Lý Lý Cát đi, không có mang theo bất kỳ chân tướng nào mà thẳng bước rời đi.
Không bao lâu sau, Hồng Thiếu Nhu khôi phục lại tự do, nhưng chỉ kịp mặc xong quần, liền nhận được điện thoại, hướng về phía các anh mì ăn liền nói một câu “Coi chừng cô ấy cho kỹ” liền đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy Hồng Thiếu Nhu lần nữa thì đã là buổi sáng hai ngày sau.
Trong giấc mơ tôi thấy mình đang vung lên dao nĩa say mê đắm đuối đánh chén con gà tây trong một căn phòng rộng rãi. Vì do lòng tham nên ngoạm một miếng thịt khá lớn đến mức không thể kịp nhai đã nuốt vào bên bất hạnh bị nghẹn lại cổ họng rất khó thở
Ở lúc tôi hít thở không thông ở bên trong cảm thấy khó chịu, tôi dần dần tỉnh táo, đột nhiên phát giác hô hấp của mình bị chận lại không phải là thịt, mà là miệng Hồng Thiếu Nhu.
Mắt mèo của tôi nhíu lại, lúc này mặt tôi không biến sắc đưa tay tới sờ dưới gối đầu đi tìm cục gác vàng kim khảm kim cương của mình, chuẩn bị gõ cho đầu hắn có một lỗ thủng to.
Nhưng tay dò dưới gối đầu thì lại phát hiện cục gạch đã không cánh mà bay.
Đúng lúc Hồng Thiếu Nhu nghi ngờ nhìn tôi khó hiểu, môi của hắn tạm thời rời đi miệng của tôi, thoáng dời lên trên, chóp mũi chúng tôi chạm vào nhau lần nữa.
“Cục gạch của em đã bị tôi đặt trong ngăn kéo ở bàn trang điểm rồi.”
“Hôn trộm lúc tôi đang ngủ, anh thật sự là thiếu thốn muốn thỏa mãn dục vọng.” Tôi chế nhạo.
“Nếu đã nhìn ra, không phải em nên giúp tôi một tay sao?” Hồng Thiếu Nhu như không thèm quan tâm chút nào.
“Rất đáng tiếc, tôi đối với phía sau của anh còn hứng thú nhìu hơn là hứng thú ở phía trước của anh.” Thành thật như tôi, lại nói ra lời nói thật lần nữa.
“Mà tôi, đối với phía trước và phía sau của em đều cực kỳ hứng thú.” Giọng nói Hồng Thiếu Nhu mềm như nước, tuyệt đối là một kẻ gây họa.
Trong lời nói ăn đậu hũ đều là đậu hũ giả, Bât Hoan tôi đây cần chính là có thể nhai ở trong miệng, là loại đậu hủ có lực có độ co giãn hàng thật giá thật.
Vì vậy, tôi đưa cánh tay ra, đưa đến mông hắn nhéo mạnh một cái, giống như lấy tay nắm lấy cổ của con mèo đang nằm trên người tôi mà kéo lên.
Hồng Thiếu Nhu không nhúc nhích, chỉ là cầm lấy cái tay quấy rối của tôi, đem giữ lại ở trên giường, vùi lấp một nửa ở trong chăn.
Hắn nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Hôm nay, là một ngày mới.”
“Mỗi ngày đều là một ngày mới.” Không làm trái ngược lại với hắn Bât Hoan sẽ không còn là Bất Hoan.
Hồng Thiếu Nhu không để ý, tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, em có thể ăn thịt.”
“Vậy sao?” Tôi không quá để ý, dù sao mỗi đêm tôi đều có thể ăn món thịt ngon tuyệt vời của Cảnh Lưu Phái đưa đến ở trên nóc nhà.
Hồng Thiếu Nhu nói tiếp lời chưa nói xong: “Từ hôm nay trở đi, em chính thức trở thành người phụ nữ của tôi.”
Tôi không thể nói ngược lại nữa, bởi vì ẩn ẩn mà cảm thấy có chút không đúng.
Hồng Thiếu Nhu vẫn còn tiếp tục: “Từ hôm nay trở đi, em và nhà họ Lý sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
“Đã xảy ra chuyện gì phải không?” Tôi hỏi.
Làn da Hồng Thiếu Nhu ẩn ẩn dưới tia nắng mặt trời chiếu vào trong phòng, trong suốt trơn bóng, che một tầng anh sáng nhu hòa, nhìn qua cực kỳ đẹp đẻ, nếu như hắn lập tức mở mắt, tôi thề, tôi sẽ nhìn thấy một đôi con ngươi màu hổ phách.
“Tôi rất vui mừng vì đến cuối cùng người em lựa chọn là dì Bích của em.” Hắn nói, cho dù được bao phủ dưới ánh mặt trời, nhưng giọng nói đó vẫn không có cách nào làm cho tôi ấm áp: “Như vậy, em phải phản bội lại Lý Bồi Cổ, vì vậy. . . . . . Em sẽ không trở về được.”
“Hai ngày nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi, thế nhưng giọng nói lại thật bình tĩnh: “Không cần lừa gạt tôi nữa.”
Hồng Thiếu Nhu cúi người xuống, đặt môi trên cổ tôi từ từ di chuyển, men theo động mạch chủ đang căn ra vì căng thẳng của tôi, giống như là Vampire thon gầy cao quý, lạnh lùng cô độc, ở lúc thèm thuồng thành phần chính (máu mới) ở động mạch chủ ấm áp như mật đường: “Lý Phong chết rồi.”
Trong hoảng hốt, hình như tôi nhìn thấy này hàm răng bén nhọn sắc sảo dễ dàng gim vào động mạch, máu có đường mới ra lò, không thể chờ đợi trước sau mà lao tới tranh giành, trong không khí phát ra chút sức sống theo tần số tim đập lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Sự tình phát sinh như thế nào?” Tôi hỏi.
“Em có thể đoán , em cũng có thể đã biết, cũng rất chính xác. Người nói chuyện với tôi trong phòng sách ngày đó, chính là người cộng tác với tôi, là hắn ta kêu tôi đi thu mua các bang hội còn lại, hợp tác đối phó bang Thanh Nghĩa, có thể nói là cùng hợp lại đối phó Lý Phong. Đúng vậy, tôi tin chắc Lý Phong là mục tiêu chân chính của bọn họ.”
“Thật ra thì vào hơn mười năm trước, bọn họ cũng đã bắt đầu hành động đối phó Lý Phong, chỉ là bang Thanh Nghĩa đã đứng vững vàng ở trên giang hồ nhiều năm, căn cơ vững chắc, thực lực lớn mạnh, mà mặc dù Lý Phong nhìn qua là người thô lỗ, nhưng có thể làm đại ca nhiều năm như vậy, vẫn có một chút tính toán, thỏ khôn có ba hang, khiến cho bọn họ nhiều lần ám sát giết hắn đều thất bại, hơn nữa còn tổn thất một số lớn nguồn nhân lực và tiền tài, thiếu chút nữa ngay cả bản thân cũng không giữ được. Bọn họ ở ẩn ẩn núp hơn mười năm, tỉ mỉ thiết lập kế hoạc, dồn hết sức bắt đầu lại, tiến hành. Đối với một sự việc, cố chấp hơn mười năm, quyết tâm lớn như vậy thường thường điều kiện trước tiên là phải thành công.”
“Thực tế chúng tôi âm thầm thu mua mấy phần tử bang hội tham lam, để cho bọn họ lần lượt chọc giận bang Thanh Nghĩa, cũng để cho bang Thanh Nghĩa tiêu diệt bọn họ theo thứ tự, mục đích chính là tạo ra tình huống biến Lý Phong thành một người muốn độc chiếm trong mắt mọi người. Tôi nhớ em cũng rất hiểu rõ, kể từ hơn hai mươi năm trước sau khi Nghĩa An đường thất thế ngã xuống, tất cả công việc chính là do bang Thanh Nghĩa nắm, hội Tam Tào biết, bang Ngũ Hổ cùng chung quyết định, hơn hai mươi mấy năm không có người đứng dầu năm quyền, đã đủ dài, ba bang hội thật ra thì đều có ý muốn độc chiếm, nhưng kiêng kỵ thực lực bang hội còn lại, không dám ra tay.”
“Đúng là, do chúng tôi sắp đặt, bang Thanh Nghĩa rốt cuộc bị đội lên cái mũ rục rịch âm mưu, trở thành cái gai cho mọi người chỉ trích. Mặt khác, thông qua quan hệ bên phía tôi, số vốn lưu động đáng kể của bang Thanh Nghĩa đã không cánh mà bay, trong thời gian ngắn thực lực giảm mạnh, rất nhiều kế hoạch chuẩn bị tranh đâu đều không thể hoàn thành. Lý Phong cũng thấy chuyện có chút không đúng, liền hạ lệnh đề phòng nghiêm ngặt, rất nhiều hoạt động đều không bị tiết lộ nữa. Nhưng tối ngày hôm qua là ngày họp mặt của ba bang hội, nhưng nếu không đi, sẽ tạo ra cho nhiều phiền phức hơn, Lý Phong chỉ có thể chọn đi đến cuộc họp mặt.”
“Cuôc họp được tổ chức trên một chiếc du thuyền xa hoa, ba bên đều mang theo người, ngoài ra, Lý Phong còn âm thầm bố trí hơn mười con thuyền, chỉ cần mình gặp nguy hiểm, người trên thuyền khác sẽ ngay lập tức đến gần, tiến vào du thuyền. Hắn vốn cho là lần này là vạn vô nhất thất (Bonei: ý là tuyệt đối không có sai sót), vậy mà bị Tam Tào phát hiện, bang Ngũ Hổ từ đầu đã bị bọn họ thuyết phục, từ trên đường đến cuộc họp mặt, hai bang liên hợp, cùng chung sức đối phó Lý Phong. Mà vào lúc sau khi cuộc chém giết bắt đầu, thế nhưng hơn mười con thuyền kia vẫn không có động tĩnh gì. Cuối cùng, Lý Phong trúng tám phát súng, từng phát đều trúng nơi nguy hiểm, không cứu được mà chết.”
Còn có rất nhiều chi tiết Hồng Thiếu Nhu không có nói tới, nhưng tôi đã đoán ra toàn bộ: “Là dì Bích bán đứng Lý Phong, là dì động tay động chân, khiến cho người trên hơn mười con thuyền kia không đến cứu Lý Phong phải không?”
Hồng Thiếu Nhu không có giấu diếm: “Không sai, dì Bích của em đã tiết lộ tin tức này, người của bang Thanh Nghĩa trên thuyền kia, tất cả đều bị giết, trong cùng một lúc.”
Máu như bọt biển, từng lớp một trải lên trên mặt biển, như thù hận, nồng đặc không tan được.
“Thật ra thì bản lĩnh Lý Phong không tệ, nhưng trước khi cuộc chiến bắt đầu, dì Bích của em đã hạ thuốc vào trong rượu của lão ta, để cho lão hành động chậm chạp, đành chịu trận mà chết.” Hồng Thiếu Nhu tiếp tục nói ra những điều tôi không muốn biết, nhưng lại không thể không nghe chân tướng sự thật.