Đó là Cảnh Lưu Phái chân thật, không giống người từng vô số lần xuất hiện trong giấc mộng của tôi.
Có vẻ như anh mới ra khỏi ngục, miệng vết thương trên người không chỗ nào được băng bó, gương mặt suy yếu tái nhợt còn có máu, nhưng ánh mắt anh lại lần đầu tiên xuất hiện sự âm trầm.
Khi sự âm trầm lộ ra trên người một người ấm áp như anh thì chấn động ra sao không cần nói cũng biết.
Vậy nên Hà Truân không thể không nghe theo lời của anh, buông tôi ra, bởi vì vào thời khắc này, cho dù là cây cối xung quanh cũng cảm nhận được, Cảnh Lưu Phái là một mối nguy hiểm cực kì lớn.
Tôi không thất thần quá lâu, ngay sau khi có thể tự do hoạt động liền vội vàng bò lên khỏi mặt đất, rời xa Hà Truân.
Dù sao cảm giác đau đớn trên cổ vẫn khiến tôi sợ hãi trong lòng.
Nếu không phải Cảnh Lưu Phái chạy tới kịp, tôi tuyệt đối không thể ăn được thịt của ngày mai.
Có điều tôi nghĩ việc này sẽ là tin mừng đặc biệt của toàn bộ thế giới gà, trâu, cừu, heo, vịt, cá…
Tôi muốn biến mất, vậy thì tỉ lệ chết của bọn họ chắc chắn sẽ có khuynh hướng giảm xuống.
Đang lúc tôi đang không biết phải làm sao thì Hà Truân âm thầm dùng đầu gối đè lên chân tôi, thực sự rất đau, cho nên tôi không nhịn được kêu lên thành tiếng.
Lưu Phái quan tâm nên loạn, nghe thấy tiếng kêu của tôi, liền tự nhiên dời sự chú ý đi.
Hà Truân chỉ chờ cơ hội này, chỉ thấy động tác của anh ta nanh như chớp, trở tay đã cầm chặt súng của Lưu Phái, như muốn đoạt lấy.
Nhưng dù sao Lưu Phái cũng có hai bàn chải, tuy rằng cơ thể bị người ta làm bị thương mà yếu ớt, khả năng phản ứng không chậm, sau khi thất thần trong nháy mắt đã kịp phản ứng, không để hà Truân đoạt súng thành công.
Vì thế. Hai người họ bắt đầu cuộc chiến giành súng.
Bọn họ vật lộn, bọn họ va chạm, bọn họ lăn lộn, tức khắc vô số cánh hoa rơi xuống, vô số bùn đất tung bay.
Bọn họ đam mỹ rồi, tôi hoàn toàn có thể đứng một bên cắn hạt dưa tiếp tục làm hủ nữ, nhưng vấn đề chính là cây súng, họng súng tối om dữ tợn giống như ánh mắt sâu thẳm, rõ ràng vẫn nhắm thẳng vào tôi.
Tôi chạy hướng Đông, nó nhắm về hướng Đông, tôi chạy lên trên, nó nhắm lên trên. Đoán chừng nếu tôi học được chuột chụi cách đào động đất, nó vẫn sẽ theo tôi xuống đất.
Con mẹ nó, nhất định là hai tên đàn ông này cố ý.
Nhưng mà phải bình tĩnh lại, đâu ai muốn trên người nhiều thêm mấy cái lỗ đâu.
Cho nên, bên kia bọn họ đổ máu đổ mồ hôi diễn tuồng đoạt súng, mà tôi ở bên này giống như con khỉ bị bôi mù tạt lên mắt cứ nhảy lên nhảy xuống.
Dáng vẻ phải nói là rất khó coi.
Trong lúc tôi đang kiệt sức, đầu đầy mồ hôi, tình hình chuyển xấu, Hà Truân đánh lén một cái, không ngờ có thể đá Lưu Phái ngã lăn ra.
Diều này cũng không thể trách Lưu Phái, dù sao cũng là bệnh nhân bị thương, có khi mấy ngày mấy đêm chưa được uống nước, làm sao địch lại Hà Truân được cơm nước no nê.
Thực ra, bị đá lăn ra đất cũng chẳng sao, chỉ cần không phải bị đá lăn lên giường là được.
Đáng quan ngại là, cái sung kia cũng đã rơi vào tay Hà Truân.
Lúc này, anh ta muốn bắn ai có thể lập tức bắn người đó.
Tôi tương đối hiểu tâm tư của Hà Truân, trên giường, người anh ta muốn bắn nhất là tôi, nhưng ở đây, người anh ta muốn bắn lại là Cảnh Lưu Phái.
Suy đoán của tôi thật chính xác, bởi vì ngay sau đó, anh ta liền chĩa thẳng họng súng vào Cảnh Lưu Phái.
Lúc trước ở cùng Cảnh Lưu Phái tôi luôn lo lắng ngày nào đó mình sẽ biến thành quả phụ – người tốt sống không lâu mà.
Mà giờ phút này, sự lo lắng này rõ ràng lên đến đỉnh điểm, không kịp nghĩ nhiều, tôi như mèo hoang không được tiêm thuốc tê đã bị thiến, tứ chi sôi nổi, mạnh mẽ tiến lên.
Nhưng Hà Truân là người như thế nào, anh ta liền tuyên bố cảnh báo lạnh như băng:
“Nếu em dám tiến lên thêm một bước, tôi cam đoan đạn sẽ xuyên qua đầu anh ta.”
Tôi không muốn đầu của Cảnh Lưu Phái xuất hiện cái động lớn, cho nên tôi dừng bước.
Hiện tại, ba người chúng tôi đang giằng co trong biển hoa anh túc màu máu.
“Em rất thích anh ta?” Hà Truân nhìn Cảnh Lưu Phái, nhưng lại hỏi tôi.
“Thả anh ấy, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu vừa rồi của anh.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng tôi biết, Hà Truân chắc chắn sẽ không chủ động buông tha Cảnh Lưu Phái, bây giờ anh ta dừng lại, cùng lắm chỉ là để tra tấn tôi.
“Vừa rồi các người diễn cảnh cứu nhau, có phải là một vở kịch rất cảm động không?” Hà Truân hỏi, trong giọng nói pha chút ý cười.
Đúng là một vở tuồng: vừa rồi là Lưu Phái cứu tôi, bây giờ là tôi cứu anh ấy.
Tôi dời mắt lên người Cảnh Lưu Phái.
Lần trước ở chợ, tôi chỉ liếc nhìn anh một cái đã chạy trối chết, nhưng lúc này đây, tôi muốn nhìn anh thật kĩ.
Đôi mắt dịu dàng, sống mũi cao thẳng lại có đường nét nhu hòa, thân hình có vẻ suy nhược.
Anh vẫn giống trước kia, vẫn là Cảnh Lưu Phái ấy, nhưng gương mặt ấm áp tinh khiết có thêm chút tang tương.
Sau khi chia tay, chúng tôi thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Cảnh Lưu Phái cũng nhìn tôi, anh đã từng nhìn thấu khuôn mặt tôi, thấy được điều muốn thấy và cả diều không muốn thấy.
Tôi nghĩ, đoạn tình cảm khi ở bên anh, về sau sẽ không bao giờ gặp được nữa.
Chính vì quý giá đến vậy, cho nên tôi muốn bảo vệ nó, tuyệt đối không thể nói ra chân tướng khiến phần tình cảm kia bị tro bụi vùi lấp.
Cứ để Cảnh Lưu Phái suốt đời cho rằng tôi đã khiến anh bị thương, có như vậy, ít ra ở trong lòng anh, tôi mới có thể hoàn mỹ.
Cho dù là tội ác hoàn mỹ.
Thu ánh mắt về, tôi nhìn Hà Truân: “Nói đi, rốt cuộc thì anh muốn gì?”
Rốt cuộc muốn tra tấn tôi như thế nào?
Hà Truân nhìn tôi, dưới ánh trăng, đường nét càng thêm rõ ràng, anh ta nhẹ giọng nói:
“Cởi quần áo ra.”
Anh ta muốn… Bắt tôi cởi quần áo.
Ở trước mặt Cảnh Lưu Phái.
Nghe vậy, cơ thể Lưu Phái động mạnh một cái, muốn đứng dậy đánh nhau với Hà Truân – anh biết, tôi sẽ đáp ứng vì anh, anh không muốn thấy điều này.
Mà ngay lúc anh đứng dậy, hà Truân bóp cò súng.
Tôi tận mắt trông thấy, đầu gối Lưu Phái xuất hiện một lỗ máu, trong đêm tối, máu đỏ sẫm không ngưng chảy ra, hơi thở quỷ mị lan tràn trong không khí.
Lưu Phái ngồi xuống một lần nữa, anh không kêu thành tiếng nhưng cơ bắp toàn thân hơi run rẩy.
Lòng tôi như bị dao tróc một lớp da, đau đến máu tươi đầm đìa.
Nhưng mà tôi không dám động đậy, bởi vì Hà Truân đã bắn súng một lần, anh ta sẽ bắn lần thứ hai.
“Tôi nói, cởi quần áo ra.” Hà Truân lặp lại mệnh lệnh của mình.
Anh ta tuyệt đối sẽ không lặp lại lần thứ ba, tôi biết vậy.
Không do dự, tôi bắt đầu cởi quần áo của mình, tốc độ rất nhanh – tôi không chịu nổi bất cứ hậu quả nào của việc chọc giận Hà Truân.
Không lâu sau, tôi cả người trần trụi đứng giữa vườn hoa anh túc.
Một cơn gió thổi qua, máu ở mấy vết thương trên người bắt đầu đông lại, giống như có bàn tay kéo nhẹ làn da.
“Nhìn thấy chưa?” Giọng nói của Hà Truân lay động trong biển máu: “Những vết hôn trên người cô ấy, đều là do tôi để lại khi nãy, cô ấy đã hiến thân cho tôi rất nhiều lần, hơn nữa, đều là vì anh.”
Cuối cùng, tôi cũng hiểu tính toán của Hà Truân.
Những lời này, đối với bất cứ người đàn ông nào, đều là đòn đả kích chí mạng.