Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Thịt Không Vui

Quyển 2 – Chương 12

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

Tôi và Lý Lý Cát bắt đầu kiếp sống chạy trốn, có đôi khi, tôi cảm thấy loại tình cảnh này cực kỳ quen thuộc.

Nhất định là cảnh tượng kiếp trước của tôi và Lý Lý Cát còn lưu lại, thôi nghĩ như thế.

Nhưng mà vài năm sau, khi tôi thấy một đứa trẻ đang hăng say chơi trò chơi, mới tỉnh ngộ nhận ra sự tồn tại của cảm giác quen thuộc này.

Mẹ nó chứ. . . ., kiếp trước kiếp này chỉ là cái rắm, không phải là giống bản sao hiện thật của siêu cấp Mario( Bonei: nhân vật trong trò chơi Mario chắc ai cũng biết nhĩ) sao?

Bang Thanh Nghĩa cùng với mấy anh mì ăn liền giống như là những cái cây nấm ác độc, đuổi theo cắn không ngừng, chúng ta chỉ có thể không ngừng nhảy lên để trốn tránh, tiếp tục hăng hái tiến về phía trước, cuối cùng nhảy qua kéo được lá cờ xuống, hoàn tất qua vòng này.

Tôi cũng không nhớ rõ chúng tôi rốt cuộc chạy qua bao nhiêu con đường.

Trên đường có núi, có sông, có hồ, coi như là một lần đi du lich ngắm sông núi.

Dọc theo đường đi, nhóm người cây nấm ác độc quả thật là không chỗ nào không có.

Có đôi khi, bọn họ như con quạ ru rú trốn ở ngọn cây, chuẩn bị sẵn đợi khi chúng tôi đi qua sẽ tung lưới bắt gọn.

Có đôi khi, bọn họ như con tôm ẩn núp dưới hồ, đợi khi chúng tôi đi tắm sẽ kéo chúng tôi vào trong nước làm cho choáng váng đầu óc.

Có đôi khi, thậm chí bọn họ trốn cả trong thùng rác, để mùi hư thối tanh tưởi bôi lên người, xông đến ôm lấy chúng tôi, tính làm cho chúng tôi ngạt thở mà ngất đi.

Quả thật là một đội cảm tử ruồi bọ.

Tôi và Lý Lý Cát chỉ có thể giống như thuốc sát trùng, càng không ngừng phun ra khắp nơi.

Hai chúng tôi lấy búa chặt cây, bỏ thức ăn nuôi cá vào hồ, nhét pháo vào thùng rác, tuy mệt mà cũng vui.

Nhưng mặc kệ là chúng tôi có trốn như thế nào, bọn họ luôn có thể mất thời gian ngắn nhất tìm ra chúng tôi.

Lúc mới đầu, tôi nghi ngờ bọn họ gắn thiết bị theo dõi trên người, đúng là từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, thiếu chút nữa tôi đã mượn cả giao giải phẫu đến giải phẫu Lý Lý Cát đến cả dưa chuột cũng muốn mỗ ra, cũng không tìm được bất cứ thiết bị nào.

Sau một tháng sống chết mệt mỏi chạy trốn, tôi rốt cuộc phát hiện ra bọn họ có thể tìm được chính xác nơi chúng tôi đến — là do Lý Lý Cát sử dụng cái thẻ vàng, là cái thẻ mà bang Thanh Nghĩa có thể xác định địa điểm sử dụng.

Vào lúc ban đêm, sau khi tôi giày xéo Lý Lý Cát một trận, tịch thu lấy tấm thẻ vàng.

Lại chạy trốn ba ngày, rốt cuộc thoát khỏi đám người nấm ác độc.

Nhưng là vấn đề lại đến nữa — thẻ vàng không thể dùng, chúng tôi chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định về lại cái thôn kia chỗ ông nội ở.

Ít nhất, cái căn nhà cũ nát kia vãn thuộc về tôi.

Lại trỏ về, cảm thấy nơi này cũng không có biến hóa gì lớn, đồng ruộng vẫn tỏa ra sự độc đáo như cũ, vẫn thường có gian phụ bị phát hiện bị người chồng cầm liềm đuổi theo.

Xem ra ông nội của tôi vẫn có người thừa kế.

Cái căn nhà ngói kia đã nhiều năm không có người ở, chỉ có thể kéo hơi dài hơi tàn qua năm tháng.

Nóc nhà lũng nhiều lỗ to, khi trời mưa thì ngồi bên trong nhà hay bên ngoài cũng không có gì khác nhau. Bất quá có chỗ tốt là ngày hôm sau sáng sớm không cần phải rời giường, cứ ngồi ở trên cái ván giường nỗi giữa biển nước trối đến phòng bếp mà lấy đồ ăn sáng.

Trên vách tường hơn phân nữa đều mọc đầu rêu xanh, ẩm ướt lạnh lẽo, các món đồ trong nhà bằng gỗ đều bị chuột cắn đến thảm thương giống như nó có mùi vị của phô mai vậy, căn bản không còn có thể nào dùng được nữa.

Tôi đối với nơi ở hoàn toàn không có yêu cầu cao gì hết, chỉ là có chút lo lắng Lý Lý Cát từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng sẽ không quen.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của tôi, thế nhưng anh lại không có một câu oán giận.

Chẳng lẽ tình yêu có thể thay thức ăn no bụng sao?

Tôi cảm thán, Lý Lý Cát, anh quả thật là thiếu đòi hỏi trong tình yêu rồi.

Tôi và Lý Lý Cát trốn lại ở đây, chuyển sang một cách sống hoàn toàn mới.

Mất đi tấm thẻ vàng, trên người chúng tôi không có một xu, bất quá thôn trang này có vẻ nghèo nàng, tiền bạc cũng không mang đến tác dụng gì lớn.

Có đôi khi ngẫm lại, Lý Lý Cát đường đường là một cậu ấm ăn nhân sâm trứng cá muối thế mà lại cùng với tôi đến cái nơi cả chim chóc đều bị táo bón này, thật sự là đáng thương.

Xuất phát từ lòng áy náy và đồng tình, tôi sắn tay áo lên, vận động bắp thịt ở cánh tay, mỗi ngầy đi sớm về khuya. . . . . . Chạy đi trộm đồ ăn còn có lạp xưởng thịt khô nhà người ta.

Từ sau khi tôi trở về, tệ nạ trong thôn đã tăng đến múc cao nhất.

Tôi hối hận.

Trừ bỏ trộm thức ăn, tôi còn chủ động ra phía sau lấy nước dưới giếng lên nấu chín, một thùng lại một thùng, hoàn toàn không phải là vấn đề.

Nhưng mà chỉ cần Lý Lý Cát thấy tôi nấu nước, liền cực kỳ không vui, trực tiếp chạy thẳng đến giành lấy trùng gỗ trong tay tôi, lông mày xinh đẹp nhăn lại thành hàng: “Bất Hoan, anh xin em hãy biểu hiện ra một mặt nữ tính của con gái có được không?”

“Được.” Tôi cực kỳ hợp tác mà gật đầu, sau đó cởi sạch toàn bộ quần áo trên người, lộ ra hai cái bánh bao.

“Em. . . . . .Đang làm cái gì thế?” Khóe miệng Lý Lý Cát co rút.

“Không phải anh muốn nhìn thấy một mặt nữ tính của em sao? Nhìn này, không chỉ là yếu đuối mà còn có rất có *.” Tôi lấy tay rung rung bánh bao trước ngực, khiến chúng nó nảy lên xuống phải trái không ngừng rung động, động tác mạnh đến thiếu chút nữa làm cho xương bả vai hay là hai cục bứu trên lưng Lạc Đà cũng muốn rớt xuống luôn.

Lý Lý Cát: ” .. . . . . . .”

Thật ra thì ngẫu nhiên tôi cũng sẽ lộ ra một mặt nữ tính.

Nói ví dụ như hôm nay khi tôi thấy một con chuột to béo đang bò chậm chạp ở trên bàn, tôi liền giống như đa số chị em phụ nữ, hét to lên.

Lý Lý Cát cực kỳ vui mừng, khẩn trương chạy đến ôm lấy tôi, an ủi: “Đừng sợ, anh sẽ bắt nó ném đi.”

Tôi lao ra từ trong lòng anh, trực tiếp xông tới chụp lấy cái đuôi con chuột, cầm nó giơ lên trước mặt mình, nở một nự cười quái dị: “Con chuột mập thế này, chắc chắn trên người có rất nhiều thịt, một nữa dùng để kho tàu, một nữa dung để hấp, còn cái đuôi thì đem phơi khô làm thịt chuột khô làm đồ ăn vặt.”

Những lời này tạo thành kết cục đáng thương khi chết của con chuột.

Hai chân con chuột quẫy đạp trong không trung, sau đó bị những lời nói kia hù chết.

Lý Lý Cát ngồi phịch xuống ở trên giường, máu nóng bốc lên, bị sét đánh đến nội thương.

Chuyện này thành công làm cho Lý Lý Cát hiểu rõ được hai điểm.

Một, muốn để cho tôi biểu hiện ra dáng vẻ yếu đuối của con gái, trừ phí trời đổ mưa đỏ, thái giám có cái kia dài.

Hai, Bất Hoan tôi, thật là một kẻ đói khát thịt rồi.

Lạp xưởng và thịt khô không thể trộm nhiều, tôi thật sự đã ăn tiết kiệm, chén đĩa đựng thịt mỗi ngày đều bị tôi liếm cho sạch sẽ sáng bóng đến mức có thể làm gương soi.

Lại tiết kiệm nữa, sau khi ăn thịt xong rồi, mà tôi, cũng bắt đầu làm ra chút hành vi không bình thường.

Ngày đầu tiên không ăn thịt, tôi bắt đến hơn mười con gián, trộn lẫn với bột cà ri, khi chuẩn bị há miệng nuốt vào, bị Lý Lý Cát cản lại.

Ngày thứ hai không ăn thịt, tôi ngồi xổm ở bên khung cửa, lè lưỡi, khi chuẩn bị học theo loài thú ăn kiến lè lưỡi hút sạch kiến ăn, thì bị Lý Lý cản lại.

Ngày thứ ba không ăn thịt, nữa đêm tôi thức dậy, hoảng hốt nhìn thấy lạp xưởng của Lý Lý Cát, nước miếng chảy đầy đất, nhào lên đang chuẩn bị cắn đứt nó, thì bị Lý Lý Cát rơi nước mắt cản lại.

Thiếu chút nữa mất đi cái kia Lý Lý Cát như tìm được đường sống trong chỗ chết, rút được kinh nghiệm xương máu, hiểu rõ nếu không có thịt, tôi sẽ hóa thành con bọ ngựa cái, sau khi giao phối sẽ ăn thịt luôn bọ ngựa đực.

Ngày thứ tư không ăn thịt, anh đi nấu nước, khi trớ về trong tay cầm theo mười cân thịt bò.

Ba phút sau, thịt bò bị tôi nuốt hết vào bụng.

Tôi sờ sờ bụng, xỉa răng, bắt đầu hỏi Lý Lý Cát lai lịc số thịt bò đó.

Vẻ mặt anh có chút né tránh, không nói tỉ mỉ, sau cùng bị tôi làm cho nóng nảy, mới nói ra sự thật: hình dáng như Narcissus(*) một thiếu niên xinh đẹp tuấn dật trong thần thoại Hy Lạp, đứng ở bên cạnh giếng, cởi trần, nước giếng trong vắt phẩn chiếu lại đường cong cơ ngực trần đây cơ bắp, làm cho mấy cô con gái nhà nông đứng ở chung quanh chảy nước miếng không ngừng.

Lý Lý Cát nhắm mắt lại, dùng hết toàn bộ sức lục nhẹ nhàng nói ra nhưng chuyện mà trước kia có giết chết anh cũng không muốn nói: “Một lần sờ cơ ngực, một cân thịt bò.”

Chỗ thịt bò đó hơn mười cân, chứng minh Lý Lý Cát bị sờ soạng hơn mười lần.

Tôi đau lòng, nước mắt rơi thành sông.

Thì ra điển cố Ngưu Lang, là như thế này sao.

Chọn tập
Bình luận
× sticky