Cũng đúng.
Đã như vậy, tôi cũng không so đo nữa.
Buông cổ anh ta ra, tôi lại nghi ngờ hỏi.
“Chẳng lẽ, bọn họ thả anh ra?” Tôi nghĩ khả năng này không lớn lắm.
“Tôi lén đến đấy.” Bác sĩ con vịt nói.
“Anh đúng là rất Thần Thông Quảng Đại!” Tôi hơi nghi ngờ nói.
Bác sĩ con vị cười một cách mị hoặc, kề sát tai tôi, nói nhỏ: “Bản lĩnh lớn nhất của tôi không phải chỉ là ở trên giường!”
Nói xong, còn liếm nhẹ vành tai của tôi, kích thích một trận tê dại.
Tôi vội lùi về phía sau một bước.
Bác sĩ con vịt theo sát chân, ôm trọn eo của tôi, như thế nên hạ thân của tôi và hạ thân của anh ta gắt gao ở cùng một chỗ.
Đôi mắt anh ta sáng rực: “Từ việc, lúc nãy cô gầm lên giận dữ trên ban công cho thấy cô và Hà Truân cũng không phải là quá hòa hợp, vẫn còn có chút chưa thỏa mãn, có muốn tôi giúp khai thông một chút hay không?”
Nói xong, anh ta tiếp tục dùng bảo bối đã có phản ứng trêu trọc tôi.
Tôi rất cảm kích ý tốt của anh ta nhưng cũng không muốn nhận nó.
Ít nhất là hiện tại không muốn.
“Có phải anh đã tìm được cách ra ngoài rồi?” Hai tay tôi đẩy lồng ngực của bác sĩ con vịt ra, cố gắng làm giãn ra chút khoảng cách.
Bác sĩ con vịt quá mạnh mẽ, bây giờ, thân thể tôi đang suy yếu, không thể chịu nổi kích thích mạnh.
“Hôn tôi một cái trước rồi tôi nói cho cô biết.” Mũi của bác sĩ con vịt thật cao, lại sáng bóng như được đánh một lớp phấn, rất đẹp.
Tôi cho anh ta nhiều hơn thế – – đặt tay lên viên tròn tròn phía bên phải, ngón cái và ngón giữa cùng bóp, tạo thành “Đạn Chỉ thần công”, nói một cách dịu dàng mà đầy uy hiếp: “Nếu như anh không định để cho “trứng rách
người chết” thì đừng để tôi hỏi lần thứ hai.”
Bác sĩ con vịt rất thức thời, lập tức đứng thẳng, khôi phục bộ dạng nghiêm chỉnh: “Đương nhiên là có cách, có một con đường đã được đặc biệt sửa chữa trở thành đường vận chuyển Heroin, đi thẳng ra ngoài mà
không cần vòng qua trấn nhỏ, chúng ta có thể đi từ con đường đó.”
“Nhưng con đường quan trọng như vậy, nhất định là có lực lượng lính canh giữ rất mạnh.” Tôi suy đoán.
Bác sĩ con vịt lập tức xác nhận suy đoán của tôi là đúng: “Đúng vậy, tổng cộng có ba trạm kiểm soát, dọc theo bên đường hàng nghìn binh lính cầm súng canh giữ.”
“Có phải anh muốn tôi làm chuyện gì không?” Tôi nghĩ: bác sĩ con vịt không phải là người thích nói lời vô ích.
Bác sĩ con vịt nở nụ cười tươi như cảnh xuân ở ngọn núi cao và hiểm trở, chỉ có ở trong núi: “Đúng vậy, chỉ cần cô lấy được tín vật trên người của Hà
Truân thì có thể thông qua một cách dễ dàng.”
Tôi cảm thấy bác sĩ con vịt coi trọng tôi quá rồi, chính là anh ta chê tôi còn chưa có bị xé xác như mảnh giấy vụn ấy mà.
Trộm tín vật trên người Hà Truân, trừ khi là tôi không muốn sống nữa!
Tôi kiên quyết từ chối.
“Tôi đã liên lạc được với người bên ngoài để tiếp ứng cho chúng ta, chỉ cần qua được con đường đó là chúng ta có thể tự do.” Bác sĩ con vịt dụ dỗ tôi.
“Muốn trộm , anh tự đi mà trộm.” Tôi không ăn cái này đâu.
Mạng mất rồi thì cần tự do để làm gì?
Bác sĩ con vịt vẫn bình tĩnh tung ra đòn sát thủ, chỉ vào miếng thịt lớn vừa được đem tới và nói: “Chẳng lẽ cô muốn ở đây mãi, ăn những loại thức ăn khó nuốt này cả đời?”
Phòng tuyến trong lòng tôi hoàn toàn bị sụp đổ.
Nhắm mắt, nội tâm giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng mở miệng một cách khó khăn: “Tôi trộm, nhưng … Có một điều kiện.”
“Cô nói đi.” Bác sĩ con vịt rất hào phóng chấp nhận.
Tôi nói: “ Đêm đó, khi chạy trốn, anh nhất định phải làm cho tôi một bát đùi gà rán thật ngon để tôi gặm trên đường.”
Bác sĩ con vịt: “…….”