Edit: Thố Lạt
Xe tiếp tục chạy, còn cách đích rất xa, nhưng tình hình giao thông tốt hơn, ít nhất sẽ không xóc nảy nữa.
Bởi vậy, bên trong xe càng im lặng, sau nụ hôn bất ngờ vừa rồi, sự im lặng này có vẻ quỉ dị.
Mã Lạp Dư chuyên chú lái xe – chí ít thì trông có vẻ là chuyên chú.
Đủ bình tĩnh, tôi hâm mộ.
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, tôi phát hiện bất thường – chiếm được tiện nghi đương nhiên là bình tĩnh.
Tôi đáng thương im lặng chịu thiệt thòi, khổ mà không nói nên lời.
Nói gì thì nói, sau khi Hà Bất Hoan tôi nín nhịn chịu ấm ức đến một mức độ nào đó, thì sẽ không giả bộ lạnh nhạt nữa, cho nên tôi mở miệng, quyết định đánh vỡ sự im lặng khó chịu này, hắng giọng, tôi hỏi: “ Gần đây, đậu xanh tăng lên bao nhiêu tiền một cân?”
Mã Lạp Dư: “…”
Tôi bắt đầu bằng vấn đề dân sinh mà mọi người quan tâm, tuy rằng hiệu quả không lớn, nhưng cũng coi như đã bắt đầu rồi.
Bốn bánh xe nhanh chóng xoay tròn, bụi mù vàng lờ mờ nổi lên cuồn cuộn, sa mạc hóa ngày càng nghiêm trọng, nói cách khác… giá đậu hẳn đã tăng không ít.
Đang chăm chú suy nghĩ về giá tiền cắt cổ của đậu xanh, Mã Lạp Dư lại mở miệng lần nữa: “Tôi hi vọng, cô có thể nghĩ nhiều hơn về chuyện của mình.”
“Có ý gì?” Tôi không rõ cho lắm.
“Cuộc sống của chính cô đã hỗn loạn như vậy, vì sao còn muốn quản chuyện của chúng tôi?” Mã Lạp Dư giải thích rõ hơn một chút.
“Cũng như tôi từng nói lúc trước, đồng ý đến đây không phải là vì anh, mà là vì dì Bích.” Tôi cảm thấy Mã Lạp Dư không thích hợp làm chim công.
Nghe vậy, Mã Lạp Dư không trả lời ngay, dừng thật lâu, anh ta bỗng nhiên nói: “Dì ấy cũng từng làm chuyện không tốt với cô, như vậy, cô vẫn cho rằng đáng sao?”
“Anh muốn nói, chuyện dì Bích tố giác với Hồng Thiếu Nhu việc tôi và Lý Lý Cát mất tích sao?” Tôi hỏi.
“Cô biết?” Anh ta chau mày.
Tôi gật đầu.
Thật ra khì không khó đoán được, lúc ấy biết rõ chuyện của tôi và Lý Bồi Cổ với chuyện tôi mất tích cùng Lý Lý Cát, trên thế giới chỉ có một người là dì Bích.
Ban đầu không thể đoán ra, nhưng sau nhiều lần tự suy xét, lại liên hệ với thái độ của dì Bích sau khi tôi trở về, cũng rút ra được đáp án.
“Cô sẽ trách gì ấy sao?” Mã Lạp Dư hỏi.
Tôi lắc đầu: “Thật ra chuyện của tôi và Lý Bồi Cổ khi ấy vốn không nên gạt Lý Lý Cát, anh ấy có quyền biết sự thật, có quyền tự chọn đi hay ở.”
HÌnh như lại do dự một chút, Mã Lạp Dư nói: “Dì ấy vì tôi mới làm vậy… dì ấy muốn chúng ta ở bên nhau.”
Tôi không nói gì, nhưng tôi biết điều này.
Dì Bích cũng không cố ý làm tôi tổn thương, dì ấy chỉ muốn chọn cho tôi một người đàn ông mà dì ưng ý.
Nói đến đây, tôi hơi nghi ngờ Mã Lạp Dư có phải là… con ruột dì Bích – nếu không sao lại muốn tai họa lớn tôi đây thi đấu giúp anh ta?
Lúc gần tối, trời chiều phía trước đỏ như máu, mây tía dần dần ẩm ướt, gió phả vào mặt đã bắt đầu hạ nhiệt, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy hơi mát.
Tóc trước trán của mã Lạp Dư bị gió thổi về phía đôi mắt của anh ta, như là đầu hạt thóc đâm vào hạt ngọc màu xanh, mà bên ngoài hạt ngọc, chứa ánh sáng trân quý.
Ngay lúc tôi sắp mất hồn, xe lại dừng lại không báo trước một lần nữa.
Có vết xe đổ, tôi vội vàng đề phòng toàn thân, hai tay che kín môi.
Bị hôn trộm một lần là đơn thuần, bị hôn trộm lần thứ hai chính là ngu xuẩn.
Đáng tiếc là, Mã Lạp Dư không định đánh lén, anh ta nhìn vầng hồng phía trước, cả khuôn mặt như cũng tỏa ra một luồng sáng hồng.
“Cô cho rằng có thể không?” Anh ta hỏi một câu không đầu không đuôi như thế.
Chưa bị xâm phạm, tôi thật mất mặt ngồi thẳng dậy, hắng giọng, hỏi lại: “Có thể gì cơ?”
“Chúng ta, có thể ở bên nhau không?” Anh ta nói ra đáp án tiêu chuẩn.
Tôi lại chấn động, chưa từng nghĩ rằng Mã Lạp Dư sẽ hỏi tôi vấn đề này.
Tôi luôn cho rằng, trong cảm nhận của Mã Lạp Dư, tôi giống như loại băng vệ sinh anh ta ghét nhất, là loại băng đã qua sử dụng.
Nhưng bây giờ, anh ta lại muốn ở bên băng vệ sinh đã qua sử dụng, thật sự không ngờ tới.
Tôi vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống vùng đất lớn – đây thật sự là một vùng đất thần kì!!!
Tôi không thể tin nổi, Mã Lạp Dư lại từ nam chính trong phim Hàn, mặt lúc nào cũng đau khổ thù hận, giống như ai thiếu anh ta một trăm vạn đô la lại biến thành nam chính phim Quỳnh Dao, tình thâm sâu, mưa mông lung, hai người bên nhau trọn đời.
Đang chăm chú đưa mắt nhìn xuống, bỗng có người đánh lén từ phía sau – một đôi bàn tay ôm lấy eo tôi, dùng sức khẽ kéo, lập tức kéo tôi lại chỗ ngồi.
Tôi ngu xuẩn – lại bị cưỡng hôn thêm một lần.
Trên cuốn sách vận mệnh của tôi, lại rơi lệ viết thêm một chữ “chịu“.
Lần hôn trộm thứ hai này, đầu lưỡi của Mã lạp Dư đã quen đường, trực tiếp tiến vào thành trì của tôi, giết người phóng hỏa, cướp trắng trợn.
Tôi lại chấn động.
Lấy lại tinh thần, lập tức lấy hai tay giữ đầu anh ta, mạnh mẽ khiến môi anh ta rời khỏi môi tôi, sau đó, giận dữ quát Mã Lạp Dư đang thở hổn hển: “Nhìn cho rõ, nhìn cho rõ mặt của tôi, tôi là Hà! Bất! Hoan!”
Vừa nói vừa đong đưa nắm đấm trên đầu anh ta.
Mã Lạp Dư lại bày ra ánh mắt nhẹ nhàng một lần nữa, chỉ liếc mắt một cái đã khiến tôi đông cứng: “Tôi biết.”
Nói xong bắt lấy hai cánh tay đang làm việc xấu của tôi, đè thẳng lên ghế.
“Buông ra.” Tôi ra lệnh.
“Tôi thích em.” Mã lạp Dư không buông, mà lại nói ra câu này, vừa nói vừa trực tiếp đóng đinh tôi lên ghế.
Nghe vào, những lời này giống như đã được bôi một lớp mỡ bò, phun thẳng ra từ trong miệng anh ta.
“Có phải đầu óc anh có vấn đề rồi không?” Tôi cảm thấy khả năng này rất lớn: “Vì sao lại thích tôi? Hai người chúng ta vốn không hợp.”
Trong đôi mắt nước ngoài kia không hề thấy sự mê mang, chỉ có có ý chí thanh tỉnh: “Ban đầu, tôi không thích em, không có nguyên nhân, chỉ là cảm thấy hết sức chán ghét em… Nhưng sau này, em tự mình xử lí rất nhiều chuyện, như một loài vật ương ngạnh tràn đầy sức sống, vui chơi, chi phối cuộc sống như những người đàn ông, đôi lúc, cảm thấy em mạnh mẽ vượt qua mưa bom bão đạn vốn không giống phụ nữ, nhưng lặng lẽ quan sát thật lâu, dần dần phát hiện, nhiều khi, em cũng mệt mỏi, chỉ là không ngừng tự thúc giục, tự nói với bản thân em phải thật kiên cường… Em như vậy, làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ… Tôi muốn, bảo vệ em, muốn, để em có thể dựa vào.”
Nhìn khuôn mặt Mã Lạp Dư cho dù đang tỏ tình vẫn lạnh như băng, tư duy của tôi có chút ngưng trệ.
Đúng vậy, kì thật, tôi cũng không muốn… vĩnh viễn sống trong thế giới đao kiếm đạn dược đầy mùi máu tanh này, tôi cũng sẽ mệt, thỉnh thoảng, cũng muốn có một bờ vai để dựa vào.
Tôi cũng muốn, nấp ở phía sau một người, không phải ở đây anh dũng đấu tranh, xuất đầu lộ diện.