bề ngoài chính mình có thay đổi như thế nào đi nữa, Bất Hoan vẫn sẽ chỉ là một Bất Hoan như cũ.
Cô ấy kiên cường, sinh lực dư thừa, yêu hận rõ ràng.
Tôi thích cô gái đó.
Khi người khác không tiếp tục yêu bạn, có thể bạn đau lòng, có thể tuyệt vọng, có thể khóc lóc nức nở, có thể cực kỳ bi thương.
Nhưng bạn nhất định phải vẫn yêu chính bạn như cũ.
Chỉ cần giữ vững điểm này, cho dù toàn bộ thế giới này có ruồng bỏ bạn, thì bạn không chỉ còn lại hai bàn tay trắng đâu.
Thời điểm tôi vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt của bà chủ như một lão hổ mới vừa bước vào bên trong sòng bạc Las Vegas, leng keng leng keng dấu hiệu biến hóa thần tốc, cuồi xác nhận là biến hóa vì tiền.
Lâm Lam ngồi ở trên ghế sofa, ngồi thẳng bắt chéo hai chân, như là một nữ cao bồi, cô ấy nhìn tôi, mĩm cười: “Cô với Tử Kỳ, thật sự rất giống.”
“Cô bé ngoan của tôi, chỉ cần cô đồng ý lên sân khấu, tôi cam đoan chỉ cần trong một năm cô sẽ tìm đủ số tiền dùng đủ ba đời.” Bà chủ bắt đầu triển khai khả năng miệng lưỡi khuyên tôi.
Bất quá bởi vì có vết xe đổ ngất xỉu 3 tiếng đồng hồ, lần này bà ta không dám xem thường, ở tước mặt tôi, trong lỗ mũi nhét hai miếng bông gòn.
Tôi cực kỳ lo lắng bà ta bị biến thành Phúc Nhĩ Khang.
Nói thật, tôi không hề bài xích cái nghề này.
“Ông vua mập mạp cùng với ăn xin gầy gầy trên bàn sẽ có loại đồ ăn khát nhau, bất quá đó cũng chỉ là một sự việc.”
Bới vậy để chứng minh, Vương Hậu cao quý hay là người đứng đầu hộp đêm cũng không có gì khác nhau.
Cuối cùng cũng đều trở thanh giòi bọ trong bữa tiệc xa hoa.
Cái bất đồng, sở dĩ là thẻ đỏ có cơ thể lẵng lơ, tay chân mềm dẻo, hưởng thụ tình dục thỏa mãn đến tận xương.
Vì tình dục mà phạm vào bất cứ tội nghiệt gì đều có thể được tha thứ.
Ngoài ra, tôi tin số mệnh.
Cả đời người hô hấp bao nhiêu không khí đều cũng đã được định sẵn.
Tôi tin tưởng, tôi đến nơi này cũng chính là một sự an bài của ông trời.
Tôi quyết định thử xem sao.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là. . . . . . Tôi không có tiền rồi.
Có bực bội với ai thì cũng không thể bực bội với tiền bạc.
Tôi đã bị con số của bà chủ đưa ra lấy lòng rồi.
Vào lúc trước khi bước lên sân khấu, bà chủ tự mình dạy tôi múa cột.
“Nhất định phải tự tin, chỉ cần một bước tiếp theo một bước, rồi bầy ra biểu tình quyến rũ nhất trên đời này.”
Mang vào đôi giày cao gót cùng với áo quần nịt, bà chủ tự mình biểu diển, quay chung quanh ống tuýp bắt đầu vũ đạo.
Quay về Ai Cập, dáng ngồi mỹ nữ, mở rộng hai chân, bốc lữa như mặt trời, các bước nhảy đều thu hút ánh mắt tôi.
Sự mê hoặc của phụ nữ không phân biệt tuổi tác, thân thể nóng bỏng của bà chủ khiêu khích có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Kỳ thật bí quyết rất đơn giản, chỉ cần xem cái ống này là đàn ông, mà còn là một người đàn ông cực kỳ có tiền, tìm cách hấp dẫn hắn, mê hoặc hắn, làm cho hắn choáng ván, sau cùng móc ra hết toàn bộ tiền của hắn ta.”
Quả thật bà chủ là một người rất coi trọng tiền tài.
Tôi thích.
“Đến đây, làm theo tôi.” Sau khi làm mẫu hoàn hảo, bà chủ bắt đầu giảng giải các động tác và độ khó.
Động tác thứ nhất.
Bà chủ làm mẫu trước một cái, hai tay nắm lấy ống tuýp, mượn sức quán tính quay một vòng xung quanh, tư thế tuyệt đẹp mà gợi cảm, như là Hoa Hồ Điệp đang bay.
Tôi nhìn một đằng làm một nẻo, ỷ vào chính mình tay chân linh hoạt, rầm rầm bắt đầu dùng tay xoay quanh, tốc độ nhanh gấp đôi so với bà chủ.
Đúng là không đến vài vòng, tay vừa trợt, mất trọng tâm “A” một tiếng bị văng ra, ngã quỵ giữa phòng hóa trang ở hậu trường.
Làm cho một người đẹp đang trang điểm sợ tới mức cơ tim tắc nghẽn.
Thật sự là có lỗi.
Chờ khi tôi khập khiển quay trở lại, khóe miệng bà chủ bắt đầu co rút.
Động tác thứ hai.
Đầu bà chủ cuối xuống, dựa vào sức hai chân bám vào trên ống tuýp, cũng từ từ thả lỏng, thuần thế trượt đi, cúi người xuống dò xét, nơi mềm nhẹ để rơi xuống đất, tư thế trêu chọc người khác.
Phần lực ở chân tôi cũng không kém, dựa theo phương pháp dạy của bà chủ, vững vàng bám hai chân vào trên ống tuýp, treo ở nơi đó.
Nhưng mà cũng không thể treo lên, nếu không mọi người còn tưởng rằng là một con dơi nha.
Tôi bắt đầu thả lỏng chân, chuẩn bị từ từ trượt, đúng là không giữ vững độ mạnh yếu tốt, tại trọng tâm tác dụng lực hạ xuống, tôi “Chải quét” một tiếng trượt dài ra đất, một tiếng “Nằm úp sấp” liền ngã sấp nằm dài xuống đất.
Có nhịn đau nhanh chóng đứng lên, xốc áo lên cẩn thận kiểm tra bộ ngực, thở dài ra: “Không tệ, không lộ ra nhân bánh bao.”
Khóe mắt của bà chủ giật lợi hại hơn nữa rồi.
Động tác thứ ba có độ khó cao nhất.
Bà chủ bám ở giữa không trung, để cho ống tuýp ở chỗ nhạy cảm của chính mình, đưa cơ thể từ từ dời xuống, vứt ra vô số ánh mắt quyến rũ, giống như là đang bám vào cơ thể một người đàn ông, dùng chính nơi nhạy cảm của phái nữ đi mò mẫm hắn.
Tôi muốn là người đàn ông đó, tưởng tượng cái chỗ nhạy cảm thần bí đó lướt qua cơ thể mình, nhất định là máu mũi văng khắp nơi.
Tôi hít thở sâu, hai tay nắm lấy ống tuýp, hai chân mở to, đưa một chân kẹp vào ống tuýp, sau đó, chuẩn bị thong thả dời xuống dưới, liền bị rơi xuống.
Lần này thật sự là bi kịch.
Do tốc độ trượt quá nhanh, tôi ma sát với cái ống tuýp buốc ra lửa.
Vì thế, lửa thiêu mọi thú rối mù.
May mắn Lâm Lam lấy ra cái bình chữa lửa đúng lúc, đã cứu tiểu 【 cua 】 em gái của tôi một mạng.
Bất quá, quần an toàn của tôi bị đốt thành quần yếm.
Lần này, khóe mắt bà chủ không còn sức để giật nữa rồi.
Bà chủ nói tôi là một kỳ nhân.
Mọi người múa cột để thiêu đốt đàn ông, còn tôi tự đốt chính mình.
Tổn hại thì tổn hại, vì tiền bạc, bà chủ vẫn bỏ ra bao tâm huyết huấn luyện cho tôi thật tốt.
Bất qua nghe nói vào khoảng thời gian đó, mỗi đêm bà ấy đều lấy nước mắt rửa mặt, ói máu ra cả vài bồn tắm lớn.
Lòng tôi đau cực kỳ.
Vài bồn tắm lớn đó, nếu là bán cho bệnh viện không phải là kiếm được một khoảng lớn rồi! ! !
Sớm biết như thế nên chờ sẵng ở trong phòng tắm của bà ấy.
Buổi tối thứ sáu là ngày đầu tiên tôi bước lên sân khấu.
Bà chủ nói, đây là giờ vàng, lượng khách đến đông nhất, lúc này lên sân khấu, nhất định có thể một lần là nỗi tiếng.
Hôm nay quả nhiên là có không ít người đến, đều là đàn ông, mặc đồ tây, không phải Versace, thì là Armani.
Đúng là, hộp đêm này tên Countess Dnacula, có thể không có mùi máu tanh sao?
Không có chút tư bản vào là không được.
Lầu một đều là những người như thế, lầu hai là chỗ ngồi của khách quý mà số tài sản thì có thể tưởng tượng đến rồi.
Đàn ông dưới sân khấu, trong ngày thường phần lớn bọn hắn luôn lịch sử nho nhã, trong mắt mọi người đều là người chồng người cha tốt, là thanh niên mười điều tốt tiến bộ của xã hội.
Nhưng khi ở trong này, bọn hắn đều ném đi lớp ngoài lich sự nho nhã dối trá phù hợp giá trị quan của xã hội, lộ ra bản tính của giả thú.
Dục – vọng.
Tôi đều thấy dục – vọng trên mặt của mỗi người bọn hắn.
“Tôi biết, nơi này có rất nhiều người vì Kim Cơ mà đến, muốn thấy một diện mạo xinh đẹp, nhưng là thật xin lỗi, cô ấy đã thoái ẩn, về sau chỉ thuộc về duy nhất một người.”
Nói xong, nhất thời bên dưới van lên vô số tiếng thất vọng.
Bà chủ đã sớm dự liệu đến vẫn đề này, chỉ thấy bà ta không chút hoang mang vươn tay ra, đặt ở trên môi làm động tác im lặng, màu sơn móng tay đỏ thẩm mê ly dưới ánh đèn lại phát ra ánh sáng lòe loẹt diêm dúa: “Các quý ông của tôi, trước tiên đừng thất vọng, người đẹp chưa bào giờ thiếu, tuy Kim Cơ đã đi, nhưng chúng ta lại có một người mới đẹp hơn. Mọi người bên dưới cùng hoan nghênh em của Kim Cơ, Ngân Cơ lên sân khấu! ! !”
Kim Cơ là Tử Kỳ.
Ngân Cơ là tôi.
Kim là Kê, Ngân là gà, xem ra cái tên này, quả là tả rất thật.
Trước ánh mắt tò mò và tiếng thét chói tai, tôi bước lên sân khấu.
Giờ phút này, trên người tôi một mảnh ngang ngực, bên dưới là quần thụng, rất có sự phong tình của Ả Rập.
Quần áo đều là lụa trong suốt lẳng lơ, có những nơi ẩn ẩn hiện hiện vô cùng mê hoặc.
Quần áo rộng thùng thình, có nhiều không gian làm cho người ta vô cùng mơ màng, giống như là đang đợi cánh tay mạnh mẽ đưa đến thăm dò.
Toàn thân đều là màu đỏ thẳm, diễm lệ đến bi thương, lạnh lẽo đến băng giá, như một đóa hoa nỡ rộ, không hề kiềm nén mà tỏa ra toàn bộ mùi hương.
Tay chân của tôi đều đeo vòng tay lộng lẫy, hơi hơi vừa động, liền rung động linh linh.
Như là xiềng xích.
Một người con gái bị khóa lại, có thể kích thích người ta vì tình dục mà muốn phạm tội.
Trên mặt tôi đeo một cái mặt nạ làm bằng chất liệu đặc biệt, dọc theo gương mặt tạo thành một sợi dây bằng vàng rủ xuống có hơn ba mươi viên kim cương nhỏ tạo thành vòng trang sức.
Ánh sáng ngọc loá mắt, xa hoa đến tận cùng.
Kim cương vòng trang sức di chuyển theo từng động tác, như là dòng nước.
Chế tác thủ công, giá cả xa xỉ.
Nói đến cái lúc mà lấy mấy món này, tôi lập tức ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng, nhe răng nhếch miệng bắt đầu cắng mấy viên kim cương.
Sau cùng bà chủ thật sự không nhìn được nữa, nói coi như cái mặt nạ này tặng cho tôi, tôi mới dừng lại.
Mặt nạ che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra ánh mắt trong trẻo quyến rủ, nhìn bọn đàn ông dưới sân khấu.
Kỳ thật, diện mào của bọn hắn trong mắt tôi đều giống nhau.
Bọn hắn là người.
Người chân thật nhất.
Tôi nhún lên một cái, theo âm nhạc âm nhạc mê hoặc lòng người, bắt đầu nhảy múa.
Vào thời điểm tôi đang nhảy, thế giới của tôi rất yên tĩnh, không nhìn thấy một bóng người nào, không nghe thấy tiếng bất cứ ai, chỉ có ngọn đèn, vô số ngọn đèn lóe sáng.
Những ngọn đèn này, u nhã , đỏ sậm, xanh thẩm, tím sẫm, chíu vào mắt tôi, làm cho tôi thấy hốt hoảng.
Tôi nghĩ đến rất nhiều người, rất nhiều sự việc, có thể tưởng tượng đến mức tối đa, là Lưu Phái, khoảng thời gian ở chung một chỗ với anh.
Di chuyển một cái xoay tròn, bốc lên, bởi vì vận động kịch liệt mà mỗi một nơi chạm vào máu đều sôi lên.
Tôi nghĩ, cả đời này tôi khó có khả năng mà quên đi anh.
Người đàn ông dịu dàng kia.
Nhưng tôi vẫn còn yêu chính mình, cho nên tôi muốn tiến lên phía trước.
Bởi vì yêu chính mình, cho nên tôi muốn vui sướng thỏa thích, hưởng thụ đời người.
Chỉ là mỗi một góc ở trong lòng, vĩnh viễn đều vì hắn mà có một chỗ trống.