Edit: Thố Lạt
Lỗ Gia Thành sai người đưa Lý Bồi Cổ đi, có điều xem chừng ông ta vẫn còn cho rằng tôi có nhiều tác dụng hơn, không xử lí tôi, mà để tôi chờ tại phòng khách, không cho chạy loạn.
Lần đầu tiên tôi nghe theo lời ông ta, không chạy loạn.
Cứ chờ đợi như vậy một tuần, con vịt giao cho tôi thứ tôi muốn.
Mở ra xem thử một lần, tôi cơ bản hiểu ra một ít chuyện trước đây.
Cầm vật kia, tôi tìm thấy Lỗ Gia Thành, còn chưa kịp mở miệng, ông ta đã biết được lá bài tẩy của tôi: “Xem ra, cô đã biết hết rồi.”
Tôi không khó hiểu, dù sao tôi cũng được đặt dưới mí mắt của ông ta, có khi trong phòng tôi còn cài máy nghe lén, cho nên tôi muốn nói gì ông ta hẳn sẽ biết được.
“Tôi đã thấy tấm ảnh kia.” Tôi nói.
Chính là tấm ảnh Lỗ Gia Thành vẫn luôn vuốt ve lúc hoàng hôn cô quạnh, người phụ nữ bên trong, dịu dàng yếu đuối, như một viên trân châu không nhiễm tạp chất.
Tôi đã thấy người phụ nữ đó, ở chỗ Lý Bồi Cổ, tôi đã thấy.
Đó là mẹ của anh ta, người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp ấy — Lữ Phối Kiều.
Nhưng vẫn không chắc chắn, cho nên tôi bảo con vịt đi lấy máu của Lỗ Gia Thành và Lý Bồi Cổ đi giám định huyết thống.
Kết quả giám định xác nhận suy đoán của tôi: bọn họ, đúng là cha con.
Sau đó, Lỗ Gia Thành kể lại chuyện đã xảy ra cho tôi.
Dù sao ba của hai người cùng làm nghề không đàng hoàng cho lắm, cho nên Lữ Phối Kiều và Lỗ Gia Thành đã quen biết nhau từ nhỏ. Tuy cơ hội tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng hai người đều có tình cảm tốt với đối phương.
Trong một chuyến du lịch, Lỗ Gia Thành và Lữ Phối Kiều tình cờ gặp nhau, giống như duyên phận đã được trời định trước, bọn họ yêu nhau.
Hai người đều cho rằng, tình yêu từ hai phía chắc chắn sẽ nhận được sự đồng ý từ cha mẹ hai bên, bọn họ se duyên là có lợi.
Chỉ là không ngờ, tình yêu của bọn họ sáng chói như pháo hoa, cũng ngắn ngủi như pháo hoa.
Sau khi đưa Lữ Phối Kiều về nhà, Lỗ Gia Thành chuẩn bị về nhà giải thích với ba mình chuyện này thì tin Lỗ Nhân Giáp bị cha con Lý Phong giết chết được truyền đến, hơn nữa, Lý Phong còn phái sát thủ tốt nhất muốn lấy mạng Lỗ Gia Thành trên đường.
Trong lúc Lỗ Gia Thành bị sát thủ truy sát đã ngã xuống vách núi, tuy nhặt về một cái mạng, nhưng từ đó không thể đi lại.
Chuyện khiến ông ta đau khổ nhất chính là việc xảy ra sau đó, đầu tiên là biết được cha mẹ và anh chị em bị chết thảm, sau đó, tin Lữ Phối Kiều gả cho Lý Phong lại truyền đến.
Lỗ Gia Thành không cam chịu, mà dồn toàn bộ sức lực bắt đầu lên kế hoạch trả thù.
Ông ta ra lệnh, muốn giết hết người trong nhà họ Lý.
Trừ Lữ Phối Kiều và Lý Bồi Cổ.
Mặc dù thơi gian ở chung không lâu, nhưng Lỗ Gia Thành tin tưởng Lữ Phối Kiều, ông ta biết bà là người phụ nữ như thế nào.
Từ trước đến nay bà là người ngoài mềm trong cứng, tuyệt đối sẽ không vì mệnh lệnh ủa cha mẹ mà đồng ý gả cho Lý Phong, trong đó, nhất định có nguyên nhân.
Mà nguyên nhân đó, chính là sau khi bọn họ kết hôn chưa đến một năm đã sinh ra Lý Bồi Cổ.
Lỗ Gia Thành có dự cảm mãnh liệt — đứa trẻ kia, là cốt nhục của ông ta.
Quả nhiên, ông ta mất rất nhiều hơi sức, cuối cùng cũng gặp được Lữ Phối Kiều, cũng nghe được đáp án chính xác từ miệng của bà.
Bà gả cho Lý Phong, chẳng qua là muốn sinh ra con của ông ta, hơn nữa, cũng là một cách trả thù.
Bà hận Lý Phong cướp đi hạnh phúc của mình.
Tại thời điểm đó, Lỗ Gia Thành quyết định buông bỏ ý muốn phục thù, khi đó, ông ta chỉ muốn đưa Lữ Phối Kiều và Lý Bồi Cổ đi.
Nhưng trong lúc ông ta đang chuẩn bị thì tin Lữ Phối kiều bị đâm chết truyền đến.
Hi vọng cuối cùng của Lỗ Gia Thành cũng tan biến, ông ta đem tất cả thù hận một lần nữa tính trên người Lý Phong.
Là Lý Phong không bảo vệ tốt Tữ Phối Kiều, là Lý Phong hại mình mất hết tất cả.
Sau đó, chính là ẩn núp lâu dài, tập hợp lực lượng, cuối cùng, như ông ta mong muốn, giết chết Lý Phong.
Đây chính là đầu đuôi câu chuyện.
Có điều, ông ta đã hạ sai một nước cờ.
Con ông ta, Lý Bồi Cổ đã coi Lý Phong như cha đẻ, mà ông ta, lại là kẻ thù giết cha của anh ta.
Con ông ta, Lý Bồi Cổ, muốn giết ông ta.
“Vì sao ông không nói cho anh ta?” Tôi nói: “Ông cần nói sự thật cho Lý Bồi Cổ.”
Giọng nói của Lỗ Gia Thành mang theo sự thê lương, nuối tiếc: “Tôi đã nói cho nó biết, nhưng nó không nghe, cũng không chịu tin.”
Kì thật, tôi cũng có chút hiểu Lý Bồi Cổ.
Người vẫn tưởng là kẻ thù giết cha lại là cha của mình, thế giới của anh ta, hẳn là không thể tiếp nhận được chấn động lớn như vậy.”
Lý Bồi Cổ, Lý Bồi Cổ vừa đáng thương vừa đáng buồn.