Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Không Thịt Không Vui

Quyển 2 – Chương 86

Tác giả: Tát Không Không
Chọn tập

Edit: Thố Lạt

Tôi cho rằng hành động của ông ta có hai khả năng: một là người kia là nam, hai là người kia là nữ, nhưng ngay cả cup A cũng không có.

Nói cách khác, Lỗ Gia Thành này hoặc là đồng tính, hoặc thích ngực phẳng.

Ừ, cuộc đời của nhân vật lớn, đúng là không bình thường, tôi phải quỳ lạy.

Mặc dù ánh mắt của Lỗ Gia Thành rất dọa người, nhưng vì hơn một nửa tài sản kia của tôi, cho dù dập vỡ nồi cát cũng phải hỏi ra.

Đang chuẩn bị mạo hiểm tính mạng hỏi tiếp thì ông trời bắt tôi bắt đầu làm việc — bên ngoài chợt huyên náo, từng đợt tiếng súng vang lên.

Kẻ địch thần bí cuối cùng cũng đến rồi.

Tôi chờ anh ta đến.

Âm thanh bên ngoài lớn dần, hơn nữa nghe tiếng động đó, đang từ từ đến gần phía này.

Tôi chuẩn bị vũ khí tốt, tập trung toàn bộ tinh thần, chờ đợi, dù sao lần này cũng là chúng tôi liều mạng, không thể qua loa.

Dựa vào trực giác, tôi cảm thấy có một người đang từ phía hỗn loạn đi đến trước cửa phòng chúng tôi.

Tôi che trước mặt Lỗ Gia Thành, giơ súng nhắm thẳng vào cửa, dây thần kinh trong đầu căng ra thành một sợi nhỏ.

Nhưng mà chờ một hồi lâu, cũng không thấy hành động kế tiếp, tôi cũng không yên tâm, mà lại khẩn trương hơn, khinh nghiệm cho tôi biết, đây là sự yên bình trước cơn bão táp.

Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, ngay lúc tôi muốn giơ súng bắn thì đèn trong phòng đột nhiên tắt.

Mẹ nó, tối như hũ nút để kiểm tra thị lực của tôi à?!

Bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh nhau với người đến trong bóng tối.

Hình như chỉ có một người vào, bởi vì ánh sáng quá mờ, không hề nhìn rõ bộ dáng, thậm chí ngay cả anh ta đứng chỗ nào cũng không rõ.

Đối phương không nhúc nhích thì tôi cũng không nhúc nhích, điều duy nhất biết chắc là, đối phương cũng cầm theo súng.

Bởi vì tôi ngửi thấy mùi thuốc súng trong không khí — vừa rồi, anh ta nổ súng, đoán chừng một viên đạn đã lấy đi sinh mạng của người nào đó. Mà một lúc nữa, rất có thể lấy mạng của tôi.

Trong tôi giằng co, trong bóng tối.

Tôi che trước mặt Lỗ Gia Thành, mà người kia, đứng ở góc đối diện tôi.

Hai bên giằng co chỉ cần có một bên hành động, bên kia cũng sẽ theo sát, ở trong bóng đêm này, bị đạn làm bị thương có thể là chính mình, cho nên chúng tôi đều lưỡng lự và ở thế tương đối.

Kỳ thật, tôi không thích giết người, nhưng vì an toàn của dì Bích, sau khi im lặng một lúc lâu, tôi quyết định ra tay với người này.

Đang chuẩn bị bóp cò thì nghe thấy anh ta nói: “Tôi chỉ muốn giết Lỗ Gia Thành, người còn lại, tránh ra.”

Giọng nói kia, cho dù chứa ý muốn giết người, cũng không thể giấu được trôi chảy nhã nhặn.

Đây là giọng nói của người đã cùng tôi lớn lên.

Lý Bồi Cổ.

Vào giờ phút này, cuối cùng tôi cũng hiểu câu nói kia của Mã Lạp Dư, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Lỗ Gia Thành muốn tôi bảo vệ ông ta.

Rõ ràng hơn là, rất nhanh thôi, Lý Bồi Cổ đối diện tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Không kịp phản ứng, căn phòng tối một lần nữa sáng đèn, ánh sáng bao trùm.

Tôi và Lý Bồi Cổ nhìn rõ nhau, trong mắt anh ta, hiện lên một tia sáng khác thường.

Sự việc xảy ra rất nhanh, ánh sáng kia còn chưa kịp biến mất thì một cây kim đột nhiên được bắn ra từ sau lưng tôi, đâm thẳng vào đùi Lý Bồi Cổ.

Chỉ thấy thân mình anh ta cứng đờ, giơ súng muốn bắn người phía sau lưng tôi, nhưng đã không kịp, anh ta lay động một lát, “Oanh” một tiếng ngã xuống mặt đất.

Cây kim gây mê đâm trúng bắp đùi Lý Bồi Cổ, phát huy hiệu lực thuốc rất nhanh chóng.

Sở dĩ Lỗ Gia Thành muốn tôi bảo vệ ông ta, chính là vì giờ khắc này — khiến Lý Bồi Cổ thất thần, mới có thể nhốt anh ta lại.

Trước khi Lỗ Gia Thành gọi người vào, súng chuyển hướng, nhắm ngay sau lưng Lỗ Gia Thành.

“Ông định làm gì với anh ta?” Tôi hỏi.

“Nêu tôi muốn giết cậu ta, đã không đợi đến bây giờ.” Lỗ Gia Thành gạt tay, gọi người vào.

Nhưng súng vẫn nhắm vào ông ta, đề phòng, ngoan cố.

“Cô chỉ có thể cứu một người, Lý Bích hoặc cậu ta. Nhưng phải biết rõ là, tạm thời cậu ta sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, mà dì Bích của cô, không biết chắc được.” Lỗ Gia Thành không để cây súng của tôi vào trong mắt.

Cuối cùng, tôi bỏ súng xuống.

Như ông ta nói, nếu muốn giết Lý Bồi Cổ, vậy thì không cần dùng thuốc mê cho phí.

Quan trọng hơn là, vừa rồi trong bóng tối, nhân lúc đẩy Lỗ Gia Thành về phía sau mình, tôi đã tiện tay mò mẫm đồ vật kia của ông ta.

Cái vòng cổ đó.

Tôi mở cái vòng cổ đó ra, tôi thấy người trong ảnh đó.

Tôi nghĩ, Lỗ Gia Thành chắc chắn sẽ không làm Lý Bồi Cổ bị thương

Chọn tập
Bình luận