Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Thịt Không Vui

Quyển 1 – Chương 43

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

Tôi đi ra từ Lý gia, không có ai ngăn tôi lại, nhưng là ánh mắt của bọn họ, quả thật xa lạ khinh bỉ cùng thù hận.

Đây là nơi tôi sống từ nhỏ, đây là ngôi nhà duy nhất của tôi, nhưng từ nay, nó sẽ không hề có bất kỳ quan hệ gì với tôi nữa.

Tôi không biết tiếp theo phải đi đâu nữa.

Trong thoáng chốc, nhớ lại một cái địa chỉ Cảnh Lưu Phái cho tôi tối hôm qua, hắn nói, nếu như sau khi rời khỏi đây không muốn trở về Hồng gia nữa, như vậy thì có thể đến đó.

Sờ sờ túi, còn dư lại 250, tôi liền đưa tay đón xe.

Nhưng liên tiếp bảy tám chiếc xe trống cũng gào thét chạy qua tôi, đối với việc tôi cố ý lộ ra bắp đùi cũng làm như không thấy.

Kỳ quái, bình thường tôi chỉ muốn hơi lộ bắp chân thì những người kia giống như thấy được ( âm mặt trái ) cảnh nuy mà dừng lại, ngày hôm nay thế nào giống như là mọi người ăn trong truyền thuyết kia không có anh trai vĩ đại nào dũng cảm tiến tới đây?

Không tin ma quỷ, tôi lại kéo váy lên cao, nhưng bảy tám cỗ xe trống kia lại liên tiếp lao qua, còn chạy nhanh hơn.

Tôi hoàn toàn nổi giận, sau đó một chiếc xe trống chạy tới, trực tiếp làm một động tác múa ba-lê kinh điển bay vọt nhảy tới, ngăn ở giữa đường.

Xe cuối cùng cũng dừng lại.

Trong nháy mắt tôi muốn thiêu cháy cả nhà hắn bằng lữa phượng hoàng bắt đầu dùng loại ánh mắt hừng hực lữa của Tiểu Vũ Trụ căm tức nhìn tài xế.

Vừa nhìn mới phát hiện, đây không phải là anh tài xế đầu ở quạ mới vừa rồi này sao?

Nếu là người quen, tôi cũng bước lên, đồng hồ đếm cũng không có bật, nói thẳng ra địa chỉ để cho hắn miễn phí chở tôi đi.

Trong lúc vô tình nhìn thấy cái bóng của mình trên kính chiếu hậu, giờ mới hiểu được tại sao bọn tài xế đều giống như ăn viên thuốc màu xanh dương vậy có thể mở ra hùng phong.

Môi của tôi, vài chỗ bị rách da, bắt đầu ứ đọng máu.

Tóc của tôi, xốc xếch không chịu nổi, còn bị động lại một đống máu.

Cổ tay của tôi, vết máu lan tràn, theo đầu ngón tay, tí tách chảy xuống.

Quả thật chính là hình tượng ác quỷ quấn quýt si mê nhân gian không muốn đầu thai tìm người chết thế khắp nơi, khó trách anh tài xế đầu ổ chim này bên cạnh tôi mới vừa hong gió đáy quần lại ướt.

Địa chỉ Cảnh Lưu Phái cho là một quán rượu náo nhiệt, lắp đặt thiết bị phải rất hiện đại, mặc dù là buổi trưa, buôn bán không tồi.

Tôi đi vào, trực tiếp vào toilet, rửa sạch, tẩy hết vết máu trên người.

Trở ra thì hình tượng không hề ảnh hưởng bộ mặt thành phố như vậy nữa.

Nữa bộ phận trên của chiếc váy bị Lý bồi cổ xé làm hư, nhưng mặc áo khoác của Lý Lý Cát, ngồi ở quầy rượu có ánh sáng yếu ớt, cũng nhìn không ra cái gì khác thường.

Theo lời Cảnh Lưu Phái nói, tôi đem một nút cài làm bằng gỗ của hắn đưa cho người bán rượu.

Vừa thấy tín vật, người pha chế kia mắt khẽ chớptôi với vẻ mặt rất nhiều phức tạp cũng thần bí, nhỏ giọng mời tôi chờ chốc lát, ngay sau đó ngưng lại công việc trong tay, đi lên lầu.

Trong quán rượu không uống rượu chẳng phải là lãng phí đạn pháo thời gian vậy như rồi hả ?

Hôm nay tôi quyết định uống không say không nghỉ.

Có thể nhìn thực đơn này, đột nhiên phát giác 250trong túi tiền của mình không mua được hai ly.

Trong nội tâm đang trào máu, một tên đàn ông như một bao mỡ heo lớn đi tới, nghiêng dựa vào quầy rượu, đem một ly rượu đưa cho tôi, mị hoặc cuồng quyến cười một tiếng: “Tiểu thư, may mắn biết được phương danh của cô hay không.”

Tôi không chút nào chịu thua nhận lấy chén kia rượu, rồi không chút do dự uống một hơi cạn sạch, không cẩn thận chút nào đánh ợ một cái, cuối cùng không chút nào qua loa cho ra đáp án: “Không.”

“Có thể hỏi cô nguyên nhân tại sao không?” Anh chàng mỡ heo như càng gặp khó khăn càng hăng hái.

Tôi nâng lên cằm của hắn, nheo con mắt, một đôi mắt mèo càng lộ vẻ mị hoặc, khóe miệng nhẹ câu: “Bởi vì. . . . . . Mặt của anh rất giống cái đồ xỏ giầy.”

Bao mỡ heo vỡ thành ngàn vạn đống mỡ, lung la lung lay đi ra khỏi quầy rượu.

Yêu nghiệt tản đi, tôi làm ra tư thế thủy thủ mặt trăng đốm lữa nhỏ Hoả Tinh tuyệt đẹp, chỉ là trong tay người ta cầm là phù chú, tôi cầm chính là 250 tiền mặt.

Lần lượt, lại có người mời tôi uống rượu, tôi theo uống không lầm, nhưng lời nói lẽ ra cũng là không lầm.

“Mặt của anh quá giống cái dùi rồi.” Tôi uống…, cái dùi cũng.

“Mặt của anh quá giống bánh thịt rồi.” Tôi uống…, bánh thịt cũng.

“Mặt của anh quá. . . . . . như chơi thuốc ảm đạm rồi.” Tôi uống…, thuốc lắc ảm đạm cũng.

Tôi cũng không biết mình uống xong bao nhiêu ly, thế giới dần dần đang xoay tròn rồi, ánh đèn quầy rượu chiếu vào trên người khách, giống như là lũ quỹ múa loạn.

Đang ở lúc tôi đem một trai đẹp mặt bánh thịt nhìn thành mặt bánh bay Ấn Độ thì bên cạnh vang lên tiếng bước chân.

“Cô biết Lưu Phái?”

Tôi quay đầu, loáng thoáng nhìn thấy một người đàn ông, nhưng khi nhìn không rõ, bởi vì hắn cứ chuyển động, xác thực nói, là tôi đây say rượu mà lắc lư.

Tôi đưa tay, bó chắc đầu của hắn, kéo lại gần đôi mắt của tôi.

Gương mặt trước mắt, nhất thời rõ ràng.

Tại thời điểm này, lòng của tôi rung động, không khỏi .

Bởi vì, đó là gương mặt rất mê hoặc lẳng lơ.

Không phải xinh đẹp, là tên đàn ông yêu nghiệt, giống như là màu đỏ Mạn Đà La nằm trong đất đen nhánh, hoa lệ yêu mị, lại cất dấu nguy hiểm sâu nhất.

Tròng mắt thâm thúy, bất kể tĩnh mịch, sống mũi cao thẳng, chóp mũi có rachx lõm nho nhỏ, khóe miệng cười khẽ, mất hồn hao mòn thể xác.

Khi hắn hìn bạn, có thể nhìn thấy rõ tất cả, mà bạn nhìn hắn, lại nhìn không ra một chút.

Tôi lập tức buông hắn ra, từ trên ghế chân cao nhảy xuống.

Tôi cảm thấy được hắn là kiếp nạn của tôi, rất nguy hiểm, tôi muốn thoát khỏi hắn.

Giác quan thứ sáu của tôi rất chính xác, về sau, đúng là ăn thật nhiều đau khổ tại trên người của hắn.

Mà giờ khắc này, tôi đang trong trạng thái say rượu, bước chân không vững, cơ thể mất đi thăng bằng, ngã về sau một cái.

Tôi không có ngã trên mặt đất, đem cái mông té thành hai cnáh hoa, mà là ngã vào trong một lòng ngực.

Không thể nói là thật dầy rộng rãi cỡ nào, nhưng lại thật ấm áp, rất thân thiết, rất thoải mái.

Tôi quay đầu, nhắm hai mắt, đôi tay vòng trên cổ của người nọ, rất xác định gọi ra tên của hắn: “Cảnh Lưu Phái, anh rốt cuộc đã tới.”

Tôi quả thật chính là xụi lơ tại trên người của hắn.

Giờ phút này, tôi là gấu Koala(2), hắn là cây, đang bị tay chân của tôi dùng sức ôm thật chặt.

“Thế nào say đến mức như vậy?” Hắn vuốt tóc của tôi, giống như là trong mái tóc rối, nhưng rất thoải mái.

Tóc của tôi rất dài, dài đến thắt lưng rồi, tay của hắn cũng liền theo sợi tóc di chuyển, nhưng lúc di chuyển đến lưng của tôi thì một cơn đau nhói truyền đến, thân thể của tôi hơi run nhẹ.

Lúc này mới nhớ tới, còn có thủy tinh cẩm quanh người tôi.

Cảm giác được dị vật trong tay cộng thêm phản ứng của tôi khiến Cảnh Lưu Phái đoán được bảy phần.

Hắn cẩn thận vạch một góc áo khoác lên, thấy rõ những vết thương kia, thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Làm sao lại có thể chịu đựng thế này?”

Lời nói ấm áp của hắn đã hòa tan hết tất cả băng giá Lý Bồi Cổ làm đông hết tất cả xương bên trong tôi, nước hòa thành nước mắt trào ra.

Quá nhiều xương, quá nhiều băng, quá nhiều nước mắt.

Cảnh Lưu Phái đem tôi nửa kéo nửa ôm lên lầu hai, ở trong phòng, cởi quần áo của tôi ra, muốn làm sơ cứu đơn gian băng bó lại.

Nhưng mà tôi lại không thả.

Tôi nói rồi, tôi là gấu Koala, hắn là cây.

Tôi ở trong ngực hắn, thật bình tĩnh, nhưng là nước mắt vẫn chảy.

“Tôi không phải cố ý để xuất hiện cục diện như vậy, thật không phải. Nếu như có thể, taôi tình nguyện để mình chết, cũng muốn bảo vệ ba người bọn họ.”

“Không phải là tôi muốn vứt bỏ Lý Bồi Cổ cùng Lý Cát, nhưng anh biết không? Bang Thanh Nghĩa đối đãi kẻ phản bội luôn luôn là vô cùng tàn nhẫn, tôi tận mắt nhìn thấy một người bị lột da ở Trung Nghĩa Đường. Người không có da, lộ ra hỗn hợp gân cùng thịt trắng hồng, đau đến ngay cả đầu lưỡi cũng cắn đứt.”

“Nếu như mà ta nói cho bọn họ biết dì Bích là nội gian, dì cũng sẽ bị hành hạ, bọn họ sẽ không bởi vì tôi cầu tình mà tha cho dì. . . . . . Người là dì Bích, là dì Bích của tôi, làm sao tôi có thể nhìn dì chết?”

“Tôi tiếp tục ở lại Hồng gia, một mặt là không biết đối mặt ra sao, mặt khác cũng là muốn xem một chút có thể mau sớm tìm ra kẻ chủ mưu hay không, giúp mọi chuyện đươc hóa giải. Nhưng tôi không phải thần, tôi không nghĩ tới tất cả sẽ xảy ra nhanh như vậy.”

“Từ nhỏ, tôi liền biết, người khác đều có người thân, duy chỉ có tôi không có, nhưng mà tôi lại không quan tâm, bởi vì ta tự nói với mình, ta còn có Lý Bồi Cổ, có dì Bích, có Lý Lý Cát, tôi không quan tâm. . . . . . Nhưng là bây giờ, tôi cái gì cũng không có. Dì Bích không còn là dì Bích trước kia, Lý Bồi Cổ cùng Lý Lý Cát cũng không cần tôi, tôi không còn gốc nữa rồi. . . . . . Cây không có gốc, thì sẽ chết .”

Môi Cảnh Lưu Phái, in ở đỉnh tóc tôi, cái nơi màu trắng đó, một xoáy, hắn giống như là ở nói nhỏ Cổ lão tha hương chú ngữ loại: “Tôi là đất, chỉ cần cô nguyện ý, tùy thời cũng có thể lại chỗ này của tôi.”

Tôi ngước mắt, nhìn về phía mặt của hắn, không phải rất đẹp trai, nhưng là rất thoải mái. . . . . . Rất thoải mái.

Tôi mở miệng, nhẹ giọng nói: “Anh háo sắc.”

Cảnh Lưu Phái: “. . . . . .”

“Lại muốn tôi cắm vào anh.”

Cảnh Lưu Phái: “. . . . . .”

“Chỉ là, tôi có lòng nhưng không có sức, nguyên nhân bẩm sinh, không có công cụ.”(Bonei: lúc đau lòng mà chị cũng có thể làm nghẹn chết người nha, thật ngưỡng mộ)

Cảnh Lưu Phái: “. . . . . .”

“Cho nên, vậy thì anh cắm vào tôi đi.”

Cảnh Lưu Phái: “. . . . . .”

Mặc dù tôi đã gặp phải đả kích trầm trọng, Cảnh Lưu Phái vẫn rất cẩn thận mà dùng cái nhíp gắp thủy tinh từ trong cơ thể tôi ra.

Động tác của hắn êm ái, chỉ sợ làm đau tôi,lọn tóc hơi xoăn ở dưới ánh đèn hơi có vẻ màu nâu rũ xuống, giống như là muốn rơi vào trên làn da của tôi, ngứa một chút.

Mảnh kiếng bể trong đĩa, từ từ tăng nhiều, cũng là rút ra từ trong cơ thể tôi.

Tuyệt không ghét bỏ, tuyệt không buông tha, bất luận tôi đổ nát chết thành cái dạng gì, hắn cũng không để ý.

Ta muốn cứ như vậy thưởng thức đi xuống, nhưng là dùng một câu nói xưa mà nói, vậy chính là cơ thể tôi cũng không phải lòng của tôi —— bụng sôi rột rột rồi.

Tôi phát giác tính liêm sỉ của mình nhất định phải ở lúc say rượu thì mới có thể thể hiện ra.

Bởi vì tôi cư nhiên xấu hổ, hơn nữa đem tội danh quăng cho Cảnh Lưu Phái: “Bụng của anh giống như đang reo lên.”

Cảnh Lưu Phái hiểu ra cười cười, cũng không chọc phá, rất phối hợp: “Đúng vậy nha, tôi đói bụng, muốn đi làm cơm, cô cảm thấy bụng muốn ăn cái gì?”

Tôi kiên định nói: “Thịt bò beefsteak.”

Tôi nói rồi, tôi là gấu Koala hắn là cây, tôi vẫn như bạch tuộc đi theo hắn tới phòng bếp.

“Cô say, đừng đi loạn, ngồi xuống đi.” Cảnh Lưu Phái vừa chăm sóc ta, vừa canh thịt bò beefsteak trên bếp.

“Không nên xem thường tôi.” Vì nói rõ tôi không có say, đầu tôi tựa vào trong tủ chén, bắt đầu cầm cái dĩa chuẩn bị lấy phần beefsteak tuyệt hảo.

“诶, cái này tủ chén thật kỳ quái, thấp như vậy, hơn nữa cũng không có chán dĩa.” Tôi nghi ngờ.

Hồi lâu, Cảnh Lưu Phái nói: “Bất Hoan, đó là thùng rác.”

Tôi: “. . . . . .”

Chọn tập
Bình luận
× sticky