Thế là Lý Lý Cát tạm thời được an toàn rồi.
Chỉ tội nghiệp mấy anh mì ăn liền nằm cuộn tròn ở trên mặt đất, hai tay che mặt, nước mắt nước mũi cùng với mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Thế nhưng giờ phút này tôi nhìn mặt tên đó vặn vẹo biến hình, nhưng tôi vẫn cảm thấy tên mì ăn liền đó có chút quen mặt, hình như lúc trước có gặp qua ở trong nhà Hồng Thiếu Nhu.
Bất quá mấy anh mì ăn liền ở trong nhà đó đều bị tôi chỉnh đến thê thảm.
“Chẳng lẽ, anh là người bị tôi đổ năm bình nước vào miệng khiến cho bao tử phình lên nhìn cái bụng giống như mang thai sao?”
Hắn lắc đầu, vẻ mặt đau khổ.
“Chẳng lẽ, anh là người bị tôi lấy lược nhé vào miệng làm cho cặp môi sưng lên giống hai cái lạp xưởng sao?”
Hắn lại lắc đầu, hai mắt bi thương.
Tôi dùng hết sức ăn thịt bao năm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ lại được: “Đúng rồi, anh là cái người bị tôi bẻ gẩy cái gốc rễ kia! ! !”
Rốt cuộc hắn gật đầu, trên mặt phớt qua vẻ tuyệt vọng.
Tát cả chuyện cũ này cũng không phải đúng hoàn toàn xem như là tôi sai.
Đó là vào một ngày sáng sớm không khí trong lành, hắn làm theo lời Hồng Thiếu Nhu đến kêu tôi dậy.
Song sau khi hắn đến gần cạnh giường tôi được mười giây đồng hồ, thì bị tôi đang trong lúc ngủ mê bẻ gẫy cái gốc rễ kia – – lúc ấy, tôi nằm mơ thấy mình đang hát dưa chuột, vì thế, tiện tay nắm lấy hai đầu, dùng lực bẻ gẫy đôi nó.
Cứ như vậy, mệnh căn của anh mì ăn liền đó bị chặt đứt.
Đưa vào bệnh viện ở lại hết hai tháng, nghe nói đặc tính phái nam bị suy giảm nghiêm trọng.
Tôi cảm thấy hắn nên cảm thấy may mắn – – lúc ấy nếu tôi nằm mơ thấy mình đang gặm xương, thì cái mệnh căn của hắn đâu chỉ bị gẫy, đã sớm bị tôi cắn cho chỉ còn lại có một phần rồi.
Song sau khi nghe mấy lần an ủi khuyên giải của tôi, hắn tức giận đến mức phải ở lại trong bệnh viện thêm một tháng.
Hồi tưởng lại chuyện cũ xong, tôi suy nghĩ đem thân thể mình như con tôm nhích lại gần hắn, cảm thấy được bản thân mình thật sự là đủ tần nhẫn.
Người ta nói trời không tuyệt đường người, cho nên Thượng Đế muốn ban cho người anh em này một cái tuyến tiền liệt.
Như vậy, cánh cửa ở phía trước bị đóng lại, thì ở phía sau sẽ có một cái cửa sổ được mở ra.
Nhưng mà tôi ngược lại rất giỏi, liên tiếp khóa lại mấy cái cửa sổ ở phía sau của người khác, hiện tại đương nhiên một chút hy vọng cũng không có rồi.
Cực kỳ bi thảm.
Bất quá nếu như đã ra tay, thì cũng không cần phải đẻ ý nhiều mà tạo ra một chút tội ác.
Lác này, tôi cầm cái tẩu thuốc đuổi theo cửa sau của mấy anh mì ăn liền, tranh thử làm cho tất cả cửa sau của họ đều như một đóa hoa đang nở rộ.
Bọn họ sợ tới mức mặt xám như tro, như nước tiểu chảy cuồn cuộn, đến sau nằm tập thể trên mặt đất, lấy thảm bảo vệ cửa sau.
Dì Bích thường xuyên dạy tôi, làm việc phải biết linh hoạt.
Cho nên gặp phải loại tình huống này, tôi tiện tay xoay tẩu thuốc lại lấy đầu thuốc đang cháy đặt lên hai hạt đậu đỏ.
Cái gọi là không có hoa cúc, đậu đỏ cũng được thôi.
Không bao lâu sau, tất cả anh mì ăn liền ở trong phòng đều núp ở trên mặt đất, cuộn mình lại, hai tay che đằng trước hoặc đằng sau, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối chảy ra sông vậy.
Đánh xong kết thúc công việc.
Kỳ thật cũng không tính là khó khăn đặc biệt gì, tôi nói thầm ở trong lòng.
Nhưng mà tôi có chút đặc tính của quả đen.
Bởi vì khi tôi phủi tay xoay người, lại phát hiện có vô số cây súng nhắm ngay vào tôi và Lý Lý Cát.
Tất cả đều là mặt lạnh không đổi sắc, mấy anh mì ăn liền này ở trong hộp đêm mà cũng cần phải đeo mắt kính.
Hồng Thiếu Nhu, chậm rãi bước xuyên qua đám người đó tự đồng tráng ra nhường đường để hắn đi vào phòng.
“Bất Hoan, nhiều ngày không gặp, phương thức đánh nhau của em lại thay đổi như vậy.” Hắn nói.